Hôm nay là ngày thứ ba Mạn Viên Hân nằm lại bệnh viện sau khi hạ sinh Mạn Triết Hàn, đứa con trai được tạo nên từ sự sai lầm và một tình yêu mù quáng của tuổi trẻ. Nhưng đối với cô lúc này, đứa bé ấy là niềm an ủi lớn nhất, là hạnh phúc, là động lực giúp cô tiếp tục vững bước trên dòng đời nghiệt ngã này.
“Tiểu Hàn ơi, tiểu Hàn à… Sao mà con đẹp trai quá vậy nè, cậu nhóc con đã đốn ngã trái tim nhỏ nhắn của cô An An mất rồi…”
Nhân lúc được nghỉ giải lao là Vương Kỳ An lại chạy sang chơi với mẹ con Mạn Viên Hân, cô gái trẻ này cực kỳ yêu thích trẻ con nên cô mới chọn ngành bác sĩ sản khoa, để giúp người phụ nữ mang thai đưa những tiểu thiên thần đáng yêu đến với thế giới của loài người.
“Ế, chị Hân chị Hân, thằng bé đang chúm chím miệng mỉm cười với em kìa…”
Đang trêu thằng bé, đột nhiên Vương Kỳ An lại hí hửng hô lên làm Mạn Viên Hân cũng phải giật mình, cô nhìn qua thì mới thấy quả thật cậu nhóc Mạn Triết Hàn đang chúm chím cái miệng nhỏ như cười khiến lòng cô bỗng chốc vui theo.
“Chắc thằng bé thấy cô An An xinh quá nên đang cười trêu đấy.”
“Ây da, nếu thật sự là vậy thì thằng nhóc này thật đáo để đó nha, có bé tí đã biết cách làm trái tim thiếu nữ rụng rời mất rồi.”
Vương Kỳ An phấn khích tán thưởng, những ngón tay nhỏ nhắn thì cứ nựng nịu yêu chiều cái gò má bầu bĩnh của cậu nhóc.
“An An này, nếu em không ngại thì hay là em làm mẹ nuôi của tiểu Hàn đi. Chị thấy thằng bé rất thích em, cả anh Chính Phàm cũng vậy nữa.”
“Thế sao chị không thử đề nghị cho anh hai em làm ba nuôi của tiểu Hàn? Em vẫn thích làm cô út của cậu nhóc này hơn cơ.”
Cô gái hồn nhiên đáp, nhưng ý tứ trong câu nói của cô khiến Mạn Viên Hân bỗng ngại ngùng.
“Chị làm sao dám mạo muội vậy chứ! Mà thôi, nếu em thích làm cô thì cứ cho em làm cô đi, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô thôi mà.”
Mạn Viên Hân khẽ cười ngại, thấy cô lúng túng nên Vương Kỳ An cũng không nói thêm gì nữa. Vì cô không muốn ép Mạn Viên Hân suy nghĩ nhiều, khiến cô ấy cảm thấy không thoải mái. Đó cũng là những gì anh hai cô đã từng căn dặn.
Nhiều lúc cô vẫn không hiểu rốt cuộc ông anh Vương Chính Phàm của mình có phải lòng bà chị Mạn Viên Hân này hay chưa, nhưng cứ thấy anh tận tụy lo nghĩ cho Viên Hân thì cô nàng lại hỏi thăm xem thế nào nhưng anh đều chối là không có tình cảm gì đặc biệt. Rõ ràng cô biết Vương Chính Phàm nói dối, nhưng dẫu sao cũng là chuyện riêng của anh hai, anh không muốn cô biết thì cô vẫn nên tôn trọng.
Thế là suốt năm tháng qua, cứ ngày ngày chứng kiến một mối quan hệ mập mờ riết rồi cô cũng dần quen.
“Dạ…À mà hết giờ giải lao rồi, em phải đi làm việc tiếp, lát nữa anh hai sẽ vào với chị và tiểu Hàn, cố hôm nay nữa thôi đến ngày mai là có thể xuất viện rồi.”
“Ừm, em làm việc đi.”
“Dạ! Vậy em đi nha, cô đi nha cục cưng bé nhỏ!”
Vương Kỳ An cười tươi như hoa, trước khi đi cô nàng còn nựng nịu chiếc gò má nhỏ của cậu nhóc một cái sau đó mới chịu đi ra, tiếp tục làm việc.
Chẳng mấy chốc căn phòng chỉ còn lại một mình Mạn Viên Hân và bé con Mạn Triết Hàn ở lại. Cô lặng lẽ ngồi nhìn đứa trẻ trắng trẻo, đáng yêu ấy, trong lòng tự tán thưởng rằng cậu nhóc trông có thật nhiều nét giống mình.
Người ta hay nói, trẻ con khi sinh ra nếu giống ba nhiều thì chứng tỏ lúc mang thai người chồng rất yêu thương vợ con của mình, hoặc ngược lại. Tuy lời lẽ đó đều vô căn cứ nhưng cô lại cảm thấy với trường hợp của mình có lẽ là rất đúng.
Người đàn ông đó chắc chưa từng đặt mẹ con cô ở vị trí quan trọng nhất nên đứa bé ấy mới giống cô thế này.
Nghĩ lại chuyện cũ xong, Mạn Viên Hân bất giác dành cho chính mình nụ cười chế giễu.
Lúc này, có một nữ y tá mang khẩu trang vừq bước vào đã thu hút tầm mắt của Mạn Viên Hân.
“Cô là Mạn Viên Hân đúng không?”
“Vâng, tôi là Mạn Viên Hân đây! Có chuyện gì sao?”
Mạn Viên Hân thẳng thắn trả lời mà không hề có một chút nghi ngờ nào, và cô cũng chẳng nhận ra ánh mắt gian manh bất thường của người phụ nữ đối diện.
“Không, cô cần tiêm một mũi thuốc giúp đỡ tốt cho việc đưa tử cung nhanh chóng bình phục trở lại hơn thôi. Mau nằm xuống, để tay ra cho tôi tiêm thuốc.”
Nói rồi, nữ y tá đã lấy kim tiêm và một lọ thuốc nhỏ được mang theo ra, bắt đầu rút thuốc đưa vào ống si lanh có gắn kim tiêm.
Trong khi đó Mạn Viên Hân cũng đã nghe lời nằm xuống giường và đặt tay qua một bên, chờ đợi được nữ y tá kia tiêm thuốc.
Rất nhanh sau, mạch máu trong cánh tay cô đã được y tá tiến hành tiêm thứ dung dịch được cho là tốt cho sức khỏe kia vào người từ mạch máu trên mu bàn tay.
Từ đầu tới khi tiêm thuốc xong, nữ y tá đều không mở miệng nói ra nửa lời. Khi Mạn Viên Hân đang cảm thấy lạ vì sao đã tiêm thuốc rồi mà nữ y tá đó vẫn chưa rời đi thì cơn buồn ngủ từ đâu lại ập tới khiến cô không nhấc nổi mi mắt lên, dù nhiều lần cố gượng nhưng cuối cùng vẫn bất thành. Chẳng qua mấy phút sau, cô đã mơ màng muốn chìm vào giấc ngủ.
Nhận thấy Mạn Viên Hân dần mất đi ý thức, nữ y tá bấy giờ mới thực hiện mục đích thật sự khi đến đây của mình. Cô ta vứt ống kim và lọ thuốc vào thùng rác, sau đó đi tới chỗ đứa bé, nhanh chóng bế lên tay, vốn định mang theo đứa trẻ quay lưng đi nhưng đã bị Mạn Viên Hân dùng chút ý chí còn lại nắm lấy cánh tay ngăn cản.
“Cô muốn đưa con tôi đi đâu?”
“Tôi đưa bé sang phòng tắm, cô yên tâm nằm nghỉ đi.”
Cuối câu trả lời nhẹ nhàng của cô ta chính là một nụ cười quỷ dị được ẩn sau lớp khẩu trang y tế.
Lúc này, dường như bản năng của một người mẹ đã mách bảo rằng có gì đó không ổn nên cô liền lắc đầu, sau đó muốn gượng người ngồi dậy nhưng cơ thể lại chẳng có lấy chút sức lực nào.
Khi thấy không nên tiếp tục kéo dài thời gian nên nữ y tá đã gạt tay Mạn Viên Hân ra, kèm theo một lời trấn an giảo hoạt.
“Đừng lo, tôi chỉ đưa con cô đi tắm một chút, rồi sẽ được gặp lại sớm thôi.”