Bàn tay thô bạo lướt trên cơ thể mền mại, cổ họng nóng rực, Huỳnh An cong người rên rỉ từng tiếng, Ji-Hoon vẫn dậ.p từng, di chuyển thật nhanh cho đến khi khoái cảm ập đến Huỳnh An nằm trên giường thở từng hơi gấp, toàn thân như mền nhũn, mồ hôi nhễ nhại, giữa 2 đôi chân chảy ra thứ chất lỏng trong suốt, chảy xuống ga giường, hơi thở đều lại cơ thể như được thoả mãn hơi thở nhẹ nhàng như có thể ngửi thấy tất cả mùi hương trong không khí. nhịp tim chậm lại đầu óc chẳng nghĩ được gì nữa. Đột nhiên Ji-Hoon chạm vào đùi Huỳnh An rồi mạnh bạo nâng lên, cô ngạc nhiên nhìn lấy hắn, đôi mắt sắc lạnh tàn bạo chẳng biến đổi, đôi mắt ấy như đang bình tĩnh chơi thứ đồ chơi vốn có của mình.
Khuôn mặt lạnh nhạt, bắt đầu lấy bàn tay nắm lấy thứ có đỉnh đầu đang rỉ ra chút chất lỏng trắng cọ vào, cô giật mình tay bám vào người hắn
_Khoan đã !….cho…tôi …thời gian…thở đã !….
Giây tiếp theo anh ta chẳng nghe lời cô nói, đẩy vào thật mạnh, cô không kìm được mà rên lên. Cái dậ.p mạnh khiến cô như mất dưỡng khí, thở 1 cách khó khăn, anh ta để cô nằm xuống, rồi bắt đầu ngồi dậy, bàn tay thô ráp chạm vào 2 bên mép của môi lớ.n, thứ to b.ự kia vẫn dậ.p mạnh khiến cô không ngừng co giật vì sung sướ.ng, cảm giác tê dại chạy dọc cơ thể không chút dư thừa nào từ đầu xuống tận ngón chân, sự sung sướ.ng làm cô quên mắt việc thở. Chưa kịp thở anh ta lại nhấ.p từng hồi thật sâu, lập đi lập lại hàng chục lần.Âm thanh rên rỉ vang trong căn phòng, hơi thở nóng bỏng, cùng mùi hươngtoả ngập trong đấy.
Khoảng 2 tiếng sau mặt trời gần ló dạng. cuộc chiến tranh trên gường ngừng lại, Huỳnh An nằm trên giường không 1 mảnh vải thờ từng hơi, trên người toàn là vết cắn, cơ thể dần như bị tê dại, Ji-Hoon tắm ra mặt lại quần áo, ra ban công đứng hút vài hơi xì gà, nhìn về hướng mặt trời lên, cảm giác thoải mái như lại có chút thiếu thốn, như chẳng qua bọn họ cũng chỉ là thay thế cho Ân Ly. Anh suy nghĩ đến Tuyết Nhi, cảm giác lo lắng hay lo sợ bao trùm lấy anh, cảm giác như sợ mắt thứ gì đó.
_Nực cười !, chẳng lẻ mình sai vặt cô ta trong 2 tháng, mà cô ta lại làm cho mình thương nhớ cô ta sao !
_Buồn thật đó Ân Ly à !, Anh dành cả vài năm để yêu em !
_Nhưng vài tháng lại để cô ta làm rung động sao ? hahaha ha ha
Ji-Hoon vừa nói vừa cười, ánh mắt có chút buồn tủi
Mặt trời ló dạng, anh lấy tiền trong bóp ra hàng chục tờ 500 quăng lên cơ thể của Huỳnh An, xong bước ra cửa rời đi. Bên phía Tuyết Nhi từ khi nghỉ làm cuộc sống quay lại bình thường, đi học và viết tiểu thuyết kiếm thêm thu nhập.
9h30 Tuyết Nhi cùng Khanh Ý Nhi và Gia Bảo bước ra từ giảng đường.
_Ưm ~! hôm nay làm tốt thế chắt qua môn rồi !
Tuyết Nhi vươn vai
_Tao hi vọng thế á !
Ý Nhi vừa nói xong, cái bụng liền biểu tình
Ý Nhi nhìn Gia Bảo hơi xấu hổ, Gia Bảo suy nghĩ và lên tiếng
_Hôm nay chúng ta đi ăn chung nhé !Ý Nhi cậu muốn ăn gì ?
_Thôi 3 người ăn đi ban sáng tao ăn sáng rồi !
Tuyết Nhi nói
_Tao cũng thế !
Khanh nói tiếp
Ý Nhi tỏ vẻ ngại ngùng không đồng ý, nhưng Gia Bảo lại háo hức thuyết phục, do chẳng còn gì biện minh, nên Ý Nhi đành đi ăn cùng Gia Bảo, bửa ăn mà chỉ có 2 người. Khanh và Tuyết Nhi đi đến tiệm HOA TULIP chuẩn bị cho đợt kiểm tra môn chiều nay.
Hôm nay bầu không khí im lặng lạ thường, không nhoi ,nhốn nháo như ngày thường, khanh với khuôn mặt buồn bả không sức sống như cả đêm chả ngủ.
_Mày hôm nay sao thế ? từ chiều hôm qua mày đi trung tâm mua sắm mua đồ ăn về, tao thấy mày lạ lắm á !
Tuyết Nhi khó hiểu mà hỏi.
Tuyết Nhi vừa hỏi xong, Khanh như chịu không nổi nữa mà bùng phát, khóc nức nở như 1 đứa trẻ bị bỏ rơi. Tuyết Nhi giật mình đứng dậy sang hỏi Khanh liên tục
_Sao ?…Sao thế …mày ?
_kể tao nghe !
Tuyết Nhi để 2 tay lên vai tỏ vẻ an ủi
Sau 1 hồi Khanh vẫn khóc, Tuyết Nhi an ủi và để cho Khanh khóc ra hết buồn tủi.
_Hôm qua á ! tao ….~tao gặp thằng Duy Lợi á ~ hức
_Tao …thấy nó cũng đi mua đồ !~ hức tao đi theo và ra đến chỗ ~ hức gửi xe
_Cái nó thấy tao ~ cái nó chào ~ hức ….
_Nói 1 hồi ~ hức, tao đã….tỏ tình…!
_Sau đó…hức ~ nó cười phá lên bào tao đừng đùa !, tao bảo tao không…không đùa !Sau 1 hồi thí nó từ chối !~ mà còn nói tao…nói tao là …..huhu huhu hức ~
_Bê đê kinh …kinh tởm mà ….mà cũng thích…hức ~ thích nó… huhuhu huhu hức ~
Nói xong Khanh khóc thật lớn, gây ồn ào cho mọi người. bao con mắt nhìn đến, Tuyết Nhi ngạc nhiên khi nghe, và chạy đến vỗ dành, và không cần nghe khúc sau câu chuyện nữa, Tuyết Nhi nhìn Khanh khóc mà trong lòng hiện lên hàng ngàn câu hỏi.
_Tại sao? tại sao lại đối xử với người đồng tính như thế ! Tại sao lại không từ chối bình thường ? mà lại đi lăng mạ người khác, tổn thương người khác như vậy ?…..
Tuyết Nhi suy nghĩ vừa an ủi vừa thấy bất công cho các cuộc đời khó khăn tìm tình yêu, như giới tính thứ 3 !.