“Vương phu nhân, thú thật thì chúng tôi không phải không muốn tiến hành phẫu thuật cho Mạn thiếu gia, mà là do cậu ấy không chịu phối hợp điều trị. Vấn đề đó thì phía bệnh viện cũng đành chịu thôi, chỉ hi vọng Phu nhân sớm ngày khuyên nhủ được Thiếu gia.”
Vừa khỏe hơn một chút, Mạn Viên Hân đã lén các con của mình đến tìm bác sĩ chuyên khoa phụ trách chữa trị cho Mạn Triết Hàn để thăm hỏi, nhưng bà lại nhận được thông tin khiến bản thân càng thêm lo lắng.
Đến gặp mặt, Mạn Triết Hàn còn không chịu thì làm sao mở lời khuyên nhủ?
“Thật ra, hầu hết những bệnh nhân chẳng may mắc phải căn bệnh hiểm nghèo như Mạn thiếu gia, thì đến giai đoạn này bất cứ ai cũng rơi vào tiêu cực. Họ không muốn chạy chữa vì đã quá tuyệt vọng. Vương phu nhân đừng quá đau buồn mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Vị bác sĩ tận tình an ủi đủ lời, nhưng Mạn Viên Hân chỉ khẽ cười trừ cho qua, rồi nói:
“Tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ thằng bé phối hợp, thời gian này phiền bác sĩ nổ lực hơn nữa để có thể kéo dài thời gian trị liệu cho con trai tôi.”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, Phu nhân hãy yên tâm!”
“Vậy tôi xin phép.”
Mạn Viên Hân cúi nhẹ đầu chào bác sĩ xong, sau đó lững thững quay trở về phòng bệnh của mình. Lúc đi gần tới, cô đã thấy Vương Chính Phàm, Vương Phỉ có cả Vương Mạn Nhu vừa chạy ra khỏi phòng, dường như là họ đang lo lắng đi tìm khi không thấy cô đâu.
“Anh à, em ở đây.”
Nghe thấy giọng nói của Mạn Viên Hân, Vương Chính Phàm liền nhìn sang hướng phát ra âm thanh ấy, khi thấy cô rồi, anh cùng hai con của mình đã vội vàng đi tới.
“Hân Hân, em đi đâu vậy?”
“Mẹ, mẹ đi đâu mà không nói tiếng nào hết, làm con với anh ba lo quá trời.”
Thấy gia đình nhỏ của mình, ai ai cũng vì cô mà bận lòng lo lắng khiến Mạn Viên Hân áy náy vô cùng. Cô khẽ xoa đầu con gái một cái, rồi nói với cả ba người họ:
“Mẹ ra ngoài hóng mát chút thôi, chứ ở trong phòng bí bách quá. Mà thôi, hai đứa về nhà đi học đi, cả anh cũng về nghỉ ngơi đi, một mình em ở trong đây với tiểu Hàn được rồi.”
“Tiểu Phỉ với tiểu Nhu về là được rồi. Anh ở lại với em.”
Vương Chính Phàm dứt khoát đưa ra quyết định, sau đó liền nhìn sang hai đứa con của mình, nói tiếp:
“Hai đứa nghe lời mẹ về nhà nghỉ ngơi rồi lo đi học. Ba đã dặn bác tài chờ sẵn ngoài xe rồi.”
“Dạ! Ba nhớ chăm sóc mẹ nha!”
“Ba biết rồi!”
“Tiểu Phỉ, nhớ chăm em nha con!”
“Dạ, mẹ cũng nghỉ ngơi đi!”
Nói rồi, Vương Phỉ đã dắt tay Vương Mạn Nhu cùng rời khỏi. Chỉ để lại đôi vợ chồng lặng lẽ nhìn theo.
“Em có lỗi với anh và hai con nhiều quá.”
Bỗng dưng, Mạn Viên Hân khẽ cất lời tự trách, nhưng ngay sau đó Vương Chính Phàm đã nắm tay cô, rồi nói:
“Chúng ta là gia đình, nên ai cũng đều có trách nhiệm quan tâm, chăm sóc cho mọi người. Em không được nghĩ nhiều nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Gắn bó với nhau đến nay cũng đã 18 năm, hơn 10 năm chính thức nên duyên vợ chồng, Vương Chính Phàm vẫn chưa từng thay đổi. Anh vẫn là người yêu thương, trân trọng, lo lắng cho cô nhất. Chỉ cần là chuyện gì cô đã quyết thì anh luôn luôn ủng hộ và âm thầm ở phía sau động viên, nâng đỡ.
Đời này cô may mắn lắm mới tìm được anh. Người đàn ông vững chãi như đỉnh núi cho cô tựa vào ngay những lúc tồi tệ thế này.
Cùng lúc này, Từ Bích lại đang hối hả chạy đi tìm Mạn Viên Hân, với nét mặt lo sợ hơn hẳn bao giờ.
Khi từ xa, Từ Bích nhìn thấy Mạn Viên Hân đang đứng nép vào lòng Vương Chính Phàm bên cạnh lan can hành lang, thì bà lập tức đi tới, gấp gáp nói:
“Vương phu nhân, tình trạng của tiểu Hàn đột nhiên chuyển biến xấu, nên vừa được chuyển sang phòng cấp cứu rồi, tôi lo quá nên chạy sang đây tìm cô.”
Nhận được tin xấu, Mạn Viên Hân liền vô cùng lo lắng:
“Bác sĩ có nói thằng bé bị sao không? Chị đưa tôi tới đó đi.”
“Bác sĩ bảo nên chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất…”
Từ Bích nghẹn ngào nói, lúc này đôi mắt của Mạn Viên Hân cũng đã đỏ hoe, chân sắp không còn vững, may mà bên cô luôn có Vương Chính Phàm nâng đỡ, cô nghẹn ngào nói:
“Chúng ta tới chỗ thằng bé ngay đi. Bác sĩ chỉ nói thế chứ không có chuyện gì đâu.”
Cố trấn an bản thân xong, Mạn Viên Hân đã dẫn đường đi trước, mặc cho không biết hiện tại Mạn Triết Hàn đang nằm ở phòng nào.
Chẳng mấy chốc cả ba đã đứng trước phòng cấp cứu, nhưng lại không ai nói một lời nào.
Vương Chính Phàm vẫn luôn theo sau dìu Mạn Viên Hân vì sợ cô lại ngất xỉu do căng thẳng quá mức. Từ Bích cũng chẳng thể ngồi yên, cả hai cứ thay phiên đi qua đi lại trước phòng cấp cứu.
Họ chờ tới hai tiếng sau thì bác sĩ mới trở ra, nhưng khi nhìn thấy người thân của bệnh nhân, thì nét mặt ông ấy lại lộ rõ sự bất lực.
“Con trai tôi sao rồi bác sĩ? Thằng bé sẽ ổn đúng không?”
Nhận được câu hỏi của Mạn Viên Hân, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, chất chứa biết bao hi vọng của cô mà bác sĩ càng thêm áy náy, ông buồn bã thông báo:
“Vì tình trạng của bệnh nhân bất ngờ chuyển sang cấp tính, phần phổi sau khi kiểm tra đã thấy không còn khả năng cứu chữa, tế bào ung thư di căn sang nhiều bộ phận khác, nên thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Người nhà hãy vào gặp mặt bệnh nhân lần cuối.”
Trời đang trong xanh sao lại giáng sét xuống đầu hai người phụ nữ đáng thương ấy thế này? Mạn Viên Hân hoàn toàn chết lặng, Từ Bích cũng thất thần ngồi bệch xuống ghế.
“Hân Hân, tiểu Hàn còn đang chờ chúng ta vào trong với thằng bé.”
Vương Chính Phàm khó khăn cất lời, sau đó dìu Mạn Viên Hân bước qua cánh cửa phải sinh ly tử biệt. Nơi mà con trai của cô sắp đối mặt với cái chết.
Mạn Triết Hàn xanh xao nằm trên giường bệnh, trên mặt phải gắn mặt nạ tiếp oxy để duy trì sự sống. Khi thấy Mạn Viên Hân bước vào, người thanh niên ấy đã mỉm cười, đó là nụ cười đầu tiên cậu dành cho mẹ ruột của mình, nhưng sau đó lại kéo theo giọt nước mắt sắp phải chia ly.
“Mẹ…”
Cậu thều thào gọi mẹ, bàn tay yếu ớt đang cố đưa lên hướng về phía Mạn Viên Hân, lúc này người phụ nữ ấy lại đang cố gắng lê đôi chân đã nặng nhọc bước tới, nắm lấy bàn tay lạnh giá của đứa con trai đáng thương.
Tim cô sao lại đau nhói như bị ai bóp nát thế này?
“Tiểu Hàn…Mẹ xin lỗi!”
Giọng nói nghẹn ngào như xé nát thâm tâm người nghe, làm Vương Chính Phàm cũng đã đỏ hoe hai mắt.
Anh dìu cô ngồi xuồng ghế và luôn ở phía sau, đặt hai tay lên vai cô ấy. Bấy giờ, là những giây phút đầu tiên hai mẹ con trò chuyện với nhau, nhưng có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Mạn Triết Hàn cố nắm chặt bàn tay của mẹ mình, anh đang mỉm cười, nhưng sao nước mắt cứ lặng lẽ tuôn rơi. Cậu cố gắng cất lời:
“Mẹ, đừng tự trách mình nữa…Người có lỗi là con mà…”
Mạn Viên Hân lập tức lắc đầu phủ nhận, cô nói trong nước mắt:
“Không, lỗi là của mẹ. Chính mẹ đã không thể bảo vệ con, mẹ là một người mẹ không tốt. Mẹ đáng chết, mẹ ước gì người nằm đây chịu đau đớn bây giờ là mẹ chứ không phải tiểu Hàn của mẹ, con đừng xa mẹ nha con!”
Nhìn thấy mẹ mình đang khóc, Mạn Triết Hàn thật muốn đưa tay lên lau đi giọt lệ trên mi bà, nhưng lại chẳng nhấc nổi tay, cậu cố gắng không khóc, mà mỉm cười, dùng chút hơi tàn nói hết tâm nguyện của mình.
“Nếu mọi chuyện tồi tệ đều chuyển hướng như ý mình muốn thì mẹ con chúng ta đâu xa cách đến tận hôm nay. Mẹ… là con bất hiếu không thể bên cạnh phụng dưỡng cho mẹ, cả đời này con nợ mẹ…Mẹ…đừng tự dằn vặt chính mình nữa, vì tiểu Hàn muốn thấy mẹ vui vẻ…bình an…mẹ…mẹ hứa với con…được không?”
Mạn Viên Hân lắc đầu, cổ họng đã nghẹn cứng, khó khăn lắm mới có thể cất lời:
“Mẹ muốn ở bên cạnh con… Mẹ muốn nấu cho con những bữa ăn ngon, muốn thấy con ngủ hằng đêm, muốn nhìn thấy con lấy vợ, sinh con…Mẹ còn rất nhiều mong muốn chưa thể bù đắp cho con, mẹ không cho phép con xa mẹ đâu tiểu Hàn à…”
“Mẹ…mẹ cứ như vậy thì con làm sao yên lòng ra đi? Mẹ con chúng ta bạc phận, duyên nợ làm mẫu tử chỉ có thể đi đến đây…mẹ không thể cưỡng cầu… Con hứa…nếu…nếu có kiếp sau…tiểu Hàn…nhất định lại làm con của mẹ. Mẹ à…mẹ cũng hứa với con đi, mẹ phải sống vui vẻ suốt quãng đời còn lại…nha mẹ?”
Bấy giờ, Mạn Viên Hân không thể nói thêm lời nào vì cổ họng đã nghẹn đặc, đôi mắt vì khóc mà sưng lên, nhưng lệ cứ tuôn rơi không ngừng, thấy cô cứ lắc đầu, Mạn Triết Hàn lại hối thúc:
“Mẹ…hứa với con…đi… Nếu không, con không thể nào an lòng ra đi…”
“Mẹ…”
Đến phút cuối, Mạn Viên Hân đành miễn cưỡng gật đầu.
“Mẹ hứa…”
Cô mím chặt môi để không phát ra tiếng nấc. Bàn tay đang vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu con trai xấu số.
Lúc này, Mạn Triết Hàn đã nhìn sang Vương Chính Phàm, khẽ gọi anh một tiếng:
“Dượng…”
“Con có tâm nguyện gì thì cứ nói đi, dượng hứa sẽ thay con thực hiện.”
Âm giọng của anh đã lạc tông khi đáp lời, tay anh cũng đang đặt lên bàn tay của tiểu Hàn, chờ đợi cậu ấy nói.
“Mẹ con…cả đời đã đau khổ nhiều lắm rồi…Dượng…phải yêu thương bà ấy đến cuối đời, thay con…chăm sóc bà ấy.”
“Ừm, dượng hứa, dượng hứa sẽ thay con chăm sóc bà ấy thật tốt, con yên tâm đi ha!”
Bấy giờ, Mạn Triết Hàn lại đảo mắt tìm Từ Bích, thấy bà đang đứng phía sau nên liền thều thào gọi bà ấy một tiếng:
“Mẹ nuôi…”
“Tiểu Hàn, mẹ đây…”
Từ Bích nước mắt hai hàng, vội bước tới ngắm nhìn đứa con trai do chính tay mình nuôi dưỡng suốt 18 năm lần cuối.
“Con nợ mẹ công ơn nuôi dưỡng… Kiếp này…không thể trả…xin mẹ đừng trách con bất hiếu…”
“Mẹ không trách con, một chút cũng không trách…”
“Mẹ à…”
Lúc này, Mạn Triết Hàn đã sắp không còn trụ được bao lâu vì nhịp tim đang tăng dần và hô hấp sắp không thể lưu thông nữa, cậu liền dùng hết hai tay lắm tay Mạn Viên Hân và Từ Bích, hai người mẹ cậu yêu quý nhất trong đời này, cô gắng nói lời cuối cùng:
“Mẹ…hai người…phải sống thật vui vẻ và…bình an…nha…”
*Tút…*
Cuối câu nói là âm thanh ngân dài từ máy theo dõi nhịp tim, đó là dấu hiệu của một sự sống đã không còn tồn tại, khiến Mạn Viên Hân như người mất đi lý trí trong cơn xúc động tột cùng mà hét lên:
“Tiểu Hàn…Con nói gì đi, con đừng ngủ mà…Tiểu Hàn…”
Tiếng khóc, giọng nói trong kinh sợ của Mạn Viên Hân khiến bất cứ ai cũng phải thương cảm mà lặng lẽ rơi nước mắt. Nhưng dù bà có gọi thế nào thì Mạn Triết Hàn đã vĩnh viễn ra đi…
“Tiểu Hàn…”
Bà hét lên trong muôn vàn bất lực, cùng cực của bi thương. Nỗi đau này, làm sao để có thể vượt qua?
Năm tháng xa nhau dài đằng đẵng tưởng chừng thiên thu, nhưng ngày trùng phùng chỉ ngắn bằng cơn mưa mùa hạ, như đóa phù dung sớm nở tối tàn.
Có những người, lúc an nhiên chẳng hề trân trọng, đến lúc chia ly lại luyến tiếc chẳng muốn rời xa.