Dịch+etc: halos
Sắc mặt Lục Mục Mặc Nhiêm Sư có chút lo lắng, ánh mắt nhìn qua nhìn lại ba người bọn Tần Vũ.
– Nói mau. Hầu Phí nhíu mày, dĩ nhiên đã có chút không nhẫn nại.
Lục Mục Mặc Nhiêm Sư lo lắng hạ giọng nói: – Ba vị đại nhân, Nam Dã quần đảo này có mấy trăm hòn đảo. Tôi có nói ra miệng cũng không miêu tả được rõ, chỉ có dùng thần thức đem sơ đồ truyền vào trong đầu đại nhân thì tốt hơn, nhưng chưa được ba vị đại nhân đồng ý nên không dám ngang nhiên truyền sơ đồ.
Bình thường có quan hệ thân mật hoặc là cao thủ đối với kẻ yếu hơn mới dùng thần thức trực tiếp truyền vào đầu đối phương.
Nếu không sẽ là hành vi thiếu lễ độ.
Tần Vũ bật cười, chắc là Lục Mục Mặc Nhiêm Sư bị Phí Phí dọa sợ quá. Tần Vũ liền lên tiếng bảo: – Ngươi cứ truyền đi, chuyện tập kích bọn ta vừa nãy, bọn ta không để ý đâu, đương nhiên là tha mạng cho ngươi.
Lục Mục Mặc Nhiêm Sư lập tức tuân lệnh.
Phút chốc, trong đầu Tần Vũ hiện lên tin tức chi tiết về mấy trăm hòn đảo của Nam Dã quần đảo, nhìn Lục Mục Mặc Nhiêm Sư đang thấp thỏm lo lắng, Tần Vũ cười nhẹ bảo: – Phí Phí, Tiểu Hắc, chúng ta đi.
Hắc Vũ khẽ gật đầu.
Hầu Phí trừng mắt nhìn Lục Mục Mặc Nhiêm Sư một cái rồi mới bay theo sau lưng Tần Vũ rời khỏi đảo.
Lục Mục Mặc Nhiêm Sư nhìn ba người bọn Tần Vũ rời đi, lúc này mới thở ra một hơi: – Hô, từ lúc nào có nhiều thượng bộ thiên thần như thế nhỉ, lại còn chạy tới Nam Dã quần đảo hẻo lánh này nữa?
Lục Mục Mặc Nhiêm Sư nghĩ không thông.
Vừa rồi chỉ giao thủ trong chốc lát nhưng Lục Mục Mặc Nhiêm Sư đã phán đoán được: – Thanh niên áo đen thủ lĩnh (Tần Vũ) tuyệt đối có thể giết ta trong nháy mắt. Còn thanh niên áo vàng cầm trường côn kia
Muốn giết ta cũng rất dễ dàng. Thanh niên áo trắng lạnh như băng xem ra thực lực cũng không thua kém mấy.
Lục Mục Mặc Nhiêm Sư nghĩ tới trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Ngự gió bay đi, với tốc độ của ba người Tần Vũ chỉ trong nửa ngày đã xuyên qua cả khu vực Nam Dã quần đảo. Lúc này ba người Tần Vũ đang bay thẳng về phía Trúc Lâm đảo.
“Thần vương…” Tần Vũ nhíu chặt mày.
Nghe nói Trúc Lâm đảo có thần vương tồn tại, điều này làm trong lòng ba huynh đệ Tần Vũ, Hầu Phí, Hắc Vũ có chút nghiêm nghị, không dám khinh địch.
– Phí Phí, đến Trúc Lâm đảo đừng có vô lễ đó. Tần Vũ lo lắng nhất chính là Hầu Phí.
Hầu Phí chớp mắt cười: – Yên tâm đi đại ca, đệ làm việc đã bao giờ để huynh thất vọng chưa?
– Hầu tử. Hắc Vũ đột nhiên nhìn Hầu Phí. – Vừa rồi cây côn của ngươi sao thế? Ta nhớ vũ khí khi trước của ngươi là một cây hắc bổng mà?
Hầu Phí hạ giọng nói: – Đề cập tới chuyện này lại thấy nản. Tạp mao điểu, “hắc bổng” của ta và “Xuyên Vân thương” của ngươi đều được làm bằng cành của Cổ Thiết mộc. Cái này ngươi đã biết chưa?
– Cái này ta biết, lúc gặp Lan thúc thì thúc ấy đã nói cho ta biết rồi. Hắc Vũ gật đầu nói.
Tần Vũ cũng biết chuyện này.
“Hắc bổng” của Hầu Phí và “Xuyên Vân thương” của Hắc Vũ cứng rắn dẻo dai vô cùng nhưng chỉ có mỗi hiệu quả đó, không có gia tăng lực công kích hay hiệu quả đặc thù nào khác.
Nguyên nhân chân chính là do…
Một côn một thương này vốn chẳng phải thiên thần khí.
Cổ Thiết mộc thụ là một loại cây cổ xưa nhất. Thân và cành cây đều cực kỳ cứng rắn, dùng để luyện khí thì uy lực đương nhiên là rất lớn.
Nhưng mà năm xưa ở Phàm nhân giới, thực lực của Hầu Phí và Hắc Vũ còn yếu, vốn không luyện hóa được thần khí, thiên thần khí.
Vì thế… Lan thúc liền đem hai cành Cổ Thiết mộc gọt sơ thành hình trường côn và trường thương sau đó đem tặng cho hai người.
– Vũ khí lúc trước của các ngươi chỉ có thể xem là có hình dáng, còn chưa qua luyện hóa, chưa được thối hỏa, cũng chưa được khải linh. Thực sự không thể xem là thượng phẩm thiên thần khí. Tần Vũ cười bảo.
Hắc bổng, Xuyên Vân thương lợi hại như thế cũng chỉ dựa vào sự cứng rắn dẻo dai của cành Cổ Thiết mộc thụ mà thôi.
– Sau khi Tu La thần vương biết vũ khí của ta là Hắc bổng thì rất bất mãn. Sau đó ông ấy cầm Hắc bổng đi cùng với một số vật liệu khác tới Nam cực Kính Quang thành nhờ một luyện khí tông sư giúp đỡ luyện thành. Ha ha, bây giờ xem ra hoàn toàn là lãng phí thời gian, cứ nhờ thẳng đại ca là được. Hầu Phí cười ha ha bảo.
Tần Vũ bật cười.
Nam cực Kính Quang thành. Vị luyện khí tông sư đó chắc chắn là Đoan Mộc Phong rồi.
“Cổ Thiết mộc này thực sự rất đặc biệt, tùy tiện lấy một cành, gọt sơ đã có thể sử dụng làm vũ khí rồi, thể tích còn có thể biến hóa.” Tần Vũ tấm tắc mãi.
Thần mộc đệ nhất của thần giới, luận mức độ quý giá có lẽ Cửu Diệp Liên Hoa cũng không bằng.
– Đại ca, là Chu Hiển! Hầu Phí đột nhiên nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tần Vũ ngừng suy nghĩ, ánh mắt nhìn về đằng xa, chỉ thấy năm người do Chu Hiển cầm đầu từ một hướng khác bay tới Trúc Lâm đảo.
Chu Hiển cũng nhìn thấy Tần Vũ, chỉ trong chốc lát nhân mã của hai phe đã hội tụ cùng một chỗ.
Chu Hiển nhếch mép, lạnh lùng nhìn Tần Vũ: – Ô? Là Tần Vũ huynh. Sao Tần Vũ huynh cũng tới Nam Dã quần đảo hẻo lánh này?
– Đương nhiên là vì Huyễn Linh kính. Tần Vũ nhìn thẳng Chu Hiển.
Mắt Chu Hiển giật giật, hạ giọng nói: – Cùng vì Huyễn Linh kính, vậy chúng ta mỗi người tự thi triển thủ đoạn của mình xem cuối cùng ai thành công. Chúng ta đi!
Chu Hiển hạ giọng quát rồi dẫn bốn tùy tùng sau lưng tăng tốc bay về phía Trúc Lâm đảo.
– Đại ca. Hầu Phí nhìn thấy Chu Hiển xuất phát trước, không khỏi có chút gấp gáp, lập tức gọi Tần Vũ.
Hắc Vũ lại nói: – Hầu tử, không cần gấp, đảo chủ Trúc Lâm đảo là thần vương. Muốn nhờ thần vương chỉ điểm một chút không dễ thành công trong phút chốc đâu.
– Tiểu Hắc nói đúng. Tần Vũ nhìn năm người bọn Chu Hiển đằng xa. – Ta đã cảm ứng được khí tức của Đoan Mộc Ngọc, hắn đang ở Trúc Lâm đảo. Xem ra, chúng ta là đoàn tới muộn nhất rồi.
Không gian chi lực của Tần Vũ bao phủ khu vực mấy trăm dặm.
Gần một nửa Trúc Lâm đảo cũng nằm trong phạm vi quan sát của Tần Vũ.
Lập tức ba huynh đệ Tần Vũ hóa thành ba luồng sáng đỏ bay thẳng tới Trúc Lâm đảo. Ba người Tần Vũ rất có quy củ, lúc tới mép Trúc Lâm đảo liền hạ xuống.
Trúc Lâm đảo vô cùng u tĩnh, tại khu vực mép Trúc Lâm đảo có những cây cổ thụ lá kim cao lớn, sau hàng cây đại thụ cao hơn trăm mét này chính là biển trúc vô tận.
Tuyệt đại bộ phận của cả Trúc Lâm đảo đều phủ đầy trúc.
Gió biển thổi tới vang lên tiếng rì rào.
– Phí Phí, tạm thời không được tiến vào. Tần Vũ đứng ở ven biển trúc, ngăn Hầu Phí đang muốn bước vào lại. Hầu Phí không khỏi nghi hoặc nhìn Tần Vũ.
Hắc Vũ cũng tràn đầy nghi hoặc.
Ánh mắt của Tần Vũ lại nhìn biến trúc vô tận: – Cả thần giới này, người có thể nhìn ra biển trúc này thực tế là một cái đại trận chắc chỉ vài người nhưng có thể nhìn ra biển trúc này thực tế là một không gian linh bảo chắc chẳng có một ai.
Trên mặt Tần Vũ tràn đầy tự tin.
Lĩnh ngộ của bản thân về trận đạo cùng với hiệu quả quan sát của không gian chi lực mới giúp Tần Vũ phán đoán ra, biển trúc này không phải do trời sinh mà là do một không gian linh bảo hình thành.
– Không ngờ rằng rời thần giới mới mấy tỷ năm thì đã xuất hiện một nhân vật thiên tài. Chỉ nghe thấy một đạo thanh âm nhỏ nhẹ. Một bóng người đột nhiên từ trong rừng trúc đi ra.
Người tới có thân hình cao gầy, vẻ mặt trắng bệch của người đang có bệnh.
– Thần vương! Tim Tần Vũ nhảy lên.
Tần Vũ dùng không gian chi lực bao phủ mấy trăm dặm nên biết rất rõ. Thần vương này vừa mới thuấn di xuất hiện ở ven rừng trúc rồi đi ra.
– Tại hạ Tần Vũ, tiền bối chắc là đảo chủ Trúc Lâm đảo. Tần Vũ mỉm cười nghiêng mình nói.
– Ta là đảo chủ Trúc Lâm đảo “Dịch Phong”. Tần Vũ, Tần Vũ? Cái tên này hình như trước nay ta chưa từng nghe qua? Dịch Phong khẽ nhíu mày bảo.
Hầu Phí bất mãn nói: – Đại ca ta là Lam Huyền điện chủ của Đông cực Huyễn Kim sơn, tân luyện khí tông sư!
– Lam Huyền điện? Lam Huyền điện đã có điện chủ rồi à. Thần vương “Dịch Phong” đánh giá kỹ lưỡng
Tần Vũ một lúc rồi mới gật đầu bảo. – Tân luyện khí tông sư, thực lực thượng bộ thiên thần, thực sự có tư cách làm điện chủ Lam Huyền điện. Ngươi thân là luyện khí tông sư, có thể nhìn ra bản chất của biển trúc của ta, xem như không hổ danh.
Thần vương “Dịch Phong” đột nhiên mỉm cười hỏi: – Tám người giờ đây đang bị vây hãm trong biển trúc có quan hệ gì với các ngươi không?
Trong lòng Tần Vũ vô cùng rõ. Tám người này phân biệt là Đoan Mộc Ngọc và hai tùy tùng, Chu Hiển và bốn tùy tùng. Người của hai phe này đều bị vây hãm trong đó.
– Đám người thứ nhất là hảo hữu của tại hạ, còn đám người thứ hai không hề có quan hệ gì. Tần Vũ cười nhẹ đáp.
Thần vương “Dịch Phong” gật đầu: – Tạm để bọn chúng trong đó một lúc, biển trúc của ta khi không khống chế chỉ có hiệu quả vây khốn, tuyệt không công kích người ta.
– Tần Vũ, các ngươi tới đây là vì chuyện gì thế? Thần vương “Dịch Phong” cười nhẹ hỏi.
Bởi vì Tần Vũ vừa nhìn đã biết bản chất của biển trúc nên thái độ của thần vương “Dịch Phong” đối với hắn tốt hơn nhân mã hai phe kia nhiều.
– Đảo chủ, lần này tại hạ tới là vì “Huyễn Linh kính”, Tần Vũ nói thẳng.
– Huyễn Linh kính?
Thần vương “Dịch Phong” nhướng mày nhìn Tần Vũ, trong mắt tràn đầy tiếu ý: – Các ngươi muốn Huyễn Linh kính làm gì? Huyễn Linh kính đó chẳng có hiệu quả công kích gì cả.
Thần vương đã hỏi Tần Vũ đâu dám nói dối, nếu nói dối, sau này bị thần vương biết được thì phiền to.
– Đảo chủ, tại hạ cầu Huyễn Linh kính là vì chuyện chiêu thân. Tần Vũ nói huỵch toẹt.
– Chiêu thân? Thần vương “Dịch Phong” trở nên nghi hoặc. – Tần Vũ, ta thấy ngươi là thượng bộ thiên thần, lại là luyện khí tông sư… ngươi muốn cưới một người mà còn phải tham gia chiêu thân ư?
Tần Vũ vừa nghe liền rõ ngay.
Thần vương Dịch Phong này có lẽ đã lâu lắm rồi không chú ý tới chuyện của thần giới.
– Đảo chủ có điều chưa biết. Bắc cực thánh hoàng của Bắc cực Phiêu Tuyết thành đã tiến hành công khai chiêu thân cho con gái, người tham gia chiêu thân rất nhiều, vì thế Bắc cực thánh hoàng đưa ra cách loại trừ, tại hạ cầu Huyễn Linh kính…
– Ngừng lại.
Sắc mặt của đảo chủ Trúc Lâm đảo “Dịch Phong” vốn đang bình thản lập tức biến đổi, ông nhìn Tần Vũ chằm chằm hỏi: – Ngươi nói, Bắc cực thánh hoàng chiêu thân cho con gái? Có phải là đứa con lớn “Khương Lập”?
Tần Vũ phát lạnh trong đầu.
Xem bộ dạng này thì thần vương “Dịch Phong” cũng có chút quan hệ với Lập nhi.
– Đúng thế. Tần Vũ vẫn đáp y như trước.
Dịch Phong trầm mặc một chốc rồi mới cười nhạt: – Chẳng trách… chẳng trách để nhiều người tham gia chiêu thân như thế, thì ra là vì tiểu cô nương Khương Lập.
Dịch Phong nhướng mắt, ánh mắt nhìn Tần Vũ chăm chú: – Người bây giờ đang bị vây trong biển trúc cũng vì Khương Lập à?
– Đúng thế. Tần Vũ gật đầu đáp.
Hai người Hầu Phí, Hắc Vũ một mực đứng sau lưng Tần Vũ không nói, lúc này hai người bọn bọ cũng cảm thấy không khí hình như đã biết đổi.
– Hừ.
Dịch Phong hừ nhẹ, chỉ thấy tám bóng người đột nhiên xuất hiện bên đoàn người Tần Vũ. Đây là nhân mã của hai phe Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển.
Bọn Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển cảm thấy quang cảnh chung quanh đột nhiên biến hóa, thấy kinh dị trong một chốc, quan sát chung quanh một lượt rồi mới bình tĩnh lại. Bọn họ nhìn thấy người lạ là thần vương “Dịch Phong” liền cho rằng việc này có khả năng có liên quan tới ông ta.
– Ta hỏi các ngươi. Các ngươi tới đây có phải là vì Huyễn Linh kính? Ánh mắt Dịch Phong lướt qua đám người bọn Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển.
Đoan Mộc Ngọc, Chu Hiển đều hơi ngạc nhiên.
– Đúng như tiền bối nói. Đoan Mộc Ngọc đáp trước tiên.
Chu Hiển cũng phản ứng: – Chúng tôi tới đây chính là vì Huyễn Linh kính, không biết tiền bối… Chu Hiển nhìn thấy sắc mặt Dịch Phong trầm xuống liền không dám nói nữa.
Sắc mặt Dịch Phong lúc này vô cùng khó coi.
Dịch Phong lúc thì nhìn Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc, lúc lại nhìn Tần Vũ, trong ánh mắt ẩn chứa sự lạnh lùng.
– Chiêu thân cử hành tới bây giờ, Khương Phạm đã có được mối lợi nào chưa? Dịch Phong lạnh lùng hỏi.
Đoan Mộc Ngọc lên tiếng: – Cách loại trừ của lần chiêu thân này phân làm ba vòng, đã cử hành được một vòng, vòng trước Tần Vũ huynh đã dâng một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo do Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng.
– Nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo?
Dịch Phong kinh dị nhìn Tần Vũ, sau đó hạ giọng lẩm bẩm: – Khương Phạm dựa vào con gái để lấy nhất lưu linh bảo, nhận lấy mà không áy náy ư! Bọn Tần Vũ, Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc có thể nhìn thấy rõ sự oán hận trong mắt Dịch Phong.
Trong lòng Tần Vũ bắt đầu có chút lo lắng.
Có oán hận với Khương Phạm lộ ra trên mặt một thần vương, có thể thấy là oán hận của Dịch Phong đối với Khương Phạm sâu tới mức nào.
– Trong mười một người các ngươi có mấy người tham gia chiêu thân? Thần vương Dịch Phong hỏi lớn, ánh mắt như đao lạnh lẽo lướt qua mười một người bọn Tần Vũ.