Thầy giáo đẹp trai đó sao lại là Lâm Thành Vũ?
Cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
“Lâm An Nhi, Em đang làm cái gì vậy? Mau ngồi xuống cho cô.” Giọng nói tức giận của cô giáo vang lên.
Ừ thì ngồi xuống… Gương mặt đen thui của tôi, nhìn chằm chằm hai người đang đứng trên bục.
Cô giáo chủ nhiệm này của tôi đang trong giai đoạn nguy hiểm, mang thai và sắp sinh nở, tôi làu bàu trong miệng:
“Thế mà sao cô vẫn hung dữ như thế, cô không định tích đức cho con mai sau à?”
“Được rồi! Chắc cả lớp cũng được thông báo là sẽ có sự thay đổi về giáo viên chủ nhiệm trong một thời gian tới, đúng không?”
“Dạ…”
“Từ nay thầy Vũ sẽ là giáo viên chủ nhiệm mới của các em, cũng sẽ đảm nhiệm luôn bộ môn Anh Văn của lớp. Được rồi, cả lớp cùng với thầy ấy làm quen nhé!” Nói rồi quay sang nhìn Lâm Thành Vũ cười nói:
“Tôi đi trước, cái lớp này giao lại cho thầy quản lí đấy.”
Tôi nhìn cô giáo vừa đi ra khỏi lớp, lại quay sang nhìn Lâm Thành Vũ, ánh mắt như muốn hỏi: “Anh đang làm cái quái gì ở đây vậy?”
Nào ngờ lão lại phớt lờ ánh mắt của tôi, quay lên bảng ghi tên của mình và số điện thoại…
“Lâm Thành Vũ! Anh dám phớt lờ em sao?”
“Chào các em! Tôi là Lâm Thành Vũ, năm nay 24 tuổi. Sau này sẽ là giáo viên chủ nhiệm mới của lớp và sẽ dạy luôn bộ môn Anh Văn.”
Anh nói rồi dừng lại một chút, đảo mắt nhìn tôi, rồi nhìn xung quanh lớp. Mở miệng tiếp tục nói: “Ở đây ai là lớp trưởng?”
“Là em ạ, em tên là Trần Hà Ngọc.” – Hà Ngọc đứng lên nói.
“Thế ai là lớp phó?”
Tôi uể oải đứng lên trưng cái bộ mặt ra cho lão nhìn rồi nói: “Em! Lâm An Nhi.”
Giọng nói cộc lốc cho biết tâm tình của tôi bây giờ đang không được tốt.
“Ụa Nhi, sao giọng mày nghe cứ y như đang bị táo bón vậy? Ê mà này tao phải công nhận, thầy Vũ rất là đẹp trai nha…”
Thế nhưng tôi vừa ngồi xuống lại nghe con Minh Anh nó ghé vào nói nhỏ, lại càng thêm tức…
“Táo bón cái đầu mày. Đẹp cái con khỉ mốc. Cút xa bà ra, bà đây đang bực…”
Tôi liếc xéo nó, rồi quay lên nhìn Lâm Thành Vũ đứng trên bục giảng đang dõng dạc nói:
“Được rồi, còn có ai ý kiến gì không? Nếu không thì…”
“Có… Em có ý kiến.” Tôi đứng phắt dậy nói.
Vốn là tôi muốn hỏi là tại sao anh lại ở đây. Nhưng nếu như hỏi thì chẳng phải mọi người đều biết tôi có quan hệ với anh à?
Không… không, tôi không muốn dính dáng gì đến anh hết.
Tôi nhìn xung quanh tất cả mọi người đều đang nhìn tôi chằm chằm, kể cả anh cũng đang chờ câu hỏi của tôi.
Tôi nuốt nước miếng cái ực, lắc lắc cái đầu, đang định quay lên nói là: “Không có gì.”
Thì đột nhiên con Minh Anh khều khều tay tôi nói nhỏ… “Hỏi thầy ấy có bạn gái chưa?”
Đúng rồi, một câu hỏi đó đánh đúng trọng tâm của bọn con gái lớp tôi đang muốn hỏi, trong đó cũng có tôi.
Ai mà biết hai năm anh ở nước ngoài có bạn gái hay là chưa? Vì thế…
“Em… ý kiến của em là! À là bạn Minh Anh ngồi kế bên em muốn hỏi là thầy đã có bạn gái chưa?” Miệng nở nụ cười nhìn anh rồi ngồi xuống.
Câu hỏi vừa được đề xướng lên thì cả lớp vừa cười to vừa nhốn nháo chờ câu trả lời của anh.
Thế nhưng tôi thấy ánh mắt anh nhìn tôi như chứa ý cười. Một linh cảm xấu bất chợt hiện lên…
“Tôi có bạn gái hay chưa thì mọi người hãy hỏi Lâm An Nhi là được.”
Miệng anh nở nụ cười, nháy nháy mắt nhìn tôi.
“Được rồi! Nếu không còn có ý kiến gì nữa, thì cả lớp vào học đi.” Nói rồi anh quay lưng bỏ ra khỏi lớp.
Tôi như hóa đá, đầu từ từ dịch chuyển nhìn xung quanh.
Ánh mắt của mấy đứa con gái nhìn cứ như muốn ăn thịt tôi vậy, đặc biệt là con Minh Anh đang ngồi cạnh tôi.
Ông trời ơi… ông có hiểu lòng con của không?
Nếu như giết người mà không ở tù, tôi thề là tôi sẽ giết Lâm Thành Vũ ngay tức khắc
Tôi Thề!!!