Quấn quýt bên nhau mãi đến gần trưa thì Vương Chính Phàm mới chịu ra khỏi nhà, tuy Tập đoàn của anh hiện đã ổn định, danh tiếng vang rộng nhưng đã là chủ thì phải có mặt.
Trong căn nhà tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi toàn đồ cao cấp bấy giờ chỉ còn lại một mình Mạn Viên Hân.
Từ khi hai chân lành hẳn, nhờ vào bàn tay vàng và tài nghệ giỏi giang của Điền Tư Trúc mà vết sẹo trên mặt cô cũng không còn. Giờ đây, Mạn Viên Hân vẫn là một cô gái xinh đẹp lay động lòng người.
Cô có đôi môi đỏ hồng tự nhiên, sống mũi cao, lông mày thanh tú và đặc biệt sở hữu đôi mắt long lanh như hai viên pha lê không vướng chút bụi trần.
Với công việc hiện tại là người mẫu độc quyền của Tập đoàn đá quý C&V, đương nhiên đó cũng là Tập đoàn của Vương Chính Phàm. Mạn Viên Hân chỉ cần đi làm một ngày nhưng tiền lương chi tận mấy tháng.
Cô là người đại diện cho những sản phẩm mà C&V đã tạo ra.
Tuy vậy, vì không thích nên Mạn Viên Hân chưa từng công khai xuất hiện trước mặt công chúng hay tham gia những sự kiện quảng bá sản phẩm nào. Việc của cô đơn giản chỉ là một người mẫu ảnh cho những bộ trang sức, hay bất cứ một sản phẩm nào thuộc quyền sở hữu của Tập đoàn C&V.
Đúng như Vương Chính Phàm đã từng nói, “cô không cần phải bận lòng nữa, vì phía sau đã có anh lo toan tất cả”. Hai năm qua, Mạn Viên Hân có một cuộc sống mĩ mãn, đẹp tựa như mơ, nhưng giấc mơ này có tồn tại vĩnh hằng hay không?
*King coong…
Mạn Viên Hân đang xem tivi thì bị gián đoạn bởi tiếng chuông cửa, cô cẩn thận xem mắt thần được gắn trên cửa, thấy là nhân viên dọn dẹp tới thì mới mở, nhưng vẫn cẩn thận hỏi kĩ trước khi cho người phụ nữ ấy vào nhà.
*Cạch…
“Chào dì!”
“Chào cô, tôi là nhân viên chăm sóc nhà cửa bên công ty A đưa tới theo yêu cầu của anh Vương Chính Phàm, không biết cô có phải là Mạn Viên Hân hay không?”
Nhận đươc lời chào hỏi của Mạn Viên Hân, người phụ nữ trung niên ấy liền tự giới thiệu về mình, nhưng cô chỉ đáp lại bà bằng nụ cười lịch sự, sau đó mới nói:
“Phiền dì đứng bên ngoài chờ tôi một chút.”
*Cạch.
Nói xong, Mạn Viên Hân lại đóng cửa.
*Reng reng reng…
Cô chạy vào trong lấy điện thoại ra định gọi cho Vương Chính Phàm thì anh đã gọi tới trước nên cô liền nghe máy.
“Em nghe đây!”
[Anh có gọi nhân viên đến dọn dẹp nhà, mã số người được điều tới là 306, lát nữa em bảo họ cho xem mã có đóng dấu của công ty A rồi hãy cho vào nha!]
Cô không cần hỏi thì cũng đã có được câu trả lời nên vui vẻ hồi đáp:
“Dạ, họ vừa tới rồi nhưng anh dặn không cho người lạ vào nhà nên giờ em vẫn để họ chờ bên ngoài, để em ra nói chuyện với họ đã, nếu đúng như lời anh nói thì em mới cho vào.”
[Bảo bối ngoan, tối nay anh sẽ về sớm!]
“Dạ, tạm biệt anh!”
[Bye em!]
Kết thúc cuộc gọi trong niềm vui, Mạn Viên Hân sau đó mới quay trở ra mở cửa nhà.
*Cạch.
“Thật ngại quá, để dì chờ lâu rồi. Nhưng chồng tôi nói nếu là nhân viên của công ty thì phải có mã số, dì cho tôi xem mã của dì được không?”
“À được, tôi cũng quên mất. Đây là mã số có đóng dấu của công ty.”
Người phụ nữ lấy ra một tấm card nhỏ, đưa cho Mạn Viên Hân. Sau khi cô xem xong thì mới cười tươi niềm nở, rồi nói:
“Đúng mã rồi, dì vào đi!”
Đóng cửa xong, Mạn Viên Hân mới quay lại tiếp lời với dì ấy:
“Trong kia là phòng bếp, dì chỉ cần dọn phòng khách, phòng bếp và căn phòng dành cho khách bên kia được rồi. Nếu cần gì thì dì cứ gọi tôi ha.”
“Vâng, tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ.”
Cuộc hội thoại giữa cả hai tạm thời kết thúc, sau đó Mạn Viên Hân đã quay trở lại sofa tiếp tục xem lướt Web trên IPad.
Lúc này, cô đang xem tin tức ngoài nước thì vô tình nhìn thấy dáng vẻ của một người đàn ông, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ, sự xuất hiện của hai người họ đã khiên Mạn Viên Hân thoáng chau mày, vì cô đang cảm thấy hai người họ trông khá quen thuộc, dường như trong trí nhớ mơ hồ cô đã từng gặp qua những người này.
Đọc lại tựa đề: “Chủ tịch Tập đoàn Diệp thị, Diệp Ngôn cùng phu nhân của mình chung tay làm thiện nguyện. Người trẻ, tài cao lại có tấm lòng nhân đức, đáng để người người noi theo.”
Khi nhìn thấy cái tên Diệp Ngôn này thì Mạn Viên Hân lại càng chau mày. Cô phóng to một hình ảnh được đăng riêng trên bài viết để nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông ấy. Rõ ràng cô thấy họ rất quen và trong đầu cô lúc bấy giờ cũng đang mơ hồ những ký ức có vẻ như có tồn tại nam nhân này.
Mạn Viên Hân cố gắng suy nghĩ, cô càng cố thì đầu óc lại càng đau. Đau đến mức đã không thể chịu được nữa nên phải đặt IPad xuống, định đi tìm thuốc uống. Nhưng vừa đứng dậy thì cơn đau ập tới dữ dội hơn nữa khiến cô nhất thời choáng váng, sau đó chưa kịp phản ứng gì đã vô thức ngã xuống sofa, bất tỉnh nhân sự.1
Cũng may lúc này trong nhà còn có dì giúp việc nên dì ấy đã nhanh chóng chạy tới cạnh Mạn Viên Hân.
“Này cô ơi, cô có sao không?”
“Cô ơi…”
– —————
▪︎Bệnh viện S…
“Do tinh thần căng thẳng quá mức nên mới dẫn đến ngất xỉu, hiện tại đã không có gì đáng lo ngại, người nhà có thể an tâm để cô ấy xuất viện trong hôm nay.”
Mạn Viên Hân vừa tỉnh lại đã nghe thấy những gì bác sĩ đang nói với Vương Chính Phàm, cô đợi đến khi bác sĩ rời đi thì mới nhỏ giọng lên tiếng:
“Sao anh biết em vào viện mà tới nhanh vậy?”
Nghe thấy giọng nói của Mạn Viên Hân, Vương Chính Phàm liền nắm tay cô, lo âu hỏi han:
“Em tỉnh rồi hả, là dì giúp việc lấy điện thoại của em gọi cho anh biết. Mà sao tự nhiên em lại ngất xỉu, rõ ràng lúc gọi cho anh giọng em còn khỏe lắm mà? Hay trong người không khỏe mà lại giấu anh?’
Những lúc thế này, được người mình yêu thương kề cận, chăm lo thì còn gì hạnh phúc bằng. Nhưng Mạn Viên Hân chỉ khẽ cười ôn nhu với anh:
“Lúc nãy tự dưng em thấy đau đầu rồi định đi lấy thuốc uống, nhưng vừa đứng dậy lại ngất luôn. Anh cũng nghe bác sĩ nói rồi đó, hiện giờ em ổn rồi nên anh đừng lo nữa.”
Nghe cô nói đau đầu, sắc mặt của anh liền trầm xuống:
“Có phải em đã nhớ ra chuyện gì rồi không?’
Câu hỏi của anh làm nét mặt Mạn Viên Hân cũng chợt thay đổi, nhưng sau đó cô đã khẽ lắc đầu và dành cho anh nụ cười nhẹ nhàng:
“Em thấy hơi đói rồi.”
“Thế em muốn ăn gì để anh đi mua. Ăn tạm thôi rồi lát nữa về nhà anh nấu cái khác bổ dưỡng hơn cho em ăn.”
“Em ăn gì cũng được!”
“Vậy em ở đây chờ anh một chút, anh ra ngoài mua nhanh rồi quay lại ngay.”
“Dạ, anh lái xe cẩn thận nha!”
“Ừm, em ngủ chút đi. Khi nào về anh gọi dậy.”
“Dạ!”
Vương Chính Phàm hôn lên trán cô một cái sau đó mới rời đi. Mạn Viên Hân vẫn lặng lẽ dõi theo bóng lưng của anh đến khi khuất bóng thì mới chuyển tầm mắt nhìn ra cảnh vật bên ngoài qua khung cửa sổ.
Đôi mắt ấy như đang mang một nỗi niềm ưu tư khó tả thành lời.