Convert: ??????????? ?
Edit: Sam
***
Cơ thể nhỏ xinh ngào ngạt hương thơm tràn vào mũi người đàn ông, kem bơ phủ lên nhũ hoa như bánh mật đào, cắn một ngụm thôi là trong miệng anh đã tràn ngập nước sốt ngòn ngọt rồi.
Đầu lưỡi gặm cắn tưởng chừng đang hút ra sữa, khoang miệng anh thoang thoảng vị ngọt của nhũ hoa trắng muốt.
Lâm Dịch Phong ăn đến đỏ mắt, hàm răng cắn nuốt không ngừng, đầu lưỡi linh hoạt hóa thành con rắn nhỏ cuồng nhiệt đỉnh lộng viên anh đào đang dựng thẳng.
“Đừng…Đừng như vậy…Dịch Phong…”
Eo thon bị kích thích dán sát thân hình của người đàn ông, bầu ngực sữa theo đó càng đưa sâu vào trong miệng, gương mặt cô gái nhỏ xấu hổ đỏ bừng, tay nhỏ trước ngực ôm đầu anh cầu xin. Người đàn ông bá đạo vẫn cắn nhũ hoa, không thèm để tâm mà liếm mút tấm tắc.
Đầu lưỡi gợi lên từng đợt sóng triều, nhấn chìm cơ thể non mềm của cô gái nhỏ. Đôi mắt Bùi Yên sóng sánh nước nhiễm màu tình dục, cảm nhận đầu lưỡi thô ráp đang quấn quýt viên thù du khiến toàn thân cô run rẩy.
“Ân a~”
Xin tha không thành công, miệng nhỏ rên rỉ yêu kiều, thậm chí phần eo còn đung đưa hùa theo theo động tác của người đàn ông, chủ động vuốt ve trên dưới côn th*t. Tiếng nước “tư tư” trải rộng khắp phòng ăn, vừa chậm rãi vừa kéo dài.
Lâm Dịch Phong mở đôi mắt đỏ tươi, ngẩng đầu thưởng thức khuôn mặt đào hoa của cô gái nhỏ, tuy mắt hạnh xinh đẹp lộng lẫy nhưng không khỏi nhuộm màu dục vọng. Cùng với phong cảnh hữu tình đó là giai điệu du dương và vòng eo tinh tế như cành liễu, đẹp đến nỗi không thể buông tay làm anh không thể buông tay.
Cô gái nhỏ này, thôi thì trẻ nhỏ dễ dạy!
Lâm Dịch Phong lẩm bẩm, đột nhiên nắm lấy eo thon.
“…Dịch Phong”
Đôi con ngươi Bùi Yên quanh quẩn sương mờ tỏ vẻ oan uổng, bên hông bị anh giữ chặt không nhúc nhích, mà sâu trong hoa huy*t vô cùng ngứa ngáy như thể kiến cắn vậy, cô ôm đầu người đàn ông, nhẹ giọng làm nũng.
“Muốn…Muốn…”
“Bảo bối, là do em muốn đúng không?”
Căn cự vật được bao bọc trong tiểu huyệt muốn nổ tung, người đàn ông vẫn liều mạng giữ lại tia lý trí cuối cùng, thanh âm khàn khàn đáng sợ.
Mắt hạnh cô gái nhỏ mờ mịt, vội vàng gật đầu, hỗn loạn liếm mút bạc môi mỏng.
“Được, như em mong muốn.”
Dứt lời, Lâm Dịch Phong hấp tấp ngậm môi cô gái nhỏ, đè cô trên tường, kéo hai chân bạch ngọc rộng nhất có thể, làm càn lao tới.
Phòng ăn trở thành chiến trường của hai người, tiếng hoan ái “bạch bạch” chưa từng dừng lại ở một phút giây nào, cho đến khi mặt trời lên cao mới lắng xuống.
***
Một giấc này, trời đã tối hẳn mà cô nhóc Bùi Yên vẫn còn ngủ say.
Khi cô ngất đi vì kiệt sức, người đàn ông sung sướng gầm gừ, hoa huy*t đang bị bức bách nở rộ đành phải thừa nhận côn th*t cuồng dã.
Khi tỉnh lại đã là đêm khuya, tấm màn dày che kín mít ánh sáng bên ngoài, không gian trở nên mông lung lạ lẫm, bóng tối bao trùm chỉ chừa lại chiếc đèn bàn cạnh đầu giường.
Bên ngoài truyền đến âm thanh sột soạt. Bùi Yên cử động thân thể, nhẹ nhàng bước xuống mở cửa phòng, cô ngửi thấy mùi thơm từ canh xương hầm.
Cô gái nhỏ hồi tưởng lại ký ức ban ngày. Đúng là đại sắc phôi mà! Gương mặt Bùi Yên thẹn thùng, rõ ràng anh nói không có gì nhưng kết quả vẫn là ăn cô sạch sẽ không còn một mảnh.
Tuy nhiên chuyện đáng nói ở đây là cô nhóc mở miệng cầu xin anh! Cơ mà chắc chắn anh đã lên kế hoạch lúc bôi thuốc giúp cô, dù sao đều do anh không đúng!
Mắt hạnh cô gái nhỏ lập lòe lửa giận, tự giác đổ lỗi của mình sang người bạn trai.
Bùi Yên đặt chân lên thảm lông dê, bước đi nhịp nhàng theo cầu thang uốn lượn.
Đến lầu một, đập vào mắt cô là hình ảnh người đàn ông cao to đang bận rộn trong bếp, áo sơ mi, quần đen đơn giản, duy nhất cái tạp dề không liên quan gì tới khí chất bá đạo của anh.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô, mở nắp nồi canh, làn khói lượn lờ bốc lên. Bóng dáng anh đĩnh đạc lấp ló sau hơi nước, không chân thật chút nào!
Anh sẽ nấu cơm ư?
Ý định đi tìm anh tính sổ bị cô gái nhỏ đá bay, ngược lại trong lòng cô chưa bao giờ cảm động như lúc này.
Như thể cô được chứng kiến bộ mặt khác của anh vậy.
Anh trong mắt người khác thanh lãnh kiêu ngạo, không coi ai ra gì và đặc biệt là không gì có thể làm khó anh, nhưng riêng cô đã nhìn thấy bộ dáng bình phàm nhất của anh rồi.
Anh sẽ vì cô mà rơi lệ, nói năng lộn xộn hay gấp đến mức tay chân luống cuống cả lên.
Anh sẽ giống như một đứa bé biết thể hiện cảm xúc và rất rất bá đạo.
Anh cũng là người đàn ông bình thường mà thôi, cũng sẽ nấu cơm cho cô ăn.
Bùi Yên mỉm cười, hốc mắt cô dần đỏ ửng, liền nghe được giọng nói trầm thấp ôn hòa của anh.
“Đứng đó làm gì? Còn không mau qua đây!”
Lâm Dịch Phong quay đầu, bắt gặp cô bé ngốc đứng ngơ ngác tại chỗ, đôi mắt hồng hồng tưởng chừng vừa bị bắt nạt.
Người đàn ông thở dài một tiếng, thầm nghĩ có phải sáng nay anh “yêu thương” cô quá tàn nhẫn không? Thế nên cô vừa tỉnh dậy đã ghi hận anh?
Không không, anh thề rằng là do anh thân bất vô kỷ* đụng vào cô.
(*đại khái gặp chuyện mà bản thân mình không muốn làm hoặc phải làm, nghĩa trong giang hồ nên tui không rõ lắm…)
Anh tiến lên kéo cô gái nhỏ ngồi vào ghế, bàn tay to nâng đầu cô, cúi người hôn trên đôi mắt ướt át, nhẹ giọng nói.
“Lần sau anh làm nhẹ một chút được không?”
Bùi Yên đỏ mặt trước câu nói không biết xấu hổ của anh, cô gái nhỏ da mặt mỏng lẩn sang chuyện khác.
“Sao anh thấy em? Anh quay người lại mà.”
Lâm Dịch Phong nhếch môi cười nhạt, anh duỗi tay xoa đầu cô gái nhỏ, đôi mắt thâm trầm bao dung sủng nịch cô.
Bởi vì khi em nhìn anh, trái tim này sẽ loạn nhịp.
***