Tình Cảm Chân Thành

Chương 11: Một hương thơm thanh thoát tràn vào mũi Vệ Diễn️



Convert: ??????????? ?

Edit: Sam

***

Tại sân bóng rổ, một cơn gió nhẹ thổi qua mang đến cảm giác mát lạnh, tựa như mùa thu bước đến không một tiếng động.

Mà trên sân, một đám nam sinh dáng người cao to đang chơi bóng rổ rất kịch liệt.

Lâm Dịch Phong, người cướp đoạt đi vô số ánh mắt của khán giả.

Người đàn ông mặc đồng phục màu trắng, những lọn tóc giữa chân mày không che được đôi mắt thâm thúy của anh. Anh nhận bóng từ đồng đội, không nhanh không chậm đập bóng bên trái bên phải, đột nhiên nện bước chân nhanh hơn đối thủ đang phòng ngự, sau đó lên thả bóng.

Bóng rổ trên không trung bay theo một đường cong xinh đẹp.

Vèo!

Không nghiêng không lệch dừng ngay rổ trên khung.

Ba phần quả bóng nằm trong rổ!

Một đám người ngồi ở sân bóng, ngưng thở vài giây sau đó vỗ tay, vô cùng hưng phấn. Không thiếu những nữ sinh lấy điện thoại ra, chụp được ảnh nam thần ném bóng, thần kỳ thật đấy.

Sâu trong đôi mắt Lâm Dịch Phong không hiểu rõ biểu tình của anh, nói vài câu cùng đồng đội, sau đó đi về chỗ nghĩ ngơi. Ngửa đầu uống nước, mái tóc đen dưới ánh mặt trời chói chang càng thêm lóe mắt.

Người đàn ông thất thần, nghĩ tới tiểu gia hỏa trong thời gian gần đây, có nên thừa thắng xông lên không, hay lại cho cô thêm hai ngày? Hoặc bắt cô chậm chạp chui ra từ mai rùa vậy.

Chốc lát, một bàn tay vỗ vai anh, nghiêng đầu nhìn lên, là Hội trưởng Hội học sinh – Vương Sâm.

“Tôi nói này, hai sinh viên kia đắc tội với cậu à, sao lại muốn mượn tay tôi đi dạy dỗ bọn họ?”

Vương Sâm nhướng mày, khá buồn bực.

Tối qua anh ta nhận được điện thoại của Lâm Dịch Phong, buộc anh ta phải lấy danh nghĩa Hội học sinh ra tra khảo hai người nam sinh kia.

Kết quả là, tên gia hỏa này được lắm…Người khác không tra ra được cái gì, đến lượt tay anh ta, phát hiện dưới gầm giường rất nhiều đĩa, sách cấm.

Đương sự cố tình khóc lóc thảm thiết, nói mình oan uổng, còn có bộ dáng nhục nhã nguyền rủa ông trời.

Vương Sâm thầm nghi hoặc trong lòng, vừa mới lên năm nhất, dùng điện thoại coi không được sao? Sao mấy người kia thích mua thế nhỉ, còn mua một rương chất đầy!

Không phải đám người này tới kiểm tra à?

Anh ta lập tức nghĩ đến Lâm Dịch Phong, sợ rằng hai người kia không biết đắc tội với người đàn ông phúc hắc này chỗ nào, bị dạy dỗ rất thảm khốc.

Lâm Dịch Phong hồi tưởng ý dâm của hai người kia với Bùi Yên, đôi mắt anh lạnh đi, anh trầm giọng mở miệng.

“Không quen nhìn, được chưa?”

Vương Sâm nghẹn họng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Đúng là đại gia!”

“Anh Dịch Phong!”*

(*chỗ này bản Hán Việt là “ca ca” nhé!)

Quay đầu lại, một thân hình mảnh mai chạy đến, ăn mặc xinh đẹp vô cùng. Chỉ trong nháy mắt, một ngọn gió đánh úp lại, thiếu nữ nhào vào lòng Lâm Dịch Phong.

Vương Sâm thở dài, thì ra là đứa em dính người.

Lâm Dịch Phong nhíu mày, xách cô từ trong ngực ra. Chẳng qua thiếu nữ thật sự vô lại, lôi kéo gắt gao ống tay áo của anh, anh đành từ bỏ, lạnh giọng nói: “Đến thành phố A làm gì? Không phải em đang ở trường ôn tập à?”

Lâm Linh dậm chân, váy dài đung đưa theo ánh mặt trời, tràn đầy hơi thở thanh xuân tươi mát, cô bất mãn nói.

“Mỗi lần gặp em, anh có thể không nhắc tới chuyện học tập được không? Em nói ba tới tìm anh.”

“Em đến xem chị dâu nhỏ, lần trước dì Tần tới nhà nói anh ở trường có bạn gái!”

Lâm Linh buông anh ra, khuôn mặt nhỏ cười lộng lẫy, tràn đầy niềm vui. Cô nàng lôi kéo tay áo anh, lắc qua lắc lại.

“Anh, giới thiệu chị dâu cho em được không? Ba mẹ cũng rất tò mò, nói em phải mang ảnh về.”

Nghe cô nói Bùi Yên là chị dâu, đôi mắt Lâm Dịch Phong ôn hòa, thậm chí đôi lông mày trở nên nhu tình hẳn đi, có điều ngoài miệng vẫn giáo huấn Lâm Linh như cũ.

“Đến lúc đó sẽ mang cô ấy về nhà, em về trường trước đi…”

Cách đó không xa, ở cột đèn đường bên kia, ẩn nấp một thân hình kiều diễm, cô nghe nói Lâm Dịch Phong đang chơi bóng ở đây, trong lòng khích lệ cô tới nhìn một cái, không may bắt gặp cảnh tượng này.

Cô gái nhỏ ngớ ngẩn chăm chú nhìn người đàn ông đứng giữa đám người, trên gương mặt anh tuấn mang theo sủng nịch mờ nhạt, anh trách cứ thiếu nữ bên cạnh, nhưng đôi mắt mãn nhãn ý cười, nhu hòa như bông tuyết lặng lẽ tan chảy.

Mà xung quanh sân bóng rổ, khắp nơi đều là nữ sinh hâm mộ anh.

Chỉ có mình cô, lặng yên đứng tại chỗ.

Bùi Yên cảm thấy vắng vẻ, lần đầu tiên cô cảm nhận được khoảng cách giữa anh và cô xa đến như vậy.

Thực ra, anh sẽ cười ôn nhu với nữ sinh khác, để cho người ấy tiến vào vòng tay ấm áp của anh, cũng sẽ yêu thương sờ đầu cô gái.

Thực ra, cô không là duy nhất trong lòng anh.

Bên tai cô vang lên lời nói của Trương Nhiễm Nhiễm: “Gia tộc của anh ta sớm đã chọn người môn đăng hộ đối, đôi khi anh ta nhàm chán nên mới tìm sủng vật!”

Trong tâm trí cô gái nhỏ không xác định được phương hướng.

Có thể sao? Đêm đó, anh có đối xử với cô như vậy không, là do phản ứng sinh lý sao. Không quan hệ gì với nhau nữa.

Lòng Bùi Yên chua chát, hốc mắt khó chịu, cô xoay người chạy trối chết.

Đi tới chỗ rẽ, cô gái nhỏ thần hồn phách lạc đụng phải một “bức tường”. Còn chưa kịp ngẩng đầu, cô liền chạm mặt vào khuôn ngực cứng rắn của người đàn ông.

Bước chân lảo đảo, hô đau một tiếng ngã trên mặt đất.

Bị cơ thể mềm mại đụng, một hương thơm thanh thoát tràn vào mũi Vệ Diễn, nam sinh hoảng hốt, nhìn cô gái nhỏ trên mặt đất, trên mặt hối lỗi không thôi.

Anh ta ngồi xổm thân mình, thành khẩn mở miệng.

“Bạn học, cậu không sao chứ? Tôi không…”

Buột miệng thốt ra lời xin lỗi, ngước mắt nhìn cô gái nhỏ.

Chờ đã!

***

Tác giả có lời muốn nói: Buổi tối có chút việc, sớm sẽ có chương, ngày mai lại lên nha~

Edit: Hihi cám ơn cả nhà yêu đã ủng hộ tui nha, tui không drop đâu, cả nhà yên tâm đọc truyện nhé!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.