Tìm Lại Chính Mình (Airhead 1)

Chương 9



Nhưng mình không thấy khó chịu một tẹo nào cả. Bởi thay vì bị tấn công bởi cặp đôi trong hội N.T.V.N.T đeo mặt nạ bác sĩ, kẻ tấn công mình lần này là một cô cún cao chưa đầy 18 phân, nặng chưa tới 3 kí. Vừa nhìn thấy mình bước ra khỏi phòng của Nikki Howard, nó lao như tên bắn về phía mình, trông như một cục bông trắng muốt với cái lưỡi tin hin màu hồng nhạt.

“Ối, xin lỗi” – Lulu gọi với ra từ trong bếp, khi thấy mình cúi xuống nhấc bổng con cún lên – “Mình đã khóa Cosy trong phòng mình suốt mà quên không thả nó ra. Gớm, gặp được cậu trông nó mừng chưa kìa! Mặc dù không nhớ được bọn này nhưng chắc cậu phải nhớ Cosabella chứ hả. Chính cậu đặt tên cho nó theo tên hãng đồ lót yêu thích của cậu mà”.

Đấy đâu phải là hãng đồ lót yêu thích của mình đâu nhỉ. Mình vốn chỉ chuộng đồ của Hanes

Nhưng mà cũng không sao, kể cả khi mình có không biết Cosabella thì Cosabella cũng vẫn biết mình. Ngay khi mình ngồi xuống cái ghế sô-pha mềm mại kia, Cosabella lập tức nhảy tót lên theo, cuống quýt hít hà gương mặt mình, trong khi đuôi vẫn ngoáy tít mù.

Mình cũng chẳng thấy khó chịu một tẹo nào. Bởi sau cú sốc mình vừa trải qua thì đâu còn chuyện gì có thể khiến mình bất ngờ nữa!

“OK” – Brandon ngồi xuống cái ghế đối diện, thận trọng nhìn mình với ánh mắt đầy dò xét – “Đùa giỡn lúc này thế là đủ rồi. Giờ nói thật anh nghe đi, Nikki. Ai đã làm chuyện này với em? Có phải Al Qaeda không?

“Anh Brandon!” – Lulu kêu thất thanh ra từ trong bếp.

“Anh nói thật đấy” – Brandon lắc lắc đầu – “Biết đâu lần này họ muốn tấn công vào một trong những siêu mẫu được yêu thích nhất nước Mĩ, bộ mặt của tập đoàn kinh tế lớn Stark thì sao”.

“Al Qaeda thì không làm người khác MẤT TRÍ NHỚ như vậy được” – tiếng Lulu vang vọng ra từ chỗ kệ bếp làm bằng đá granite đen bóng loáng – “Chỉ có giáo phái Scientology mới có đủ công nghệ làm việc đó”.

Brandon rầu rĩ quay sang hỏi mình. “Có phải mấy người trong giáo phái Scientology không Nikki?”

“Ôi giời ơi” – mình giơ tay lên bóp thái dương cua mình (của Nikki – và cũng của minh) – “Có một điều chúng ta phải nói cho rõ. Tôi biết tôi giống Nikki Howard. Và tôi cũng biết giọng của tôi nghe giống giọng của Nikki Howard. Giờ tôi cũng đang ở trong nhà của Nikki Howard, mặc quần áo của cô ta, bị con chó của cô ta liếm mặt. Nhưng tôi không phải là Nikki Howard. OK?”.

“OK” – Brandon nói – “Ngoại trừ việc… em là Nikki Howard”.

“Tôi đã bảo là không phải mà” – mình khăng khăng – “Nghe này, bản thân tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra hết. Nhưng tôi quả thực không phải là Nikki mà”.

“Nhưng làm sao có chuyện vô lý như vậy được?” – Lulu hỏi ngược lại. Cô ấy đã rời khỏi khu bếp… và đang bưng khay thức ăn tới chỗ mình. Rất nhiều đồ ăn.

Và mùi thơm thì không ai cưỡng lại được.

Chỉ tới khi nhìn ra trong khay có những món gì mình mới không biết nên mếu hay cườiĐây không phải là món khoái khẩu ngày xưa của mình. Thứ nhất là món cá vược đen – mà mình thì ghét tất cả các loại cá. Tiếp đó là món súp miso kiểu Nhật – chỉ có mỗi vài miếng đậu phụ và mấy cái rong biển lèo tèo. Mình chưa bao giờ thích ăn đậu phụ, chứ đừng nói là rong biển. Cuối cùng là một cốc trà xanh nóng.

Trên đời mình ghét nhất là trà xanh.

Ấy vậy mà xem ra Nikki Howard lại không hề ghét chúng tẹo nào bởi trong một giây mình đã thấy bản thân đang cầm tách trà lên uống ngon lành. Tiếp đó là món cá vược và súp miso.

Khủng khiếp hơn là chính mình cũng cảm thấy đây là bữa ăn ngon nhất mà mình từng được thưởng thức.

Lulu và Brandon hình như không nhận thấy điều đó. Họ chỉ chăm chú theo dõi mình ăn ngon miệng thế nào. Lulu cười tít mắt khi thấy mình không bỏ sót lại một miếng nào. “Món cá vược đen của tiệm Nobu đúng là món yêu thích của cậu có khác”.

Trong chốc lát, đĩa cá đã được mình chén sạch, và bây giờ thì đang chuyển sang món súp.

“Khổ ghê” – mình vừa ăn vừa nói – “Đã bảo tôi không phải là Nikki Howard mà. Ban đầu tôi thậm chí còn không biết hai người là ai. Mặc dù nhiều lần thấy ảnh hai người trên tạp chí nhưng ngoài chuyện đó ra tôi chẳng biết tẹo gì về hai người biết hết”.

Brandon thiểu não quay sang Lulu. “Cô ấy còn đẩy anh ra khi anh hôn cô ấy”.

“Nikki! Như thế là hơi quá rồi đấy!” – Lulu sửng sốt thốt lên

Mình thấy mặt mình đỏ bừng lên. Nếu họ mà biết mình không hề muốn đẩy anh ta thì không biết còn ngượng đến thế nào nữa…

“Đó là đều tôi đang muốn hai người hiểu cho nãy giờ!” – mình gào lên – “Tôi không phải là Nikki Howard! Tôi là Emerson Watts. Thật đấy!”.

“Mình hiểu, Nikki” – Lulu vỗ nhẹ lên tay mình – “Đó là lý do tại sao bọn mình quyết định can thiệp vao vụ việc lần này. Tất cả chỉ vì muốn cậu nhớ lại bản thân mình trước đây – chứ không phải một cô Emerson Watts nào cả. Cậu nhìn đây này” – cô ta cúi xuống rút ra một cuốn tập màu đen bên dưới gầm ghế – “Mình giữ cuốn album của cậu. Mình cam đoan nó sẽ giúp cậu nhớ lại một chút gì đó”.

Đập vào mắt mình ngay tại trang đầu tiên là mẫu quảng cáo xé ra từ một cuốn tạp chí, với hình ảnh Nikki Howard miệng cười rạng rỡ nhún nhảy trên cái bạt lò xo. “Đây là bức ảnh đầu tiên cậu chụp cho tập đoàn Stark Enterprise, khi cậu mới bắt đầu khởi nghiệp làm người mẫu. Nhớ không? Còn trước khi cả khi hai bọn mình gặp nhau. Chình chị Rebecca đã đưa cậu lên NY. Cậu vẫn nhớ chị Rebecca chứ? Người đại diện của cậu ý?” – và rồi cô ấy lại kiên trì kể tiếp khi thấy ánh mắt ngơ ngác của mình – “Vậy thì cậu hẳn phải nhớ chuyện đã kí hợp đồng với công ty người mẫu Ford chứ hả? Họ khen cậu là siêu mẫu 15 tuổi chuyên nghiệp nhất mà họ từng làm đại diện. Họ còn nói cậu chín chắn và ngiêm túc còn hơn các cô người mẫu 20 tuổi của Ford”.

“Ừm” – mình lặp lại – “Tôi đã nói rồi. Tôi không phải là Nikki. Tôi là Emerson Watts…”

“Emerson Watts” – trán Brandon nhăn tít lại. Anh ta trông có vẻ đang cố gắng tập trung suy nghĩ một chuyện gì đó… nhưng xem ra không dễ dàng gì – “Emerson Watts. Tại sao cái tên này nghe quen thế nhỉ?”.

“Suỵt” – Lulu giơ tay ra hiệu – “Anh đừng làm cậu ấy phân tâm nữa” – sau đó cô ta lại tiếp tục giở cuốn album ra cho mình xem – “Xem này, Nikki. Cậu cứ nhìn kĩ lại đi. Đây là buổi trình diễn thời trang đầu tiên của cậu với nhà thiết kế Chanel. Nhớ không? Mình đã ngồi ngay hàng ghế đầu tiên ý? Tại bữa tiệc đó mình đã lại gần và hỏi cậy mấy đôi giày cao gót cổ cao có khó đi không và cậu nói đau chân khủng kh…”.

“Emerson Watts” – Brandon vẫn tiếp tục lầm bầm. Giờ trông mặt anh ta nhăn nhó như khỉ phải ớt vậy. Gớm, phải động não suy nghĩ một chút thôi mà cũng khó khăn vậy sao?… – “Thật cái tên này nghe ở đâu rồi ý nhỉ…”.

“Mặc kệ anh ta” – Lulu lật tiếp trang sau – “Anh ấy chắc mệt mỏi quá thôi. Cả tối qua nhảy nhót ở vũ trường Cave mà. Ôi… ôi… nhìn này! Đây là mẫu quảng cáo Victorya’s Secret đầu tiên của cậu!”

Mình ngó xuống mấy bức hình, tay ôm chặt Cosabella vào trong lòng (cô nhóc này nhất quyết không chịu rời lòng mình lấy nửa phút. Không sao. Mình thích cái cảm giác êm ái mà cục bông trắng này đem lại. Không hiểu sao nhưng chú cún con này khiến mình thấy vô cùng dễ chịu. Mình cũng chẳng để tâm tới việc thực ra nó chỉ quấn quýt với mình như vậy vì nó nghĩ mình là Nikki Howard.)

Sao lại có người có thân hình chuẩn tới từng milimet như thế nhỉ? Cứ ngỡ cái người mình vừa thấy trong gương nhà tắm cách đây ít phút là hoàn hảo lắm rồi ai dè trên mẫu quảng cáo đồ lót này nó thậm chí còn hoàn hảo hơn.

Có điều mình thắc mắc nãy giờ là nếu Lulu Collins thực sự muốn gợi lại kí ức cho mình, đáng ra cô ta phải mang album gia đình cho mình xem, chứ không phải một cuốn sách ảnh về sự nghiệp của Nikki Howard.

“À” – “Đây là mẫy quảng cáo đầu tiên cho dòng thời trang riêng của cậu! Tuyệt vời đúng không? Mắt của cậu lại trùng màu với những viên sapphire này nữa chứ… Không hề có chút chỉnh sửa hay photoshop gì đâu. Đó là màu mắt thực của cậu mà”.

“Á! Anh biết rồi!” – Brandon vỗ tay đánh bốp một cái, làm cả hai đứa giật nảy mình, và Cosabella. Nhóc cún nghển ngay đầu dậy nhìn Brandon hóng chuyện – “Emeron Watts! Chính là cô gái bị màn hình plasma rơi trúng đầu đúng hôm khai trương trung tâm thương mại mới cùa nhà anh ở khu SoHo”.

Mình trợn tròn mắt kinh ngạc. Hai từ “màn hình” và “plasma” bất chợt làm mình lờ mờ làm mình nhớ ra nhớ ra một chuyện gì đó, nhưng không rõ nét. Mình nhớ là mình và Christopher đã đưa Frida tới buổi khai trương trung tâm mua sắm Stark… và… Mọi thứ đột nhiên ùa về như nước lũ.

“Đúng rồi!” – mình kêu lên, làm Cosabella xém chút nữa thì ngã lộn nhào xuống đất – “Đúng rồi! Chính là tôi đấy! Tôi chính là Emerson Watts! Tôi đã có mặt ngày hôm đó!”.

“Mình cũng thế mà!” – Lulu hai mắt mở trừng trừng – “Chuyện xảy ra khi ấy rất kinh khủng! Nikki, cậu đã nhớ ra rồi sao? Cậu đã lăn ra bất tỉnh mà!”.

“Đã bảo tôi không phải Nikki mà” – mình chữa lại – “ Tôi là Emerson Watts. Tôi chính là người bị cái màn hình plasma kia rơi trúng”.

“Nikki, lúc đó cậu bị ngất” – Lulu lờ đi như không nghe thấy – “Và cái anh chàng Gabriel Luna kia liền lao vội ra bế cậu lên mà. Nhưng không một ai có thể làm cậu tỉnh lại. Cuối cùng các nhân viên y tế phải vào cuộc và…” – Lulu đột nhiên nhoài người hẳn người ra nhìn chằm chằm vào mặt mình – “Đó là lần cuối mình gặp cậu! Chị Kelly nói cậu được chẩn đoán là mắc chứng hạ đường huyết và cần có thời gian để hồi phục. Nhưng mình biết thừa đó chỉ là cái cớ. Bởi trước giờ cậu có bao giờ nói về chuyện cậu bị giảm đường huyết đâu. Trừ bệnh trào ngược dạ dày ra. Càng không có chuyện cậu biến mất một cách đột ngột mà không nói với mình một tiếng nào và bỏ Cosy ở lại một mình như thế”.

Mình cúi xuống nhìn cục bông xinh xắn đang cuộn tròn trong lòng mình. Đúng vậy, ai mà nỡ bỏ Cosy bé bỏng dễ thương như thế này chứ.

Trừ phi không còn cách nào khác.

“Cũng không có chuyện em không gọi điện cho anh lấy một lần như thế” – Brandon xen vào. Chưa bao giờ có chàng trai nào nhìn mình bằng ánh mắt say đắm như thế.

Nếu không tính anh Gabriel Luna, vào buổi trong bệnh viện hôm trước.

Tiếc là tất cả bọn họ đều không phải đang đắm đuối nhìn mình.

Mà là Nikki Howard – người mà Gabriel Luna đã cuống cuồng chạy tới ôm vào lòng khi thấy cô ấy ngất xỉu tại buổi khai trương trung tâm Stark, và sau đó lén tới bệnh viện thăm nom.

Sao mình ngu ngốc thế nhỉ? Sao mình có thể vọng tưởng rằng Gabriel Luna đã mua hoa tặng mình cơ chứ? Đám hoa đó cũng chẳng dành cho mình.

Chúng được dành riêng cho Nikki Howard.

Ôi giời, mình đúng là ngây thơ đến thế là cùng! Làm gì có thằng con trai nào lại muốn để mắt tới một đứa con gái như mình – một đứa không thể bình thường hơn – trong khi xung quanh là những người xinh đẹp như Nikki Howard. Ngay đến Christopher cũng đã không thể rời mắt khỏi Nikki trong suốt quãng thời gian cô ta có mặt ở trung tâm Stark. Mà Christopher vốn xưa nay không phải tuýp người hay để ý tới khuôn mặt đẹp. Cậu ấy vẫn thường xuyên cười vào mặt Whitney và đám thây ma ở trường mà.

Nhưng mình không sao quên được cái cách cậu ấy nhìn như bị thôi miên vào Nikki Howard tại trung tâm Stark ngay ngày hôm đó.

Và giờ khuôn mặt đó đã thuộc về mình… ít nhất là trong mấy ngày tới đây.

Rồi đột nhiên mình nhớ ra một chuyện: ngày hôm đó Christopher nói mình trông cũng được. Mặc dù khi ấy mình vẫy chỉ là mình, Em Watts. Liệu cậu ấy có vẫn chỉ cho rằng mình trông cũng được trong thân xác của Nikki Howard không nhỉ?

Nghi lắm!

“Và thế là mình bắt đầu đi tìm cậu” – Lulu vẫn thao thao bất tuyệt – “Đầu tiên, mình kiểm tra những nơi mà cậu có thể lui tới nếu muốn tạm lánh một thời gian… Bali, Mutique, Eleuthera… nhưng không thấy dấu vết nào của cậu, kể cả dưới những cái tên giả mà cậu vẫn thường dùng…”

“Cuối cùng thì cô ấy đã phải cầu cứu tới anh” – Brandon nói – “Và anh đi hỏi bố. Em biết đấy, có chuyện gì của em mà qua nổi mắt bố anh đâu, nhưng lầnố anh đã nổi đóa lên”.

“Đúng thế “ – Lulu gật đầu đồng tình – “Bác ý còn bảo anh Brandon là cậu chẳng bị làm sao cả, cậu chỉ đang bận vài việc riêng thôi. Nhưng lừa ai thôi chứ sao lừa nổi mình. Bởi vì cậu không bao giờ làm gì mà không bàn bạc với mình. Ví dụ như lần anh Henry nhuộm màu tóc coffee cho cậu ý, nhớ không? Và thế là mình đoán họ cho cậu đi nghỉ ở đâu đó để tránh tai mắt của giới truyền thông…”

“… Nhưng tìm thế nào cũng không ra nơi họ giấu em, cuối cùng anh đã phải lẻn vào phòng làm việc của bố” – Brandon kể công – “Lục lọi một hồi rút cuộc anh tìm thấy tập hồ sơ về em và biết được rằng em đang ở trong thành phố tại bệnh viện trung tâm Manhattan trên đường 16…”

“Không ngờ cậu chỉ cách bọn tớ vài con phố!” – Lulu thốt lên – “Trong suốt một tháng qua! Và thế là mình đã tìm tới đó điều tra. Bởi vì anh Brandon…”

Brandon cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên nhìn mình. “Anh cứ nghĩ là em sẽ không vui khi nhìn thấy anh. Sau chuyện với Mischa. Thú thực anh cho rằng em chỉ vẫn đang giận nên không thèm gọi điện cho anh. Vì chuyện của Mischa. Đó không phải lỗi của anh. Cô ta cứ không ngừng điện thoại làm phiền anh để nhờ em làm album. Em cũng biết giờ anh đang tham gia sản xuất mà…”

“Nhưng khi ấy cậu không hề nhận ra mình” – Lulu quay sang lườm Brandon một cái đầy khó chịu – “Mình biết ngay là họ đã làm gì đó với cậu”.

Gớm, nãy giờ hai người đó thi nhau nói làm mình đau hết cả đầu. Nhưng tóm lại là họ vẫn không lý giải thêm được bất cứ điều gì về những chuyện đang xảy ra.

Trừ một chuyện hiển nhiên: đã có một chuyện cực kì, cực kì lạ lùng diễn ra vào ngày hôm đó.

“Á!” – Lulu la lớn, như thể vừa sực nhớ ra chuyện gì đó – “Mình biết rồi”.

Cả Brandon và mình quay ngoắt sang nhìn đầy hy vọng “Biết gì cơ?”

“Mình biết tại sao cậu trông giống Nikki” – Lulu mỉm cười đầy đắc thắng – “nhưng lại nghĩ bản thân là Emerson Watts. Chúa ơi, như thế đã quá rõ ràng rồi! Hai người bọn cậu đã bị hoán đổi linh hồn cho nhau! Giống như phim Freaky Friday (Ngày thứ 6 kì quái)!”

Thật là một thảm họa khi em gái mình lại thần tượng những cô gái như Lulu! Ngoài việc trông xinh gái và lắm tiền – và có thể, chthôi, cái tâm cũng khá tốt – thì trí óc chỉ bé bằng hạt đậu.

“Lulu này, trên đời chẳng có cái gì gọi là hoán đổi linh hồn cả!” – mình ngán ngẩm chỉnh lại.

“Có mà!” – giọng Lulu đầy phấn khích – “Nếu không sao người ta lại đi làm phim về hiện tượng đó chứ?”

“Lulu, những thứ đó… không hề xảy ra, OK?” – làm sao để giải thích về vật lý học lượng tử và sinh học cho cô nàng vàng hoe này hiểu bây giờ nhỉ. Một người suy nghĩ ngô nghê như thế chắc chỉ không học hết quá lớp 8.

“Nếu không thì cậu giải thích thế nào về chuyện đang xảy ra đây?” – Lulu giương đôi mắt tròn xoe ngây thơ hỏi lại – “Rõ ràng cô gái kia bị màn hình plasma rơi trúng rơi trúng đầu thì cũng là lúc cậu – Nikki – lăn ra ngất xỉu. Và đó chính là lúc linh hồn hai bọn cậu bị hoán đổi cho nhau. Giờ việc chúng ta phải làm là tìm lại cái cô Emerson Watts kia – người đang mang linh hồn của Nikki – và để hai người hoán đổi lại với nhau, thế là xong!”

Brandon nhíu mày thắc mắc: “Trừ phi…”

“Không có trừ phi trừ phiếc gì cả” – Lulu ương ngạnh gạt phăng – “Đó là cách chúng ta giải quyết vụ việc lần này. Vì linh hồn của hai người bị tráo đổi khi cả hai cùng ngất đi nên bọn mình sẽ phải đập vào đầu các cậu một lần nữa để có thể trở lại như xưa. Yên chí, mình sẽ cẩn thận để không gây ra tổn thương nghiêm trọng về sau. Nhất là sẹo, bởi sắp tới cậu còn mấy buổi trình diễn thời trang ở Milan nữa mà”.

“Không được đâu” – Brandon phản đối trước cả khi mình mở miệng.

“Ý anh không được là sao?” – Lulu rõ ràng không phải là người dễ dàng bị bắt nạt – “Cứ làm là được. Tại sao lúc nào anh cũng suy nghĩ tiêu cực thế hả Brandon? Xem ra anh đã dành hơi quá nhiều thời gian tiệc tùng với cô nàng Mischa rồi đó. Từ khi bộ phim truyền hình của cô ta bị ngừng phát sóng chẳng khi nào em thấy cô ta tỉnh táo cả…”

“Anh không hề suy nghĩ tiêu cực. Anh chỉ muốn nói không thể có chuyện họ đã hoán đổi linh hồn hay thể xác gì hết.”

“Sao lại không?” – Lulu mặt dựng đỏ lên vì tức. Có điều khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia kể cả khi cáu giận thì trông vẫn rất dễ thương. Nhưng cũng chính vì thế mà sẽ chẳng ai nghĩ cô ta đang nổi giận thật. Bất quá chỉ coi đó là cơn đỏng đảnh của cô tiểu thư nhà giàu mà thôi – “Nếu cần người tư vấn vềtâm linh hay gì đó thì em sẽ nhờ thầy Yoshi trong lớp yoga của em. Thầy ấy là người cực kì tâm linh.”

“Ý anh không phải như vậy” – Brandon nói, giọng đầy khó chịu –“Chỉ là… lúc xem qua hồ sơ trên bàn của bố anh để tìm kiếm thông tin về Nikki, anh đã tình cờ phát hiện ra một chuyện. Về cô gái tên Emerson Watts kia”.

Mình nhoài người hẳn người ra khỏi ghế nín thở chờ đợi.

“Chuyện gì về em cơ?” – mình hỏi vội.

“Ừm “ – Brandon ngập ngừng nói – “Thì là… theo như những gì viết trong tài liệu của bố anh… khi cái TV đó rơi xuống người Emerson Watts, cô ấy – ý anh là em – đã chết”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.