Chương 5: Bỏ lỡ nhất thời là bỏ lỡ cả đời.
– Ngọc Loan – Giọng trầm ấm từ phía sau gọi có một chút ngỡ ngạc, cũng có một chút ngập ngừng.
Ngọc Loan quay đầu nhìn lại thì thấy người đó chính là Tùng Quân, cô mừng rỡ khẽ gọi:
– Anh Tùng Quân!
– Anh còn tưởng mình nhìn nhầm – Tùng Quân khẽ cười vui mừng.
– Sao anh lại đến đây?
– Anh là người tài trợ học bổng cho sinh viên nghèo của trường, hôm nay anh đến đây hoàn tất một số thủ tục. Thế còn em?
– Anh về khi nào thế – Ngọc Loan không trả lời, cô lãng tránh sang câu hỏi khác.
– Cách đây 3 tuần – Tùng Quân lặng lẽ bước đến trước mặt cô, khẽ cười buồn một chút – Tiếc là anh đã về chậm mất rồi.
– Thật là ngại quá, em đám cưới mà không thông báo, lúc nào đó, anh rảnh, em và Vũ Phong sẽ mời cơm anh coi như chuộc lỗi vậy.
– Không phải – Tùng Quân nhìn thẳng cô mạnh mẽ đáp, lời nói cùng anh mắt thể hiện rõ một sự tiếc nuối vô cùng lớn.
Bị ánh mắt đó nhìn vào, Ngọc Loan chột dạ, cô ngây người nhìn Tùng Quân hỏi:
– Không phải gì cơ?
– Không phải anh tiếc vì không thể tham dự đám cưới của em và Vũ Phong, mà là anh tiếc vì không về sớm để ngỏ lời cùng em trước Vũ Phong.
Ngọc Loan bối rối cúi đầu, cô hiểu Tùng Quân đang nói gì.
Cả hai người im lặng bước bên cạnh nhau đi vô định, dưới những cây to lớn rộp bóng mát của trường, cũng không biết đi thế nào, chỉ có tiếng gió thổi bên cạnh và vài ba bóng sinh viên đi lại cười nói vui vẻ. Cuối cùng hai người dừng chân ở một điểm bên cạnh trường. Tùng Quân mới lên tiếng phá tan khoảng khắc lắng đọng của hai người.
– Còn nhớ nơi này không?
– Nhớ chứ, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau, là anh đã cứu em và Hà Trang – Ngọc Loan chậm rãi gật đầu, cô đưa mắt nhìn xung quanh, thật ra đây cũng là nơi mà cô và Vũ Phong có với nhau biết bao kỉ niệm.
Còn nhớ, lúc đó, cổng trường chỉ mở cửa cho sinh viên vào, chứ không mở cho sinh viên ra. Bởi vì không muốn có tình trạng sinh viên trốn học, cho nên hai người họ phải trèo tường mà ra. Có lần bị thầy bắt gặp, thế là cắm đầu cắm cổ chạy, chạy xong cả hai nhìn nhau cười haha đầy vui vẻ. Chỗ này luôn là chỗ hẹn của hai người trong quảng đời sinh viên sau đó.
– Em biết không? Ngay vào giây phút em ôm chặt lấy anh rồi khóc tức tưởi, anh đã bắt đầu thích em rồi. Cả người em run run trong vòng tay của anh, anh cảm thấy em thật nhỏ bé. Em lúc đó giống như một đứa trẻ cần được bảo vệ. Trong lòng anh bỗng thôi thúc một cảm giác muốn bảo vệ cho em. Mỗi khi bắt gặp ánh mắt của em nhìn anh, trái tim anh xao động vô cùng.
Ngọc Loan cắn nhẹ môi, cô đưa mắt nhìn Tùng Quân bối rối, anh là đang thổ lộ cùng cô hay sao. Tùng Quân cười nhẹ, một nụ cười buồn đến ãm đạm vô cùng, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh:
– Anh thật quá nhát gan, nhát gan đến nỗi không dám thổ lộ cùng em. Cho nên khi anh muốn thổ lộ thì ánh mắt của em đã hướng về Vũ Phong mất rồi. Đó là điều hối tiếc nhất trong đời của anh. Em không biết đâu, anh đã tự trách bản thân biết bao nhiêu khi mà trong đầu luôn nghĩ đến em, anh đã dặn lòng không được, không được nghĩ đến em nữa, bởi vì anh cho rằng em và Vũ Phong đã là một cặp. Nhưng khi anh thấy Vũ Phong theo đuổi Hà Trang bỏ rơi em, anh mới biết, hóa ra mình đã sai.
Anh tưởng rằng ông trời cho anh cơ hội mới, lần này anh quyết định nắm bắt. Nhưng khi anh nhìn thấy em khóc, nhìn thấy em đau lòng dõi theo bóng dáng của Vũ Phong và Hà Trang, anh không biết có nên thổ lộ hay không? Anh sợ em bị hoang mang, không chấp nhận được khi trái tim đang bị tổn thương. Và anh muốn chờ, chờ cho đến khi em có thể quên đi, chờ vết thương lòng lắng dịu, khi đó anh sẽ thổ lộ với em. Đáng tiếc…thật đáng tiếc….lần này anh lại muộn nữa rồi.
Tùng Quân cười cay đắng, anh đã nghĩ, khi Ngọc Loan bảo với anh rằng, cô đã có thể quên Vũ Phong rồi, anh mừng rỡ, quyết tâm trở về nước. Ngọc Loan là cô gái vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối, cô sẽ vượt qua được, có thể gạt bỏ Vũ Phong sang một bên. Cho nên anh quyết định về nước thổ lộ cùng cô, nhưng đáng tiếc, visa có vấn đề, phải kéo dài 2 tháng. Chỉ hai tháng ngắn ngủi đó mà lại lần nữa trở thành hối tiếc suốt đời anh, cô đã trở thành vợ của Vũ Phong.
– Tùng Quân …- Nhìn Tùng Quân như vậy, Ngọc Loan cũng thấy lòng đau nhói, nếu như anh thổ lộ cùng với cô trước, cô sẽ không yêu Vũ Phong. Nếu anh về nước sớm một chút, cô sẽ không cùng Vũ Phong đám cưới.
– Thật không ngờ, anh bỏ lỡ nhất thời lại là bỏ lỡ cả một đời – Tùng Quân chua xót nói.
– Em cũng vậy. Em bỏ lỡ nhất thời cũng là bỏ lỡ cả một đời – Ngọc Loan cũng cười đau khổ đáp.
Nếu như lúc đó, cô nắm bắt lấy giây phút đó, có thể mạnh dạng thổ lộ cùng Vũ Phong mà không chờ đợi anh ngỏ lời cùng mình, thì có lẽ, người hạnh phúc bên canh, người cùng anh vui vẻ đi du lịch biết đâu lại là cô chứ không phải Hà Trang. Nếu như cái giây phút cô biết người Vũ Phong tìm là mình lập tức nói ra, chứ không đi tìm hà Trang hỏi rõ đầu đuôi, cũng sẽ không vì lời cầu xin thảm thiết của cô ấy mà rút lui, thì giờ đây cô không đau khổ đến thế này
– Chúng ta đều đã bỏ lỡ cả một đời mình.
– Phải! Là bõ lỡ trong xót xa ngậm ngùi.
– Nếu có thể quay lại lần nữa, anh nhất định sẽ nắm bắt. Chỉ tiếc là thời gian có tiến chứ không lùi, mãi mãi không quay lại.
“ Mãi mãi không quay lại” , câu nói này như dao đâm vào lòng cô. Cô không hy vọng sẽ có ngày Vũ Phong yêu mình, nhưng cô hy vọng có thể cùng anh sống những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc bên nhau. Nhưng đều này là không thể….Vũ Phong không còn là một Vũ Phong tươi cười trêu chọc cô nữa rồi, một khoảng cách vô hình đã ngăn hai người lại mang tên hôn nhân. Một hôn nhân giả tạo.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 5.1