Dòng xe qua lại đông đến mức không tả được, Tuyết Nhi kẹt giữa dòng xe. Cả tiếng sau mới đến nơi, dốc hết sức chạy thật nhanh vào không màng đến những người xung quanh chen thật nhanh vào.
Khi chen qua được cánh cửa, tim cô như lệt 1 một nhịp, cái váy ấy chẳng còn nguyên vẹn như ban đầu. Bị phá hỏng 1 cách thê thảm, chẳng còn nhìn ra hình dáng ban đầu nữa, Chẵng nói gì cô quay đi, đi 1 mạch đến phòng của người phụ trách.
_Có ai không ạ ?
_Mời vào !
Cạch
_Em có 1 đề nghị ạ !
Hôm trước rõ ràng rất sợ giảng viên ấy, là cô phụ trách các thông báo. Nhưng hôm nay lại gạc sang 1 bên.
Cô để điện thoại lên bàn, nhìn tác phẩm hoàn mỹ cô nhướng mày….Sau hồi lâu cho người đi chụp hiện trường sản phẩm bị hủy. Giảng viên phụ trách cũng đồng ý với yêu cầu gắn camera, với 1 điều kiện nhỏ để tóm gọn hung thủ.
Sau hồi lâu bước ra từ phòng, khuôn mặt lộ hẵng ra vẻ buônd chán. Đi ngang phòng trưng bày, dừng chân nhìn vào, tất cả tác phẩm của họ đều rất lọng lẫy, có vẻ đã tốn nhiều công sức với chi phí.
_Có vẻ hơn của mình nhỉ ? vải của mình chỉ vỏn vẹn là vải chợ thôi !
Tuyết Nhi không kìm được mà thốt lên
_Vải của cậu tuy là vải chợ, nhưng khi ông thầy phụ trách 2 xem ảnh, đã khen của cậu nhiều hơn đấy !
Lần này không cần quay lại xem nữa, Tuyết Nhi quay sang hỏi
_Tại sao ông ấy lại khen ?
_Của cậu tuy chất lượng không cao, nhưng tỉ mỉ sáng tạo hơn. Cậu không thấy sao, của bọn họ như là lấy chung 1 ý tưởng đa số nhìn hình dáng đề hệt nhau. Chỉ khác là loại vải đắt tiền với may ẩu hơn thôi !
_Hay nhỉ luật sư Cương, Từ luật sư chuyển sang thám tử rồi, hay cậu tìm hung thủ giúp tôi nhé !
Tuyết Nhi vừa đi vừa nói
_Khụ….Không dám, không dám !
Sau hôm đó thật sự mà nói hồn Tuyết Nhi như lơ lững trên mây, không hề đến giảng đường học mà chỉ xem video giảng tại nhà. Ấm ức chẵng biết làm gì mà lại bị ghét.
Mới đó, chỉ còn 2 ngày nữa là bắt đầu thi. Hôm nay có thông báo nên Tuyết Nhi buột phải đến giảng đường.
_Mời các anh chị ổn định nghe tôi thông báo !
Là giảng viên phụ trách !. Cả giảng đường im lặng
_Để tránh gian lận. Tôi và các phó phụ trách sẽ sắp xếp phòng riêng cho 30-40 người ở đây, phòng bé đủ để làm việc, chia đều.
_Thời gian thi trong vòng 48h trong phòng, để tránh gian lận sẽ thu tất cả các thiết bị điện tử.
_Bước ra khỏi nơi làm việc sẽ có người giám sát
_Đồ ăn các giờ sẽ được cung cấp. Việc của anh chị chỉ là hoàn thành sản phẩm. Còn lại sẽ do các giẳng viên giám sát.
_Dụng cụ hay tất cả vật liệu, đều được cung cấp, anh chị có thể lựa chọn tùy ý, lưu ý mỏi thí sinh sẽ có bàn may riêng….
………
_Nếu có thắt mắt hãy đến phòng phụ trách. Hết.
_Chỉ mới là quy tắt mà đã cả đống thế này….
Tuyết Nhi lầm bầm .
Sau ngày hôm đó, hình như thời gian trôi nhanh hẳng chớp mắt là hết 1 ngày. Ăn cơm xong, chưa gì Khanh đã lên 1 dãy số thứ cần mua để đem vào phòng thi để dự phòng. Không biết có lập lại không sao nó lại dài hẳng 2 tờ giấy đôi thế !
Tuy là con trai nhưng lại được cái kỹ tính, chuẩn bị hết tất tần tật.
_Ôi chúa ! còn tận 2 ngày cơ mà. Làm gì mà chuẩn bị ghê thế, tưởng như là đi quân sự ấy !
Ý Nhi hoang mang cầm tờ giấy
_Thì chuẩn bị cho chắc. Ai biết lại thiếu !
Khanh nhìn tờ giấy xem đi xem lại
_Thì từ từ đã ! Nhiêu đây ok rồi á !
Tuyết Nhi vươn tay lấy tờ giấy xem
2 ngày sau đó. Khanh và Ý Nhi tìm hàng loạt các video, gửi cho cô xem. Xem từ cái nhỏ nhặt nhất để tránh rủi ro không đáng có.
chớp mắt 1 cái đã đến ngày thi, 1 người tay xách nách mang 1 người mang đồ ăn đầy đủ. Còn người dự thi chỉ mang tâm trạng ổn định, thế có lố quá không ?
Không quan trọng nữa, đi 1 vòng tìm phòng thi, thật sự mà nói nó toát lên vẻ khắt khe. Căn phòng chỉ có bàn may,với vải, kim chỉ, cốt thiết kế với vài viên phấn….
_Tất cả thí sinh tập trung lại phòng thi !
_Nhắc lại tất cả thí sinh tập trung tại phòng thi !
Còn vệ sinh thì ở ngoài, bước ra khỏi phòng là có người giám sát đúng là chuẩn bị kỹ càng thì quá là may mắn.
_Đề thi : Tự do !
_Xin nhắc lại. Tự do !
Đến giờ loa thông báo vang lên, giảng viên phụ trách thu thẻ thi và bắt đầu. Khanh với Ý Nhi đứng bên ngoài mà không ngừng làm trò, hồi lâu rời đi để Tuyết Nhi tập trung hơn.
Các thí sinh khác nghe thế, trên mặt hiện lên rõ vẻ vui sướng, như bắt được cá to. Còn Tuyết Nhi cứ ngồi đó suy nghĩ.
_Có thể tự do chính là thể hiện sự tự do ! Chứ không phải tự do thể hiện.
_Nếu như mình đúng ! Thì nhất định chính là nó.
Tuyết Nhi ngồi suy nghĩ trông khi người khác đã bắt đầu
Cô từ từ đứng dậy chọn vải, sờ vào từng miếng…..Cảm nhận, 1 miếng vải lụa màu tím ! tím trơn bóng.
Sau khi chọn vải, như có nguồn điện chạy qua người. Tuyết Nhi lao vào phát thảo mẫu.