– Nói ta nghe một chút, biếtđâu cũng gọi là giải thích! – Ông nội kiên nhẫn nói.
– Haizz… Vấn đề cá nhân, cómột chút nhạy cảm. Lúc nãy cháu còn định xông thẳng vào phòng tìm nội! – NamPhong định thần lại, nói.
– Vậy giờ cháu định tự giảiquyết?
– Có lẽ vậy! – Nam Phongnghiêng người, tay chống cằm nhìn ông nội.
– Vậy ta cũng không hỏinhiều! Sau này gặp chuyện thì nhớ bình tĩnh một chút! – Ông nội có vẻ không yêntâm. Trước giờ Nam Phong là người trầm tĩnh, làm việc gì cũng bình tĩnh và suyxét kĩ. Nhưng biểu hiện lần này của anh có hơi nghi hoặc.
– Cháu về phòng đây! Ông từtừ đọc sách! – Thở dài một cái, NamPhong đứng dậy mở cửa phòng bước đi. Một lát anh nên liên lạc với Bảo Khánh.
[…]
– Cậu ăn cái này đi! – BảoKhánh ngồi cạnh Diệu Anh, chăm chút cho cô ăn trưa. Từ sau khi hai người quennhau, mỗi bữa ăn đều do Bảo Khánh chuẩn bị. Xem ra hai người rất vui vẻ vớinhau.
– Cậu cũng ăn đi! – Diệu Anhcười một cái rồi cũng gắp một ít thức ăn cho Bảo Khánh.
Yến Nguyên ngồi đối diện cả hai, ánh mắtnhìn ngoài của sổ, trên tai đeo heatphone. Hôm nay Nam Phong không đến trường,không hiểu sao trong lòng cô có chút lo lắng, nhưng cũng không rõ lí do. Chỉthấy thiếu thiếu một thứ gì đó. Hỏi Bảo Khánh về Nam Phong thì cũng không tiệnnên cô không lên tiếng.
Nhìn Yến Nguyên từ nãy giờ vẫn là thất thầnnghe nhạc, Diệu Anh lo lắng hỏi:
– Cậu không được khỏe saoNguyên?
Yến Nguyên tuy đeo tai nghe nhưng vẫn biếtDiệu Anh hỏi gì. Cô quay sang nhìn Diệu Anh rồi lắc đầu một cái, ánh mắt lạitrở về chỗ cũ.
Vừa lúc đó Yến Vy bê đồ ăn đi đến bàn của bangười. Nhỏ nhìn Yến Nguyên tâm trạng có vẻ không tốt liền dùng ánh mắt để hỏiDiệu Anh và Bảo Khánh nhưng cả hai cũng lắc đầu.
– Chị, em có thể ngồi không?
Im lặng gật đầu.
Yến Vy ngoan ngoãn để khay thức ăn xuốngbàn, tiện tay khui chai nước khoáng Yến Nguyên nhờ mình mua đưa cho cô.
Yến Nguyên nhận chai nước, gỡ heatphone rồiuống một ít. Lúc này cô mới nhận ra ba người kia có vẻ đang chăm chăm nhìn cô.
– Có chuyện gì? – Yến Nguyênnhíu mài hỏi.
– Hôm nay tôi thấy cậu lạ lắmnha! – Bảo Khánh.
– Lạ cái gì?
– Giống như đang lo lắng cáigì thì phải!? – Diệu Anh.
– Lo lắng cái gì? – YếnNguyên hừ lạnh.
– Thật mà chị. Lúc sáng emcòn thấy chị như đang chờ ai thì phải! – Yến Vy.
– Vậy sao? Nhắc mới nhớ, hômnay Phong không có đi học! Hay là cậu lo lắng cho Nam Phong? – Bảo Khánh cườigian.
– Nhảm… nhảm nhí! – Có mộtchút bối rối trong lời nói, Yến Nguyên quay mặt sang chỗ khác.
– Thôi ăn nhanh một chút, cònhọc! – Diệu Anh không để cho Bảo Khánh nói lung tung bèn nhét ngay con tôm vàomiệng cậu.
Nhưng với cái cá tính của Bảo Khánh thì đâucó tha cho Yến Nguyên dễ dàng như thế. Lâu lâu mới có cơ hội trêu cô cơ mà.
Giả vờ không để ý tới Yến Nguyên, Bảo Khánhliền nói:
– Cậu biết không Diệu Anh,hôm qua lúc tớ với Nam Phong ở quán bar, có một người tên Rick mời Phong uốngrượu rồi còn bảo cậu ấy vào phòng vip nói chuyện đó! – Nói xong len lén nhìnYến Nguyên.
Diệu Anh cùng Yến Vy có một chút bất ngờ vớilời này của Bảo Khánh, không khỏi đồng loạt quay sang nhìn Yến Nguyên.
– Cậu nói Rick tìm Nam Phong?– Cuối cùng cũng chịu lên tiếng.
– Đúng vậy! – Bảo Khánh.
– Cậu ấy tìm Phong làm gì?
– Làm sao tôi biết! – BảoKhánh thản nhiên nói khiến Yến Nguyên cảm thấy không vui.
– Vậy thì cậu cũng không cầnnhắc tới việc đó làm gì! – Hừ lạnh một cái, Yến Nguyên cầm điện thoại bước đi.
– Chị ấy làm sao vậy? Lại cáugắt! – Yến Vy ngây ngốc nói.
– Là quan tâm Nam Phong! –Bảo Khánh cùng Diệu Anh đồng thanh nói.
[…]
Yến Nguyên rời khỏi căn-tin, đi một mực rasân sau của trường học. Hôm nay cô cũng nhận ra cô hơi lạ nha! Nhưng lạ cái gìmới được chứ???
Ngồi xuống ở băng ghế, Yến Nguyên cầm điệnthoại lên tìm kiếm.
Tìm! Tìm! Tìm!
Cô là đang tìm số của Nam Phong. Vừa địnhchạm ngón tay định gọi thì một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô: Sao phải gọi chocậu ta?
Ảo não day day trán, Yến Nguyên thật sự rối.Cô sao lại lo lắng cho Nam Phong từ sáng đến giờ? Ây… Thật là phiền phức.
Nhưng lần này thì khác một chút. Tư tưởngquan tâm của cô đã chiến thắng lí trí. Yến Nguyên nhấn gọi.
Sao một hồi dài tiếng tút tút, cuối cùngcũng có người bắt máy. Nhưng giọng nói truyền đến khiến cho Yến Nguyên xém tílà đánh rơi điện thoại, đó là giọng của Thanh Thúy.
– Alo! – Đầu dây bên kia,Thanh Thúy cười nửa miệng.
– Thanh Thúy? – Mày đẹp nhíulại, Yến Nguyên có chút ngỡ ngàng trong giọng nói.
– Tất nhiên là tôi. Cậu tìmNam Phong sao? – Thanh Thúy nói giọng chọc tức Yến Nguyên.
– Sao cậu lại giữ điện thoạicủa cậu ta?
– Sao lại không thể? Tối qua…À! Không có gì đâu. Nói chung là bây giờ Phong không có ở chỗ tôi. Cần thì tôigiúp cậu nhắn lại!
– Nhảm nhí! – Nói xong haichữ, Yến Nguyên thô bảo tắt cả nguồn điện thoại.
Có trời mới biết là bây giờ cô cảm thấy cựckỳ khó chịu. Cứ như bị lấy đi cả tim gan vậy. Rõ ràng cô điện cho Nam Phong, cáitên mất tích từ sáng. Vậy mà Thanh Thúy lại bắt máy. Cứ như hai người ở chungmột chỗ. Ây… Bực cả mình!
Thở hắc một cái, Yến Nguyên rất không vuibước về lớp.
[…]