Edit: Shye
_________________________________________________
Đêm đại hội cầu nguyện có điểm ngoài dự đoán.
Quan Yếm mới vừa đi tới nhà xưởng thì thấy trên bục giảng đã dọn cái thùng nước lớn lên xong, trên mặt thùng còn đang đậy nắp.
Đến khi phần lớn mọi người đã ngồi xuống, Hồ Doanh mới đỡ tay Bào Lập đang cầm gậy dò đường đi lên đài.
Tuy rằng có người đỡ nhưng tốc độ của Bào Lập vẫn rất chậm, gậy dò đường quen thói gõ xuống mặt đất.
Thấy cảnh tưởng như vậy, Quan Yếm mơ màng chớp mắt một cái, sau đó bừng tỉnh hiểu ra, phỏng đoán chắc hẳn bọn họ lo lắng về sự việc “Phó Tri” làm ra hồi chiều có thể khiến một vài người mù có thể nhìn thấy, cho nên bắt đầu diễn kịch.
Nhưng mà, nếu như có người khôi phục thị lực, vì sao lúc bữa tối không ai biểu hiện ra ngoài?
Cái xác được treo cao trong nhà ăn là chuyện không phải ai cũng chịu được, huống hồ những người vẫn luôn ăn thịt từ trước, đả kích sẽ còn lớn hơn nhiều so với lúc Quan Yếm nhìn thấy thi thể.
Nhưng nếu không có ai khôi phục, thì Bào Lập hiện tại diễn trò cho ai xem?
Chẳng lẽ quá trình khôi phục thị lực này phải kéo dài, cần vài giờ mới có thể thành công sao?
Quan Yếm đang suy tính, Hồ Doanh trên đài đã bắt đầu nói chuyện. Hắn ta mở nắp thùng nước, đọc đoạn cầu nguyện hôm qua, một chữ cũng không thay đổi.
Quá trình sau đó cũng giống y chang tối hôm qua, mọi người lục tục đi lên nhận “Nước thánh” uống.
Mà đội ngũ đang tiến lên được một nửa, bỗng nhiên có người hô: “Trời ạ, tôi có thể nhìn thấy! Tôi có thể nhìn thấy!”
Lời còn chưa dứt, toàn bộ bên trong nhà xưởng bùng nổ.
Sắc mặt đám Bào Lập biến đổi trong nháy mắt, đối lập rõ nét với sự kích động hưng phấn của nhóm người mù.
Nhưng bọn họ thu lại biểu cảm rất nhanh, đặc biệt là Bào Lập, lập tức trưng ra một khuôn mặt tươi cười, sờ soạng đi tới tiếp cận người đó, lớn tiếng nói: “Thật vậy chăng? Anh là lão Lưu à, anh đã nhìn thấy từ lúc nào?!”
Người đàn ông được gọi là lão Lưu đang mừng rỡ như điên đánh giá tất cả sự vật xung quanh.
Thật ra không cần trả lời, chỉ nhìn biểu hiện của anh ta bây giờ là có thể biết được, nhất định mới vừa khôi phục thị lực.
Thật là đáng tiếc, uổng công Bào Lập phía biểu diễn một phen.
Hồ Doanh lộ ra nụ cười xúc động, giơ miro hô lớn: “Điều này thật đúng là tin tức tốt lành! Ở đây lão Lưu là người thứ năm trong chúng ta khôi phục thị lực! Quả nhiên thánh giáo chủ đại nhân rất yêu thương mọi người! Nhanh uống nước thánh đi, không bao lâu nữa mọi người sẽ có thể nhìn thấy!”
Âm thanh phát huy tác dụng, lời nói này đã áp chế tất cả tiếng nghị luận ồn ào của người khác.
Nhóm người mù rốt cuộc yên tĩnh, một đám càng không chờ nổi đi nhận nước thánh uống tại chỗ.
Theo đội ngũ đi trước, Quan Yếm nhìn thấy người đàn ông kia.
Mặt hắn không chút biểu cảm nhận ly nước, chậm rãi bưng đi, sau đó giả vờ ném ly bẩn vào thùng một cách công khai.
Đám Bào Lập dồn hết sự chú ý tới lão Lưu đã khôi phục thị lực, hoàn toàn không chú ý tới hắn đã làm gì.
Trong lòng Quan Yếm thầm nói lá gan của người này cũng không nhỏ, hễ mấy người kia chỉ cần quay đầu là hắn sẽ lộ tẩy.
Cô không lỗ mãng như vậy, vẫn cầm ly nước lặng lẽ tưới xuống chỗ ghế ngồi.
Hôm nay nhóm người mù chưa đi, muốn nói chuyện với lão Lưu mấy câu, nhưng Bào Lập cầm miro đuổi người, bọn họ đành phải rời đi.
Lão Lưu bị giữ lại, bảo là muốn thương lượng kế tiếp đi hay ở lại.
Quan Yếm đi theo mọi người rời khỏi nhà xưởng, ở trên đường nghe những người khác nói chuyện thì biết được, người khôi phục thị lực có thể lựa chọn ở lại giúp đỡ những người khác, cũng có thể lựa chọn rời đi có cuộc sống như người bình thường.
Lời này vừa nghe là gạt người, cô có thể khẳng định, điều phía trước chờ đợi những người khôi phục thị lực tuyệt đối không có người nào lựa chọn ở lại trợ giúp người khác, bởi vì bọn họ đều chết hết, sau đó trong miệng của đám Bào Lập kia sẽ trở thành người lựa chọn rời khỏi nơi này.
Lão Lưu này, ngày mai tuyệt đối sẽ không còn xuất hiện trên đời nữa
Sắp đến ký túc xá, Quan Yếm lặng lẽ tách khỏi đám người, trốn cái hẻm tối đen phía sau ký túc xá.
Cô tìm tảng đá ngồi xuống, để muỗi cắn một hồi đến khi tất cả yên tĩnh xuống mới an tâm đi đến nhà xưởng bên kia.
Trước tiên vì sự an toàn, cô đi tới kho nông cụ cầm một cái liềm rồi sau đó mới đi vào nhà xưởng to lớn không xa.
Xung quanh tối đen, tuy rằng có đèn điện, nhưng cô cũng không dám mở lên, chỉ có thể nương nhờ ánh trăng lập lòe như nửa người mù, đi kiểm tra khắp nơi.
Quan Yếm chú ý tới bên trái cái bục đặt cái thùng có một cái rương gỗ rất lớn, mặt trên có khóa, không biết chứa cái gì.
Cô sờ đường đi qua, vất vả lắm mới tìm được cái rương nằm trong góc tối mù, lục lọi một lúc mới sờ tới cái khóa ở trên.
Loại ổ khóa kiểu cũ này đối với dân chuyên nghiệp thì không thành vấn đề, nhưng còn Quan Yếm mà nói thì nhất định mở không ra.
Nhưng cô có thể bắt đầu với ổ khóa ở bên cạnh.
Bốn lỗ nhỏ trên khóa được cố định trên rương gỗ bằng vít, chỉ cần vặn vít là có thể tháo khóa và mở rương ra.
Nói cách khác, nó chỉ có thể phòng người quân tử, nhưng không thể phòng kẻ tiểu nhân.
Nói như vậy thì hình như có hơi không thích hợp lắm.
Quan Yếm sờ vị trí ốc vít, chậm rãi đưa mũi nhọn của lưỡi hái lên, cố hết sức vặn thử.
Ban đem yên tĩnh, tiếng động “cót két cót két” vô cùng vang dội, nhưng động tĩnh này không đủ thu hút sự chú ý của mấy người ở bên phía dãy nhà cách đó năm mươi mét.
Khoảng ba phút sau, con ốc vít hơi giãn ra, sau đó có thể dùng tay vặn ra nhẹ nhàng hơn nhiều.
Quan Yếm tiếp tục vặn con ốc, tay phải vì dùng sức nên quơ vài cái, định tựa vào rương nghỉ một chút.
Hy vọng có thể phát hiện manh mối gì đó ở đây, đừng để uổng phí nhiều sức lực như vậy.
“Tại sao không vặn tiếp đi?”
Đột nhiên, một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Quan Yếm giật mình, nảy người lên trong nháy mắt, cầm lưỡi hái che trước người, lạnh giọng hỏi: “Ai?!”
Trong bóng đêm truyền đến tiếng “Chậc”, người nọ nói: “Mới gặp lúc sáng mà giờ đã quên sao?”
Là người đàn ông kia…
Quan Yếm không cảm thấy yên tâm, ngược lại còn khẩn trương hơn so với vừa rồi: “Anh tới lúc nào, vì sao không lên tiếng?”
Cho đến lúc này, cô vẫn không nhìn thấy người kia ở đâu.
Nơi này thật sự quá tối tăm, ánh trăng chỉ chiếu sáng khoảng chừng một nửa nhà xưởng, cái bục bên này nằm phía trong góc phòng, cơ bản không có một tí ánh sáng nào, có thể nói duỗi tay không thấy năm ngón.
Cho dù từ giọng nói của đối phương có thể xác định vị trí, nhưng cô hoàn toàn không nhìn thấy người.
Quan Yếm cảnh giác như rơi vào vòng vây địch, giọng nói của tên kia nghe rất bình tĩnh.
Hắn nói: “Nếu biết tôi ở đây, cô sẽ ngoan ngoãn mở cái rương sao?”
Quan Yếm: “…”
Cô hừ lạnh: “Bây giờ tới cũng còn kịp, còn lại hai con ốc, tới phiên anh.”
“Không.”
Từ chối vô cùng dứt khoát.
Quan Yếm cười: “Ok, nếu cái gì anh cũng không làm thì đợi tôi mở được rương anh không được phép tới gần.”
Rõ ràng giọng nói của người đàn ông gần thêm một chút: “Cô có thể ngăn cản được tôi sao?”
Không có bất kỳ tiếng bước chân nào, nhưng âm thanh vẫn nhích tới gần.
Tuy rằng trong lòng Quan Yếm hơi sợ hãi người này, nhưng cô cũng không phải loại người dễ bị khi dễ, dứt khoát lui về sau, sờ một cái ghế ngồi xuống.
Cô nhấc một chân lên, nói chậm rãi: “Nếu đã như vậy thì bỏ đó đi, cùng lắm thì không ai lấy được manh mối này.”
Cô nói xong, bên kia im lặng một hồi, sau đó vang lên tiếng kim loại va chạm.
Đuôi lông mày Quan Yếmgiương lên, thầm nghĩ hình như người này cũng không đáng sợ lắm, đồng ý nhanh tới vậy.
Nhưng mà ý nghĩ này còn chưa trôi xuống thì cô nghe đối phương nói: “Tôi không biết làm cái này.”
Tuy rằng không nhìn thấy bất cứ cái gì, nhưng không biết vì sao Quan Yếm cảm giác hắn đang xấu hổ.
Cô trầm mặc hai giây, bán tín bán nghi nói: “Ốc vít mà cũng không viết vặn ư?”
Người đàn ông im lặng còn lâu hơn cô, giọng nói nhạt nhẽo: “Tôi không có tua vít.”
“… Tôi cũng không có.”
“Làm sao cô vặn được?”
Quan Yếm truyền thụ kinh nghiệm nghiêm túc: “Dùng cái liềm đó, do nó mỏng nên có thể miễn cưỡng cà vào.”
Đối phương lại lặng im trong chốc lát rồi nói: “Tôi cũng không có liềm.”
Quan Yếm không tin: “Đừng nói với tôi anh không cầm liềm theo.”
Hắn nói: “Cầm, rìu.”
Trong kho hàng đúng thật có mấy đồ rìu cưa linh tinh, nhưng vì sao hắn bỏ lại vũ khí nhẹ nhàng mà cầm theo cái rìu cồng kềnh chi vậy trời?
Quan Yếm thở dài, nghĩ ngợi rồi nói: “Được rồi, vậy thôi để tôi. Anh thiếu tôi một ân tình phải trả.”
Tuy rằng có thể đưa cái liềm cho hắn làm, nhưng làm gì có người nào tự mình giao vũ khí cho một tên sát nhân biến thái điên cuồng?
Đối diện trong bóng đêm, giọng nói của người đàn ông có hơi ghét bỏ: “Tôi không thích cô.”
Quan Yếm nhăn mày: “Ai cần anh thích!”
Hắn nói: “Vậy thì tốt.”
Quan Yếm: “…”
Cô giống như hiểu ra gì đó, đè sự tức giận:”Một ân tình thôi mà, tôi sẽ không bắt anh làm mấy chuyện biến thái như lấy thân báo đáp.”
Đối phương: “Tốt.”
Ơ, không phản ứng gì với hai chữ “biến thái” à.
Có thể là bởi vì không nhìn thấy được đối phương, hiện tại người này gợi cho Quan Yếm một cảm giác khác với lần trước, không thể làm cho người ta sợ hãi, trái lại như đứa nhóc chưa lớn hơi ngốc nghếch.
Nghĩ là vậy nhưng cô cũng không dám nói ra.
Cô sờ mó đi qua, tìm được con ốc vít còn lại, ra sức vặn.
Tầm mười phút, con ốc vít cuối cùng rơi xuống, chiếc khóa gắn trên rương gỗ rớt xuống một tiếng “keng”.
Quan Yếm nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng cánh tay ê ẩm nhưng không thể chờ đợi được mở ra rương gỗ ra trước.
Bên trong tối thui không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể dùng tay sờ thử.
Cô do dự, nghiêng người tránh ra: “Anh mò thử đi.”
Lần này hắn không từ chối, chậm rãi đi tới, đặt vũ khí trong tay xuống đất, thò một tay vào trong tìm kiếm.
Quan Yếm không thấy động tác của hắn, lùi lại hai bước, vô tình giẫm phải đồ hắn đặt dưới đất.
Cô lảo đảo, đứng vững lại xong thì hơi nghi ngờ ngồi xuống mò mẫm.
Sau đó, sờ đến gì đó cong cong, hơi mỏng, cái đuôi ngắn bằng gỗ, một cái liềm.
Cô đứng hình, hỏi: “Vũ khí của anh rốt cuộc là gì?”
Động tác của tên kia dừng lại, quay đầu cười xán lạn trong bóng đêm không thấy người, vô cùng hợp lý hợp tình: “Đương nhiên là cái liềm rồi, ai mà cầm lấy thứ đồ cồng kềnh khó cất giấu như rìu chứ?”
Quan Yếm: “…Móe.”
Hôm nay thù này kết hạ!