Convert: ? Vespertine ?
Edit: Thời thiếu phu nhân
Beta: Shino thích ăn đường
***
Đạt được hứa hẹn của anh, cha Bùi thấy nhẹ nhàng hơn một chút, sau đó bắt đầu nổi hứng muốn cùng Lâm Dịch Phong trao đổi việc trong nhà, ngẫu nhiên lại nói về những món mà Bùi Yên lúc nhỏ không thích, bên ngoài thư phòng có thể nghe thấy tiếng bật cười đầy vui vẻ của cha Bùi.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Bùi Yên đã phát hiện ra một hiện tượng vô cùng kì quái, thái độ của cha mẹ cô đối với Lâm Dịch Phong dù là dùng mắt thường vẫn có thể thấy được tốc độ thay đổi theo hướng tích cực, lần đầu gặp mặt thì ghét bỏ như thế, ngay cả ánh mắt cũng lười vứt qua.
Nhưng thời điểm hiện tại – cô với anh chuẩn bị đi thì cha cứ lôi kéo tay anh mãi, thậm chí còn dặn rằng Tết đến nhớ trở về, nguyên nhân là vì tay nghề nấu ăn của họ vẫn chưa bì kịp anh.
Còn cách đối xử với Bùi Yên thì ngược, cô gái nhỏ đứng một mình đầy thê lương, gió lạnh thổi vèo vèo, thổi lạnh cả lòng cô luôn rồi, bởi ánh mắt của cha mẹ có dành cho cô nữa đâu, từ con ruột thành con nuôi, bị thất sủng rồi…
Cô gái nhỏ buồn bực nhìn Lâm Dịch Phong, lúc xuống máy bay còn truy hỏi bọn họ rốt cuộc là trao đổi bí mật gì thế?… Hay là ba cô bị anh nắm được nhược điểm trong tay?…
Như này cũng không đúng… Ngày đầu tiên anh ngủ ở sô-pha mà… Nhưng tại sao sau này lại cứ kêu Dịch Phong Dịch Phong vậy chứ…
Nhưng anh lại im lặng, không nói với cô câu nào, chỉ lôi kéo bàn tay nhỏ của cô ra khỏi sân bay, từ sớm đã có tài xế đỗ xe ở đó chờ hai người đến, một chiếc siêu xe đỉnh cấp thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của người đi đường.
Bùi Yên đắm chìm trong nghi hoặc rất lâu, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, thêm việc đầu của người đàn ông này chôn trước ngực cô mà làm loạn, cô cũng loạn hết cả lên mà quên tất cả, ngồi trong xe hơn nửa tiếng mới cảm thấy có chuyện gì đó không thích hợp…
… Ơ… Không đúng… Đường này không phải đường về chung cư…
“Chúng ta đi… Ưm a… đi nơi nào thế?”
Bùi Yên nắm lấy tóc anh, mông lại đặt trên đùi anh, khi khó chịu thì không nhịn được mà vặn vẹo.
Từ lúc mới lên xe Lâm Dịch Phong đã kéo màn ngăn lên, áo khoác của Bùi Yên đã bị anh cởi ra từ khi nào và ném sang một bên, bàn tay to đem áo cô kéo lên trên cổ, mở khóa nội y ra, hai con thỏ trắng to lớn thì lại nhảy vào trong miệng của anh. (Mình dịch mà mình cũng không hiểu ý tác giả nữa)
Anh tàn sát bừa bãi rất lâu, sau khi tại cặp vú tuyết trắng lưu lại chuỗi vết tích màu đỏ, anh lại bắt đầu không thoả mãn mà gặm cắn nó một cách lảnh lót mà dịu dàng, thẳng đến khi hai bầu ngực toàn bộ đều chứa đựng hơi thở của bản thân mới chậm rãi nhả ra.
Sau khi làm xong, người đàn ông này lại thành thành thật thật mà mặc lại nội y giúp cô gái nhỏ, kéo áo lông bị đẩy lên bên hông xuống che lại làn da trắng nõn nà.
Anh lấy từ trong túi ra hai tờ chứng minh thư đặt trên tay cô, ôm lấy eo thon, ghé vào tai cô hỏi nhỏ,
“Chứng minh thư ấy nói chúng ta bao nhiêu tuổi rồi?”
Hử? Sao lại hỏi chuyện này?
Khuôn mặt Bùi Yên trở nên ngơ ngác vì thắc mắc, môi anh lại đặt lên trên vành tai cùng sườn mặt của cô, nhè nhẹ cọ xát, cô gái nhỏ lại cố gắng tránh đòn công kích của anh, đôi con ngươi ngập nước nhìn chằm chằm hai tờ giấy gần nửa ngày trời.
“Anh 23, em 20… Nhưng mà so với tuổi thực tế thì em vẫn chưa đủ 20, lúc ấy hình như là bởi vì…”
Khi cô đang thao thao bất tuyệt về nguyên nhân, chính là do ba cô thấy việc cho cô đi học sớm khá tốt… mới được một nửa thì người đàn ông này lại thổi khí nóng vào tai cô,
“Cô bé ngoan ngoãn, chúng ta đi đăng kí kết hôn đi.”
A? Bùi Yên nhìn anh đầy ngơ ngác, miệng há hốc vì kinh ngạc, với độ rộng có thể nhét nửa quả trứng gà vào.
Lời nói của anh giữa không gian yên tĩnh như sấm giữa trời quang*, gây lên gợn sóng trong lòng cô.
*Trong tiếng Trung để là bình địa nhất thanh lôi nghĩa cũng tương tự là một sự biến đổi lớn.
Lâm Dịch Phong giữ chặt đầu cô, để tầm mắt cô đối diện mình, anh kiên nhẫn giải thích, rằng là ở Trung Quốc nam thì 22 tuổi, nữ 20 tuổi là đủ để kết hôn rồi, về mặt pháp luật hay phía gia đình đều hợp lí mà bọn họ đã đến tuổi có thể kết hôn.
“Anh biết cha mẹ hai bên đều hi vọng chúng ta tốt nghiệp hẵng bàn đến chuyện hôn nhân, nhưng anh thì một ngày cũng chờ không nổi nữa và cũng không muốn phải chịu đựng thêm một giây phút nào của những tháng ngày em không hoàn toàn thuộc về anh nữa.”
Dưới ánh mắt ngốc nghếch của cô, anh cúi đầu, hôn nhẹ lên hàng lông mi, từng chút từng chút, giống như đang thành kính ấn xuống huân chương cao quý.
“Đừng sợ, mọi trách cứ trách nhiệm đều có anh gánh vác. Bảo bối, chỉ cần em nói cho anh biết em có nguyện ý hay không, từ hôm nay mang họ của anh?”
Bùi Yên ngửa đầu nhìn người đàn ông trước mặt, lời của anh không hề tồn tại một tia bức bách nào, kết hợp với ánh mắt… tất cả một mực chỉ là sự dịu dàng, thật cẩn thận mà yên lặng nở rộ ra những tia ánh sáng mãnh liệt, từng đóa từng đóa, đem những bàng hoàng của cô xua tan.
Cũng trong thời điểm ấy, cô gái nhỏ như có thể nhìn thấy tương lai của bọn họ thông qua sự thâm thúy của anh, sôi nổi như vậy, hạnh phúc như vậy…
Anh là chồng em! Và em, là vợ anh!
“Nhưng mà… không có sổ hộ khẩu…” Lòng cô liền bắt đầu nóng lên, càng ngày càng như bị bỏng, thậm chí là trở nên vội vàng.
Cô có chút ảo não… Nếu biết chuyện này sớm hơn… Nếu sớm biết, cô sẽ lấy trộm…
Lâm Dịch Phong bật cười thành tiếng, lồng ngực rung chuyển phập phồng, tiếng cười trầm thấp trong xe lặp lại tiếng vọng.
Một đời người, đây là lần đầu tiên anh sung sướng như vậy, đáy mắt chứa đầy ánh sáng lộng lẫy, đủ để chiếu sáng toàn bộ thế giới.
Nhưng Bùi Yên lại cho rằng anh cười mình gấp gáp, mặt đỏ lên, đôi mắt thẹn thùng trừng liếc anh một cái.
“Yên tâm, anh còn gấp gáp hơn em nữa.”
Lâm Dịch Phong đầy thỏa mãn mà cắn chóp mũi cô, vẫn chấp nhất như cũ với đáp án của cô,
“Chuyện sổ hộ khẩu, anh sẽ tự nghĩ cách. Yên Yên, nói anh biết, em có đồng ý không?”
Trước ánh mắt rực lửa của anh, Bùi Yên ngượng ngùng gật đầu, chưa kịp nói “Nguyện ý” đã bị Lâm Dịch Phong nuốt vào trong bụng, cô ôm cổ anh, hồi đáp lại nụ hôn của người sắp trở thành chồng mình.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~