Tình Cảm Chân Thành

Chương 82: Đi lại



Convert: ? Vespertine ?

Edit: Kim Kim

Beta: Diễm

***

Gần giữa trưa ngày hôm sau, tiếng đập cửa của mẹ đánh thức Bùi Yên.

Tiếng hét của mẹ Bùi ở ngoài cửa vang lên, nói cô như thế nào về đến nhà liền trở nên tham ngủ như vậy, mặt trời chiếu tới mông rồi, còn không dậy nhanh lên.

“Dịch Phong đã chờ con một buổi sáng rồi!”

Bùi Yên từ từ thanh tỉnh, trong đầu còn hiện ra một màn tình cảm mãnh liệt tối qua, một vài hình ảnh ngắt quãng cũng đủ để xua đi cơn buồn ngủ, vậy mà cô ôm cổ người kia, khẩn cầu kêu baba, cầu anh cho mình…

Trong nháy mắt, cả khuôn mặt cô nóng lên, trong phòng vốn đang bật máy sưởi đủ để biến thành một quả táo đỏ tươi.

Cô căm giận nhìn chằm chằm trần nhà… Anh thật là… Về sau cô biết đối mặt với ba như thế nào đây…

Cô xuống giường đổi đồ ngủ, chuẩn bị ra cửa tìm anh tính sổ…. Thật là được một tấc muốn tiến một thước mà….

Mở cửa ra chỉ thấy một mình mẹ Bùi đang ngồi ở trên sô pha sửa sang lại quần áo, nghĩ đến sự việc phát sinh trên sô pha tối qua, cô liền lặng lẽ dời ánh mắt, nhìn khắp nơi tìm người, nhưng tại sao không thấy anh ở đâu cả?

“Mẹ, con…”

Cái từ ba này kiểu gì cũng không nói ra khỏi miệng được, Bùi Yên yên lặng nuốt vào: “Hai người bọn họ đâu rồi mẹ?”

Mẹ Bùi quay đầu, liếc nhìn cái ổ gà trên đầu con gái mình, bất đắc dĩ dạy dộ nói cô càng ngày càng lười, Dịch Phong người ta đã chuẩn bị xong bữa sáng, kết quả con gái nhà mình lại ngủ đến giữa trưa, cái này nếu để mẹ chồng biết được thì không phải là bị ghét bỏ sao.

Hừ…. Còn không phải do anh gây ra, Bùi Yên bất mãn, trộm bĩu môi, anh còn dám ghét bỏ….

“Hai người đang đánh cờ ở thư phòng.”

Con gái vừa nghe tính chạy đi, mẹ Bùi nhanh chóng nhắc nhở: “Sửa sang cái đầu ổ gà của con một chút, phòng bếp có để lại đồ ăn sáng, con ăn trước đi.”

Vì thế, Bùi Yên chuẩn bị xong xuôi, lấy mấy cái bánh bao nhỏ chạy lên lầu, đẩy cửa thư phòng ra thấy hai người đang ngồi ở bàn cờ nhỏ, trên bàn cờ trải đầy những viên gỗ “Binh mã soái”.

Ba cô trừ nghiên cứu thì thích nhất là đọc sách và đánh cờ, nhìn giá sách ở sát vách tường cao đến trần nhà là biết, mỗi kệ đều để đầy sách là sách.

Về tư duy của ông thì không thể chê được, nhưng mà đánh cờ sao, cần phải nghiên cứu nhiều….

Bùi Yên giẫm lên tấm thảm sẫm màu đi đến chỗ bọn họ, nhìn bóng dáng bạn trai chuyên chú, trong lòng cô sinh nghi…

Anh biết chơi cờ khi nào vậy? Cô luôn nghĩ bộ môn cờ tướng này chỉ có những người lớn tuổi như ba cô mới đụng vào, chẳng lẽ người lớn trong nhà anh cũng thích cờ tướng?

“Tỉnh rồi à, mau tới đây xem ba chơi cờ.”

Ba Bùi phát hiện con gái nhỏ, ông nhịn không được muốn gọi con gái đến xem chiến tích, cảm thấy hôm nay thế hạ cờ rất thuận lợi, đánh mấy nước, toàn chiến thắng trong chỗ hiểm.

Ông đắc ý nhìn về người trẻ tuổi đang ngồi phía đối diện, quả nhiên, gừng càng già càng cay.

Ba Bùi kiêu ngạo nhưng vẫn “thương tiếc” nương tay với bại tướng trước mặt, đối với người con rể chơi cờ kém này tự nhiên sinh ra lòng hảo cảm.

“Người chơi cờ kém như vậy, có cái gì để xem sao.”

Bùi Yên nhịn không được bắt đầu nói rõ điểm yếu, ba già nhà cô nhất định sẽ đòi chơi lại, thường làm nhóm chú bác tới thăm tức giận đến mức dậm chân, sao bạn trai nhịn được hay vậy.

Cô vẫn lấy một cái ghế ngồi bên cạnh Lâm Dịch Phong, dùng ánh mắt tức giận mà trừng anh, lên án “hành vi phạm tội” tối hôm qua.

Lâm Dịch Phong yên lặng nhận khiển trách, ngón tay lên một quân cờ, cố tình nhường nước cờ có lợi cho ba Bùi.

“Nói như thế nào cũng là ba của em.”

Ba Bùi nghe cô nói như thế không còn vui vẻ, ánh mắt trách bắn về phía con gái, một bên bắt đầu vì bản thân biện giải, nói hôm nay ngay cả một bước cũng chưa đi lại, thắng nhiều lần rồi.

Nghe được từ “ba” này, cả người cô liền không được tự nhiên, lấy lòng đối với ba mình nói:

“Về sau con xưng với ba là ngài nha, ngài chơi cờ tiếp đi…”

“Vì sao?” Ba Bùi nghi hoặc, buồn bực liếc nhìn con gái, ông cũng không để ý gì, không phải cũng là một người à?

Suy nghĩ trong đầu ông lúc này đều đặt hết lên bàn cờ, nhìn xem, lại đi một nước cờ hay này.

Còn không phải vì… Bùi Yên tức giận bạn trai mình… Ánh mắt sắc bén như dao… Người này đúng là càng ngày càng quá đáng….

Có sao? Lâm Dịch Phong thản nhiên nhướng mày, sờ sờ đầu cô gái nhỏ trấn an, bàn tay to lại cầm một quân cờ lên đi một nước khác.

“Không thể đi nước này!”

Bùi Yên vội vàng ngăn cản, cô theo hầu hạ ba gần mười năm, mười ba nước đi cơ bản cũng biết rõ.

Người này ngay cả cơ sở để hạ cờ cũng không hiểu a, cô đoạt lấy quân cờ trong tay anh đánh sang ô khác.

“Anh nhìn xem, nơi này mới lật ngược ván cờ.”

Ba Bùi ngây người, hạ chỗ này thì bước tiếp theo làm sao bây giờ, vì thế nhanh tay nhặt quân cờ đã được đặt xuống, ấp úng mở miệng: “Ba cũng đổi chỗ.”

“Aiya, ba, sao ngài chơi lại vậy.”

Bùi Yên đè quân cờ của ba Bùi, không cho ông di chuyển nữa.

Đương nhiên ba Bùi không vui, con bé này cứ như người ngoài, ba đổi một nước cờ thì có sao? Thoải mái hào phóng mới là đạo lý!

Vì thế, ván cờ cuối cùng biến thành hai ba con đấu võ mồm, Bùi Yên khai ra quá khứ xấu hổ của ba Bùi, tai ông đỏ lên liền nỗ lực phản bác, ở cái tuổi này, sao có thể mất mặt trước con rể được.

Lâm Dịch Phong dở khóc dở cười, cuối cùng phải dỗ tốt ba vợ anh.

***

Tác giả có lời muốn nói: 69 cùng đi tình thú nội y tới cùng nhau a ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.