Không ai biết trong lòng Lâm Dịch Phong đã quay cuồng mãnh liệt nghiêng trời lệch đất như thế nào, cơn thú tính ập đến mà không có cách nào khống chế, hận không thể lột da tháo xương bảo bối nằm dưới cơ thể mình để tất cả hòa nhập làm một cùng với máu thịt mình.
Trên thế giới này có hàng vạn người qua đường, nhưng anh chỉ muốn cô, muốn tất cả mọi thứ của cô!
Từng tấc từng thước trên cơ thể đều kêu gào anh ức hiếp cô, làm cô khóc, để cô vứt bỏ hết tất cả những rụt rè ở trong lòng, trao linh hồn của cô vào tay anh.
Vì vậy Lâm Dịch Phong kìm nén lại dục vọng đang bành trướng trong lòng mình, chỉ vì lời cầu xin trần trụi trong miệng cô.
Câu nói gần như có thể nói là thấp kém đến tận cùng khiến Bùi Yên lúng ta lúng túng nhìn anh, hốc mắt đỏ bừng vì xấu hổ và sợ hãi nhưng ngọn lửa hừng hực dưới cơ thể cô bị đỉnh đầu gậy thịt đâm chọc không ngừng mà dâng cao tới điểm cực hạn, gần như nuốt chửng lấy cô.
Cô cắn chặt môi và cố chấp lắc đầu… không thể nói… không thể nói… Cô kiềm chế giọt nước mắt lấp lánh trào ra gò má nhưng vẫn cứ liều mạng với tia lý trí cuối cùng liều chết không làm theo.
Lâm Dịch Phong không hề tức giận, chỉ nhẹ nhàng thở dài, nụ hôn dịu dàng rơi trên khóe môi, cằm và mũi cô.
Sức lực phía trên cũng như đang cọ xát huyệt nhỏ của cô, mỗi khi quy đầu đẩy sâu vào toàn bộ lại rút ra ngay lập tức, hoặc sẽ chống lên hoa huyệt sau đó khẽ xoay vòng, trêu đùa hoa huyệt của cô gái tới độ thổn thức bật khóc.
“Ưm… a…”
Bùi Yên vùi đầu vào hõm cổ anh khẽ rên rỉ, giọng nói mềm mại càng lúc càng kéo dài, càng lúc càng mê người.
Sau mỗi lần gậy thịt chọc mạnh vào hoa huyệt, cô gái cứ tưởng rằng anh sẽ đi vào, nhưng chỉ quy đầu đang không ngừng dụ dỗ cô mà thôi.
Ngứa quá… khó chịu quá….
Bùi Yên sắp bật khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ướt át vì dục vọng, thậm chí không kìm được mà nhấc mông lên để hùa theo anh, hai chân quấn quanh eo anh, chỉ để cho vật nam tính thô to kia có thể tiến vào.
Nhưng cho dù cặp mông có nhếch lên trong không trung như nào, đói khát tiếp nhận ra sao, cuối cùng cũng chỉ có một phần quy đầu đút vào trong.
Mỗi lần cô chủ động, người đàn ông đều lùi lại một chút, cảm giác ngứa ngáy từ sâu trong huyệt nhỏ lần lượt tuôn ra, suýt chút nữa thiêu chết cô.
“Anh xấu… anh xấu xa muốn chết…”
Bùi Yên khóc hức hức từng tiếng, nắm tay đấm lên lên lưng người đàn ông, khóc lóc kể lể vô cùng ấm ức, nước mắt ướt đẫm ngực anh.
“Đúng, chồng xấu xa, chỉ xấu xa với em.”
Lâm Dịch Phong thở dài, ôm cô chặt hơn, anh âu yếm hôn cô, giọng nói vì kiềm chế tới điểm giới hạn cao nhất mà khàn đục đáng sợ, “Nói với chồng đi, nói xong thì chồng sẽ cho em.”
Bắp thịt dưới háng căng cứng, gân xanh nổi lên dữ dội, nhưng vẫn không chút nao núng mà cọ xát cô, khiến cho cơ thể mềm mại mẫn cảm không ngừng rùng mình.
Cuối cùng thì Bùi Yên cũng từ bỏ, đôi mắt đẫm một màn sương ướt át dày đặc, cô tủi thân cắn vào đôi môi mỏng gợi cảm của anh, khẽ khàng nói ra câu mà người đàn ông muốn nghe nhất, vừa dứt lời, Lâm Dịch Phong lập tức đẩy sâu vào bên trong.
Sự chiếm hữu khác hoàn toàn với những ngón tay, như thể vật to lớn nóng rực đó hung hãn đút thẳng vào trong mạng sống của cô, cạy mở luôn linh hồn cô.
Người đàn ông vừa mới tiến vào, đã bắt đầu tàn nhẫn cắm rút, hoàn toàn không cho cô thời gian thích ứng, hông co lại rồi ưỡn ra, quy đầu ra sức đẩy vào sâu giữa hoa huyệt.
“Hư a… a… a ưm…”
Cú thúc bất thình lình xảy ra khiến Bùi Yên không kiềm chế được mà bật ra tiếng ngâm nga, chân bám hai bên eo anh cứ lắc lư theo từng nhịp đẩy vào.
Lâm Dịch Phong làm càng lúc càng sâu, càng lúc càng mạnh, bấu chặt vào cặp mông mịn màng mềm mại của cô.
Gậy thịt sẫm màu kia hết lần này tới lần khác cắm vào sâu trong khe huyệt, khoái cảm khi gậy thịt cạ vào cạnh bên khiến người đàn ông sướng không thể giữ nổi tự chủ, gậy thịt đút vào trong hoa huyệt của cô gái lại phồng to ra thêm một chút, căng tới mức sắp sửa nổ tung hoa huyệt của cô gái.
Sắp chết rồi… sắp chết tới nơi rồi…
“Hư a.. a! Chồng ơi! A!…
Bùi Yên bị làm vừa sướng vừa đau, cây gậy kia không khác gì cây đinh, đóng cô chặt chẽ vào ngay dưới hông của người đàn ông.
Cô lắc lắc cái đầu nhỏ bé yếu ớt của mình, ôm cổ anh buông tiếng rên rỉ nghèn nghẹn, tiếng rên rỉ mỏng manh nhưng đáng tin cậy kia kích thích người đàn ông như muốn phát điên.
Lâm Dịch Phong đột ngột thẳng người lên, áp ngực lên khuôn mặt cô gái, che phủ hoàn toàn cơ thể nhỏ bé của cô ở phía dưới rồi đưa đẩy.
Ở tư thế này, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân run rẩy của cô gái, giống như hai khúc ngó sen treo trên eo anh và lắc lư qua lại.
Lớp lông tơ của vòng giữa hai chân đã bị anh giày vò mãnh liệt không còn nhìn ra màu sắc vốn có là như nào, một lượng lớn bọt trắng đục dính ở quanh mép khe đào.
Thứ duy nhất có thể nhìn thấy, chính là gậy thịt cường tráng phối hợp với huyệt nhỏ bị lộ ra, nó vội vã đút vào rút ra nơi miệng hoa huyệt, thúc vào hoa huyệt tới độ run rẩy.
Hai mảnh thịt trai mất hẳn đi hình dáng ban đầu, bị căng thành một chữ o lớn, hai hòn trứng vẫn liều mạng mà vỗ mạnh bạch bạch vào mông thịt.
“Chồng… chồng ơi… chậm một chút… hư a.. hức a.. a…!”
Ngay cả bám vào sống lưng người đàn ông mà hai cánh tay mảnh khảnh yếu ớt của Bùi Yên còn bám không nổi, đầu ngón tay chỉ có thể quyệt ra vài đường màu hồng ở hai bên hông, cô lắc đầu hét lên, ra sức uốn éo cơ thể với ý đồ ngăn cản cơn khoái cảm đang thay phiên nhau ập tới ở dưới vùng riêng tư.
Thế nhưng tất cả mọi thứ đều phí công, đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi của cô cũng bị đè dưới vòm ngực anh, tới cả tiếng kêu la khóc lóc cũng trở nên trầm đục.
Cô gái chỉ có thể trả đũa bằng cách cắn lên hai quả nho đen kia, anh làm kịch liệt bao nhiêu thì cô cắn anh mạnh bạo bấy nhiêu.
Cơn đau nhói lấy đi lý trí của Lâm Dịch Phong hoàn toàn, anh ấn cái đầu nhỏ ở trước ngực mình, đưa cho cô nơi yếu ớt của mình, mặc cho cô gặm, mặc cho cô cắn, cho dù là cắn xé mảng thịt đó anh cũng để cho cô làm.
Còn bên dưới, cái eo truyền đến khoái cảm dập mạnh một cái, quy đầu xuyên qua miệng tử cung mà đâm toàn bộ vào bên trong.
“Làm… làm chết bé cưng dâm đãng của chồng… làm chết em…” Người đàn ông xúc động rên hừ hừ trên đỉnh đầu cô, giọng nói vừa trầm lại vừa khàn.
Anh bóp chặt vòng eo đẩy nhanh tốc độ, cặp mông trắng nõn bị gậy thịt thúc mạnh vào mà nảy lên cao, anh vẫn mạnh mẽ ra sức vọt tới, ước gì được nhét hết cả gậy thịt vào bên trong.
Vòm ngực của anh bị Bùi Yên cắn đầy cả dấu răng, có vài vết thậm chí còn đọng lại cả dấu bầm, còn huyệt nhỏ của cô gái bị anh thúc vào văng mật dịch ra lung tung xung quanh, hoa lá run rẩy, nhưng nhìn vào lớp lông tơ “cực kỳ bi thảm” thì mới biết nơi đó đã bị giày vò như thế nào.
Giờ phút này, bọn họ đã là những người yêu nhau thân mật nhất, đồng thời cũng là kẻ thù mang yêu hận đan xen.
Cuối cùng, Bùi Yên cầu xin lòng thương xót trước, khóc lóc thảm thiết, Lâm Diệc Phong cúi người hôn cô, đưa lưỡi vào trong miệng thăm dò, quấn lấy chiếc lưỡi hồng nhỏ của cô, lòng bàn tay ra sức nhào nặn bầu ngực sữa căng tròn trong vòng thép.
Cái cảm giác trơn mịn trực tiếp khiến cho người đàn ông xé toạc vòng thép cản đường, toàn bộ bầu ngực sữa của cô gái lộ ra ngoài.
Lâm Dịch Phong cúi người, dùng hai tay véo hai khối ngực sữa trắng như tuyết, mỗi bên một tay bóp tới bóp lui, đầu lưỡi mạnh mẽ thọc vào khoang miệng cô, nuốt tiếng rên rỉ và tiếng khóc thút thít của cô vào trong, còn gậy thịt ở bên dưới người thì đâm vào từng cú một.
Cơ thể Bùi Yên bị thúc hướng về đầu giường, bị người đàn ông đuổi sát từng bước, gậy thịt không hề rời khỏi hoa huyệt vặn xoắn một lúc nào.
Vào ngay khoảnh khắc đầu cô sắp đụng vào tủ đầu giường, Lâm Dịch Phong lấy ngay cái gối chặn trên đỉnh đầu cô, mạnh mẽ xỏ xuyên qua người cô.