Lâm Dịch Phong nhăn mày, buớc tới gần ôm cô vào lòng, ngồi trên ghế mới phát hiện người cô nhóc lạnh như băng, anh trách mắng.
“Biết người mình thể hàn, còn dám chạy tới đây ngồi.” Anh ôm cô ngồi lên đùi, tay kéo khóa áo lông vũ ấm áp, bọc cơ thể mềm mại trong ngực.
Thân hình cô nhỏ xinh, người đàn ông khư khư giữ chặt cô như món đồ chơi riêng mình, chỉ để lộ đầu nhỏ ra bên ngoài.
Lâm Dịch Phong nhận thấy cô hơi khác thường, theo lý thuyết thì giờ cô nên cãi lại anh mới phải, sao hôm nay ngoan ngoãn bất thường thế nhỉ?
Anh nâng cằm cô, khóe mắt hạnh dính giọt nước trong suốt, người đàn ông căng thẳng: “Làm sao vậy?”
Chẳng qua anh chỉ ngồi dùng bữa một lát, sau đó đi tìm cô, phục vụ khách sạn báo rằng cô hồ ly nhỏ này đang chơi ở hoa viên.
Lâm Dịch Phong vuốt ve khuôn mặt nhỏ, dùng tay lau sạch đuôi mắt ướt át, nhẹ nói: “Nói cho ông xã biết, ai bắt nạt em?”
Bùi Yên ngước nhìn người đàn ông, ngắm đôi mắt dịu dàng kia, hình như sắc mặt anh không tốt lắm, cô mấp môi vài cái.
“Sao không nói cho em biết thân phận của ba anh?”
Đột nhiên nhảy ra chuyện “Cá chép vượt Vũ Môn”*, cô gái nhỏ không thể tiếp nhận được.
(*Cá chép hóa rồng: kinh hỉ, may mắn. Đại khái là chức vụ ba Lâm quá lớn làm người ta không tin nổi.)
“Thư Vân nói?” Lâm Dịch Phong nhíu mày, anh cảm thấy chán ghét, cô ta thích làm vai hề nhảy nhót trong cuộc sống của anh đây mà.
Khuôn mặt cô gái nhỏ đối diện anh, nói dự định mấy ngày trước sẽ kể cho cô nghe, không ngờ bị Lâm Linh phá hoại, trưởng bối cũng muốn dành thời gian để cô hiểu rõ hơn, sau khi cô tiếp thu mọi chuyện rồi từ từ tiết lộ bối cảnh trong nhà.
Anh thở dài: “Bé ngoan, nói và không nói có gì khác nhau sao? Anh là bạn trai em, tương lai sẽ là chồng em.”
“Đương nhiên là khác nhau.”
Người đàn ông đưa Bùi Yên một viên thuốc an thần, nhưng cô nhóc “nói có sách mách có chứng” kể lể bên tai anh, nói rằng cô từng xem nhiều truyện xưa về hào môn thế gia.
Bao gồm quyển sách nổi tiếng, Kim Yến Tây phải lòng Lãnh Thanh Thu, vì người yêu anh ta chấp nhận ở phòng bên cạnh, ở trường học còn biểu hiện mình thích cô ấy.
(*Dành cho những bạn chưa biết, “Kim phấn thế gia” lấy bối cảnh Trung Quốc thập niên 1920. Kim Yến Tây – chàng trai phong lưu con nhà quyền thế – phải lòng Lãnh Thanh Thu – cô gái bình dân xinh đẹp, dịu dàng. Kim Yến Tây khó khăn mới cưới được Thanh Thu làm vợ song sau đó, anh ngả vào vòng tay Bạch Tú Châu. Biến cố xã hội cùng những mâu thuẫn trong gia đình khiến dòng tộc kim phấn tan rã, bại lụi. Cre: VNExpress)
Sau này, hai nhà định hôn ước, câu chuyện tình yêu lãng mạn chôn vùi theo hiện thực hôn nhân, cuối cùng biến thành một đống tro tàn.
Cô không đẹp bằng Thanh Thu, không có tài học giống cô ấy, nếu không kiên trì được bao lâu, có phải sẽ đổ vỡ như vậy không?
Đến lúc đó, cô sẽ là một bà thím già, anh vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim, thật mệt mỏi, cô lỡ nuôi chồng người khác mất rồi.
Bùi Yên nói năng hùng hồn, lý lẽ sắc sảo, càng nhắc càng thấy oan uổng.
Tưởng tượng đến kết cục tình yêu của bọn họ, anh chạy trốn theo người khác, hốc mắt cô lập tức đỏ ửng, giận dữ trừng mắt anh như thể anh đã làm những việc tội ác tày trời vậy.
Lâm Dịch Phong cười sang sảng, tiếng cười vang vọng khắp hoa viên yên tĩnh.
Cô gái nhỏ bị anh chọc tức, chuẩn bị đấm anh vài cái, người đàn ông nhanh tay chặn đòn, ghé sát vào người cô trêu đùa.
“Còn phiên bản nào nữa không? Kể anh nghe thử.”
Chuyện gì mà lung tung, rối loạn hết cả lên… Về sau anh phải ném mấy cuốn tiểu thuyết tình yêu hận thù này đi… Toàn dạy hư vợ anh.
Bùi Yên không để ý tới anh, cô quay đầu sang một bên, mắt cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Người đàn ông mặt dày mày dạn, mặt đối mặt cô, mũi cọ lên mũi cô, cô gái nhỏ bắt đầu nóng nảy rồi đây.
Anh hoang mang giải thích, vất vả lắm mới gặp trưởng bối, hao hết tâm tư dẫn cô đến Tây Cương, tế bào não chết nhiều không đếm xuể, sao có thể buông tay cô được.
Anh ôm mặt cô nhóc, hôn mũi cô, đôi mắt, môi… Mỗi một chỗ đều không tha, động tình nói.
“Huống hồ bảo bối nhà anh xinh đẹp như thế, ông xã bị sắc đẹp của em ép khô, nào còn suy nghĩ đi tìm người khác.”
Bùi Yên bật cười, đang muốn mắng anh sắc phôi, tự nhiên phản ứng lại lời anh nói.
Khoan đã, không đúng!
“Cho nên, anh cố ý đưa em tới gặp trưởng bối? Anh gạt em chỉ là ngoài ý muốn, là trùng hợp! Bản thân em còn cảm thấy áy náy khi chỉ trích anh đấy!”
Cô gái nhỏ phẫn nộ, hai mắt lóe lên ngọn lửa cháy bừng bừng.
Lâm Dịch Phong ảo não không thôi, hiếm khi xoay chuyển tình huống cam go, xong đời, cái này khó nói quá.
Khó nói cũng phải nói thôi, bàn tay to ôm chặt cô trong ngực, liên tục xin tha, mong cô nhìn xem thái độ nhận sai của anh, tha thứ cho anh, anh sai rồi sai thật rồi, hứa không làm vậy nữa.
Dĩ nhiên Bùi Yên sẽ không tha cho anh, vốn một bụng tức giận, nên trừng phạt anh, khuyên như thế nào cũng không nghe, không chú ý tới người đàn ông hèn mọn xin tha.
Cô nhóc nhắc lại nợ cũ, lần trước anh không phân biệt được xanh đỏ đen trắng ghen tuông bậy bạ, còn dùng đạo cụ với cô, thật quá đáng, đúng là khánh trúc nan thư*.
(*Ý nói tội ác quá nhiều, không thể viết hết. Cre: Từ điển Hán Nôm.)
Người đàn ông luống cuống, cô gái nhỏ tố cáo chuyện cũ, anh nghĩ mình nên đầu hàng, vì thế than khổ, không ngừng ăn năn hối cải, đảm bảo thế này thế kia. Anh cắn răng chịu đựng.
“Trở về với ông xã được không? Đêm nay, tùy ý em tra khảo anh.”