“Anh có phải là đàn ông hay không? Thì em cứ thử đi rồi sẽ biết!”
Lâm Dục Thần khàn khàn giọng nhìn tôi cười nói
Gì? Lão vừa nói cái gì thế? Lão… lão kêu tôi thử… thử đi?
“Lâm Dục Thần, anh… anh đúng là đồ biến thái mà”
Mặt tôi bây giờ nóng ran, lắp bắp chửi lão, sau đó thì lòm còm ngồi dậy
Nhưng mà lão lại nắm lấy tay tôi kéo trở lại
“Anh làm cái gì vậy? Mau! Anh mau bỏ tay em ra nhanh lên”
Bị lão giữ tay, mặt tôi càng đỏ hơn, vừa giãy giụa tay vừa hậm hực nhìn lão lên tiếng
“Anh”
“Chẳng phải em muốn biết anh có phải là đàn ông hay không sao?”
Lâm Dục Thần lật người, chống hai tay xuống đất, từ trên cao nhìn xuống tôi trầm thấp nói
“Ha! Ha… Lâm Dục Thần chẳng… chẳng phải tính tự chủ của anh rất cao hay sao? Anh, anh đừng có…”
“An Di! Anh cùng lắm chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi! Em đã đánh giá anh quá cao rồi đấy!”
Lâm Dục Thần cắt ngang lời tôi đang nói. Sau đó từ từ cúi đầu xuống
Tôi nhìn mặt lão đang từ từ cúi xuống, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lão cúi xuống ngày một càng gần, tôi vội vàng nhắm tịt hai con mắt lại, hồi hộp chờ đợi nụ hôn rơi xuống
Nhưng mà, chờ mãi mà chả thấy môi của lão áp xuống? Tôi mở mắt ra nhìn thì thấy lão đang mỉm cười nhìn tôi
“LÂM DỤC THẦN! Anh đang đùa giỡn với em đấy à?”
Tôi co co khóe miệng, trợn mắt nhìn, đẩy người lão ra!
“Em nhắm mắt làm gì thế? Chẳng lẽ em”
Lâm Dục Thần nhếch khóe miệng, giả ngu cười hỏi tôi
“Cút! Lâm Dục Thần! Anh mau cút về phòng anh đi!”
Tôi thẹn quá hóa giận. Thật là nhục vãi chưởng
“Được rồi! Hôm nay chúng ta học đến đây thôi! Anh về phòng đây. Em ngủ sớm đi…”
Nói rồi lão cúi người xuống nhè nhẹ hôn lên trán của tôi. Sau đó kéo tôi đứng dậy, rồi mới đi về phòng
Aa! Tôi hai tay ôm lấy mặt của mình, thầm hét trong lòng
Dường như trên trán tôi ngay chổ lão vừa hôn nó vẫn còn dư âm lại hơi nóng của lão
Tôi thề là sau này tôi sẽ không có ngu mà đi chơi cái trò thử thách tính tự chủ của lão nữa đâu!
Suốt một đêm không ngủ được, là sáng ra tôi mang đôi mắt gấu trúc xuống nhà
Gặp lão, tôi cũng chả dám nhìn lão. Mà lão thì cũng xem như không có chuyện gì mà vẫn chở tôi đi học bình thường
Lúc đến trường, lão đi trước tôi thì lẽo đẽo theo sau. Bỗng nhiên có người chạy đến, tôi ngó nhìn thì ra là bà chị thối Vương Hinh
“Hôm… hôm qua em có tặng cho thầy cái áo sơ mi. Thầy… thầy có đẹp không? Có thấy nó vừa với thầy không ạ? Nếu… nếu không vừa thì để em đi đổi lại ạ”
Vương Hinh, mặt đỏ ửng nhìn lão lắp bắp nói chuyện
“Ừm rất đẹp! Lại rất vừa nữa. Không cần đổi lại đâu!”
Mỗi một câu nói của lão là mỗi một lần lão liếc nhìn tôi
Tuy là nói chuyện với bà chị Vương Hinh, nhưng thật ra là lão cố ý nói cho tôi nghe đấy
Nhìn lão và bà chị thối kia vừa đi vừa nói chuyện. Mà tôi chôn chân tại chổ căm tức nhìn…
Nghe Lâm Dục Thần nhắc lại làm bây mặt tôi lại đỏ nữa rồi
Bỗng một cái vỗ vào vai tôi. Tôi nhìn lại là Thẩm Kình
“Đi… đi! Cậu đi ra chổ khác đi. Đừng có ở đây chọc tôi!”
Tôi liếc nhìn cậu ta nói sau đó thì đi về phía lớp
“Này! Tôi chưa có nói gì hết. Mà cậu nở lòng nào đuổi tôi rồi?”
Cậu ta chạy theo sau tôi cười nói
“Lúc nào gặp cậu thì cũng sẽ có chuyện xấu xảy ra! Đi… đi!”
Thấy cậu ta đi theo thì tôi lại càng đi nhanh hơn
“Mà này! Tôi có cái này cho…”
“Đã nói là cậu đừng có đi theo tôi nữa mà! Cậu có hiểu tôi đang nói…”
Tôi ngắt lời, đứng lại tức giận quát cậu ta.
Nhưng lời chưa nói hết thì mắt tôi đã nhìn thấy cậu ta lấy từ trong ba lô, toàn là những đồ ăn vặt mà tôi thích
“Cho… cho cậu”
Thẩm Kình lắp bắp, chìa ra một túi bánh, cười cười nói
Sau đó tôi thấy nụ cười của cậu ta dần dần tắt lại, nhìn tôi thấp giọng hỏi
“Lâm An Di! Cậu ghét tôi lắm đúng không?”