Dịch giả : Binhchi
Lúc Tần Vũ thuấn di tiêu thất. Đám người Phúc bá một mực ở lại ngoài điện đợi Tần Vũ cũng bị Tần Vũ thu nhập vào tân vũ trụ.
“Xoát!”
Tần Vũ thuấn di một cái tới phía trên đường lớn của Phiêu Tuyết thành.
– Phí Phí, Tiểu Hắc, chúng ta đi thôi.
Tần Vũ truyền âm trực tiếp vào đầu Hầu Phí, Hắc Vũ. Hầu Phí, Hắc Vũ lần này không hề đến Thánh Hoàng điện.
Bởi vì Tần Vũ đã sớm chuẩn bị một lối khác, nếu như Khương Phạm đúng là không chọn hắn, Tần Vũ hắn chỉ có thể chọn đem Lập nhi đi trốn.
– Mẹ nó, gã Khương Phạm có mắt không tròng.
Hầu Phí nhận được thần thức truyền âm của Tần Vũ không nhịn được giận dữ chửi bới, liền đó cũng bị thu nhập vào tân vũ trụ.
Huynh đệ Phí Phí, Tiều Hắc và bọn Thu Thân Phục ở Phiêu Vân phủ đều bị Tần Vũ thu nhập vào tân vũ trụ. Tần Vũ thuấn di như thiểm điện liền rời khỏi Phiêu Tuyết thành. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cự ly mỗi cái thuấn di của Tần Vũ khoảng vài trăm dặm.
Hai lần thuấn di ra khỏi Phiêu Tuyết thành, sau đó liền tiêu thất trong thiên địa chi gian, cho dù thần vương muốn liều mạng tìm kiếm cũng không thể tìm ra thân ảnh của Tần Vũ.
******
– Muốn giết ta? Nằm mơ đi!
Tuy Tần Vũ đã tiêu thất nhưng âm thanh cười lớn vẫn còn vang vọng trong Thánh Hoàng điện.
Tây Bắc Thánh Hoàng Chu Hoắc, Bắc cực Thánh Hoàng Khương Phạm và bọn mấy vị Thánh Hoàng thấy Tần Vũ đột nhiên tiêu thất đều giật mình, thuấn di? Tần Vũ làm sao lại biết thuấn di? Chỉ một sát na, các vị Thánh Hoàng này mau chóng phản ứng, hầu như đồng thời triển khai thần thức bao trùm cả thần giới.
Nhưng mà tốc độ thuấn di của Tần Vũ làm sao định nghĩa?
Hai cái thuấn di bất quá chỉ trong chớp mắt. Đợi đến khi các vị Thánh Hoàng phản ứng thì Tần Vũ đã tiêu thất tại thiên địa chi gian. Kể cả nhân mã của Tần Vũ ở trong Phiêu Vân phủ cũng tiêu thất không còn một ai.
– Không thể nào.
Chu Hoắc hô nhỏ, thần thức điên cuồng khám xét cẩn thận cả thần giới, bao trùm cả hải dương vô biên. Khám xét từng hòn đảo một nhưng vẫn không tìm thấy khí tức của Tần Vũ.
Cả đại điện tĩnh lặng một cách khủng bố, các thiên thần bên dưới cũng bị dọa đến choáng váng.
Vừa rồi đáo để phát sinh sự tình gì?
Gã Tần Vũ đó coi thường Bắc cực Thánh Hoàng, Tây Bắc Thánh Hoàng, lên án Tây Bắc Thánh Hoàng như thế, lại còn trên Thánh Hoàng điện ngang nhiên muốn giết Chu Hiển, hơn nữa gã Tần Vũ đó còn thuấn di li khai.
– Đang nằm mơ phải không? – một vị trung bộ thiên thần bên dưới thánh hoàng điện nói nhỏ.
Nhưng trong Thánh Hoàng điện, thạch trụ đổ vỡ, mặt đất nát bấy, lại còn tiên huyết do Chu Hiển phún xuất trên tường. Tất cả thuyết minh rằng vừa rồi chính là sự thật.
– Các ngươi quay về trước đi. – Khương Phạm lạnh lùng nói.
Đám thiên thần vội vàng từng người một li khai. Đám thiên thần này biết… lần này vị Tần Vũ đó đúng là….
*************
Trong Thánh Hoàng điện chỉ còn mười lăm người, mười ba vị thần vương với lại Thuần Vu Nhu, Chu Hiển. Lúc này sắc mặt Chu Hiển trắng bệch, trong mắt uẩn hàm một trận kinh sợ.
– Phụ hoàng. – Chu Hiển đứng một bên Chu Hoắc.
– Không sao chứ? – Chu Hoắc hỏi.
– Dĩ nhiên là không sao.
Chu Hiển gật đầu nói. Lúc này cả người Chu Hiển tâm thần cực kỳ rối loạn,
– Phụ hoàng, công kích của gã Tần Vũ đó làm sao lại mạnh thế?
Chu Hoắc nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt ông cũng có chút nghi hoặc
– Kì thật, ta cũng rất muốn biết.
Trong lòng Chu Hoắc nhủ thầm, Chu Hoắc nhớ lại cảnh năm xưa khi Chu Hiển sinh ra, phụ thân ông là Lôi Phạt thiên tôn tặng lễ vật
– Chu Hoắc, kiện ngọc bội này là trân quý tài liệu do ta thu thập, còn hao phí trăm năm thời gian luyện chế ra một kiện đồ chơi nhỏ để cho Chu Hiển tích huyết nhận chủ. Ngọc bội này có khả năng bảo vệ nó. Về lực phòng ngự… ngọc bội này có thể chống lại vài lần công kích của thần vương bình thường. Nếu ngươi dùng trấn tộc linh bảo công kích, ngọc bội này cũng có thể chống được một lần mới bị vỡ.
Lời của phụ thân còn thoảng bên tai.
Nhưng …
Gã Tần Vũ này mới đạt cảnh giới thượng bộ thiên thân lại có thể dùng thanh trường thương đó trực tiếp chấn vỡ ngọc bội do Lôi Phạt thiên tôn tặng.
– Gã Tần Vũ này đáo để thật lực như thế nào, thanh trường thương đó khẳng định là nhất lưu hồng mông linh bảo rồi, làm sao mà lại không ai phát hiện ra dấu hiệu của nhất lưu hồng mông linh bảo xuất thế?
Chu Hoắc cũng cảm thấy sự thần bí của Tần Vũ.
Trong lòng Chu Hoắc chỉ có thể xác nhận thanh trường thương đó là nhất lưu hồng mông linh bảo.
Chứ thanh trường thương của Tần Vũ không thể nào là thiên tôn linh bảo. Điều này Chu Hoắc muốn nghĩ cũng không dám nghĩ vì ngay cả mỗi vị thiên tôn cũng chỉ được thiên địa tặng cho một kiện thiên tôn linh bảo vào lúc thành thiên tôn.
– Ha. Hình như mọi người đều xem nhẹ gã Tần Vũ này rồi. – Huyết Yêu nữ vương nói.
Thánh Hoàng mất mặt, thật ra bà chỉ vui mừng xem kịch.
– Ta thấy, sau lưng Tần Vũ nhất định có một thần vương cao thủ, nếu không Tần Vũ làm sao có thể thuấn di li khai Thánh Hoàng điện được?
Nam cực Thánh Hoàng nhíu mày nói,
– Khương Phạm huynh, huynh nói thế nào? Vừa rồi Khương Lập chắc là bị vị ẩn tàng thần vương cao thủ đó giấu đi thì phải.
Khương Phạm trầm ngâm. Chân chính tình huống bản thân ông rất rõ, thực tế bản thân ông đã dùng không gian cấm cố với Khương Lập. Người khác đừng mong mang Khương Lập đi. Nhưng Khương Lập vẫn bị mang đi. Vô luận ra sao. Khương Phạm cũng nghĩ không thông, nếu muốn chuyển di không gian thì phải thông qua không gian chi lực, dù cho thiên tôn tới cũng phải thông qua không gian chi lực. Nếu không dùng thần giới không gian chi lực làm sao mang người thuấn di đây?
Nghĩ không thông.
– Không lẽ, vừa rồi lúc ta bố trí không gian cấm cố có điều sơ sót?
Khương Phạm quay lại hoài nghi bản thân, nếu không dùng không gian chi lực tuyệt đối vô pháp thuấn di. Đây là điều căn bản. Đáng tiếc Khương Phạm vô luận như thế nào cũng nghĩ không ra Tần Vũ dùng không gian chi lực của một vũ trụ khác.
– Gã Tần Vũ này có thể thuấn di, có thể mang Lập Nhi đi. Nhất định sau lưng có một vị thần vương rồi. – Khương Phạm cũng gật đầu nói sau đó cười lạnh, – Mặc kệ như thế nào nhất định phải tìm Lập Nhi về.
– Khương Phạm huynh, tại sao huynh không tiến hành không gian cấm cố chung quanh Lập Nhi vậy. Nếu không thì Lập Nhi không thể nào bị mang đi.
Đột nhiên có thần vương nói. Khương Phạm cười khổ trong lòng.
– Điều ta không nghĩ đến là sau lưng hắn còn có ẩn tàng thần vương cao thủ.
Khương Phạm xấu hổ cười nói, ông chỉ có thể nói như thế thôi. Không thể nói,
– Ta đã bố trí không gian cấm cố rồi chỉ là phát sinh sơ sót.
Thần vương chưởng khống không gian pháp tắc, bố trí “không gian cấm cố” phát sinh sơ sót tuyệt đối là một chuyện cực kỳ đáng cười.
– Gã Tần Vũ đó cũng thật lợi hại, cây tiên của Chu Hiển nhất định là một kiên linh bảo đó. Thế mà dễ dàng bị băng đoạn, xem ra kiện trường thương trên tay Tần Vũ phải là nhất lưu hồng mông linh bảo rồi. Điều lợi hại nhất của gã Tần Vũ này là… không biết được trong tay hắn đáo để có mấy kiện nhất lưu hồng mông linh bảo.
Huyết Yêu nữ vương ở một bên nói.
Không đúng sao?
Tần Vũ đã công khai tam kiện nhất lưu hồng mông linh bảo rồi, một kiện La Vũ đao hiến cấp Khương Phạm, một kiện quyền trượng, còn có một kiện trường thương vừa nhìn thấy.
– Khương Phạm. Ta thấy ông tuyển nữ tế sai rồi đó. – Huyết Yêu nữ vương nói.
– Vũ Sát. Bà đừng đứng một bên châm chọc nữa.
Khương Phạm nhíu mày nói, uyết yêu nữ vương cười nhỏ vài tiếng rồi yên lặng một bên không nói nhiều.
– Chư vị. Không còn gì để nói nữa. – Sắc mặt Chu Hoắc rất khó coi, – Gã Tần Vũ này mục vô tôn trưởng, công nhiên gây hấn với Thánh Hoàng lại còn ngang nhiên muốn giết con ta Chu Hiển. Mọi người cũng đã thấy, hơn nữa… gã Tần Vũ này còn cướp đoạt con dâu của Chu gia ta Khương Lập.
Trong mắt Chu Hoắc hàn quang thiểm thiểm:
– Lần này chiêu thân là do các vị cùng bình phán, hắn làm như vậy rõ ràng là không thèm để chư vị trong mắt, ta đề nghị… chúng ta mười một phương cùng nhau truy sát gã Tần Vũ này!
– Hi, đừng nói mười một phương, – Huyết Yêu nữ vương Vũ Sát liền lên tiếng – Các người muốn truy sát Tần Vũ đừng có lôi kéo Huyết Yêu sơn chúng ta vào.
Nghe Vũ Sát lên tiếng, Chu Hoắc không khỏi nhíu mày, Chu Hoắc cảm thấy vị Huyết Yêu nữ vương này thật đáng ghét nhưng mà vì ngại thân phận của Huyết Yêu nữ vương nên Chu Hoắc cũng không thể nói gì.
Tu La thần vương “La Phàm” cười nhạt nói:
– Tần Vũ cũng là phi thăng giả xuất sinh, cũng có thể nói là thuộc về phi thăng giả chúng ta, muốn chúng ta đi truy sát Tần Vũ, nằm mơ. Chư vị, các người muốn truy sát Tần Vũ ta không thể phụng bồi, cáo từ!
La Phàm vung tay, không quan tâm đến phản ứng của người khác, “súc địa thành thốn” đi thẳng một lèo ra khỏi Thánh Hoàng điện.
Song Vực đảo Phiêu Miễu thần vương cũng mỉm cười rồi li khai Thánh Hoàng điện, còn Huyết Yêu nữ vương tự nhiên cũng li khai.
Tam đại thế lực phi thăng giả do Tu La thần vương làm chủ, Tu La thần vương phát thoại, có thể nói là thái độ của phi thăng giả tam phương thế lực này đã được quyết định.
– Hừm. – Chu Hoắc nhìn thấy cảnh này không khỏi hừm nhỏ một tiếng.
Bất quá phi thăng giả tam phương thế lực sau lưng có Tiêu Diêu thiên tôn cũng không e ngại bát đại thần tộc bọn họ.
– Chư vị, các vị thấy sao? Có thể cùng nhau truy sát gã Tần Vũ đó không?
Tây bắc Thánh Hoàng Chu Hoắc lại nhìn về phía mấy người còn lại. Tối hậu mục quang dừng lại trên người Khương Phạm.
Khương Phạm cũng nhìn Tây bắc Thánh Hoàng Chu Hoắc nói:
– Chu Hoắc huynh, thật xấu hổ. Con gái ta bị gã Tần Vũ cướp mất rồi, về sính lễ ta không dám tiếp thụ.
Chu Hoắc cười lạnh trong lòng.
– Khương Phạm này trì hoãn không hưởng ứng thì ra là do lo lắng về sính lễ.
Chu Hoắc liền cười nói:
– Khương Phạm huynh, đừng nói như thế, án chiếu theo danh sách sính lễ chỉ cần Khương Phạm huynh tuyên bố con rể là con ta. Sính lễ này bọn ta đã giao cho huynh, còn việc con dâu bị Tần Vũ cướp đi… bọn ta tự nhiên muốn đoạt lại.
Khương Phạm trong mắt quang mang lóe lên.
– Đúng. Đương nhiên phải đoạt lại. – Trên mặt Khương Phạm xuất hiện một tia giận dữ – Gã Tần Vũ này, ngang nhiên cướp đoạt con gái ta tại Thánh Hoàng điện, vô luận thế nào ta cũng muốn hắn trả giá đắt. Chu Hoắc huynh, việc truy sát Tần Vũ, Phiêu Tuyết thành của ta tán thành.
– Ta cũng tán thành.
Tây cực Thánh Hoàng vốn một mực đứng về phe Bắc cực Thánh Hoàng lên tiếng.
– Chu Hoắc huynh, ta cũng tán thành. – Nam cực Thánh Hoàng cũng gật đầu nói.
Chu Hoắc nghe Nam cực Thánh Hoàng nói không nén được vui mừng vì Nam cực Thánh Hoàng nói ra thì hai thế lực khác khẳng định sẽ ủng hộ. Quả nhiên…
– Gã Tần Vũ này coi thường Thánh Hoàng, thật quá đáng. Ta cũng tán thành với đề nghị của Chu Hoắc huynh. – Bích Ba hồ Tây nam Thánh Hoàng cũng gật đầu.
– Ta cũng tán thành. – Lâm Hải chi thành Đông bắc Thánh Hoàng cũng gật đầu nói.
Chỉ một lúc đã có lục đại Thánh Hoàng đồng ý.
Thần giới bát đại Thánh Hoàng, Phiêu Tuyết thành, Hỏa Diễm sơn là một phe, Kính Quang thành, Bích Ba hồ, Lâm Hải chi thành là một phe. Hai phe này vốn đối lập nhau.
Huyễn Kim sơn và Địa Để chi thành không theo phe nào.
Nhưng Lôi Phạt thành chính là….
– Hoàng Phủ huynh, ông nói sao?
Chu Hoắc nhìn về phía Đông cực Thánh Hoàng Hoàng Phủ Ngự, Hoàng Phủ Ngự lạnh nhạt nói:
– Tần Vũ vốn là Lam Huyền điện chủ của Đông cực Huyễn Kim sơn bọn ta. Lần này mặc dù hắn hơi quá đáng, bất quá… trước đây hắn vốn là người của ta, hiện tại ta truy sát hắn truyền ra ngoài không phải chuyện hay. Huống chi, có lục đại thần tộc liên thủ, thiếu một mình ta cũng chẳng là gì.
– Địa Để thành bọn ta không muốn tham gia chuyện này. – Đông nam Thánh Hoàng cũng nói.
Chu Hoắc nhất thời nhíu mày, Chu Hiển ở một bên cũng có chút gấp gáp, vừa muốn mở miệng Chu Hoắc đã ngăn lại. Chu Hoắc mỉm cười nhìn Đông cực Thánh Hoàng, Đông nam Thánh Hoàng:
– Hoàng Phủ huynh, Phổ Thai huynh. Lưỡng vị quả nhiên không muốn tham gia ta cũng không cưỡng bách. Bất quá ta muốn tuyên bố với bên ngoài là bát đại Thánh Hoàng cùng nhau truy sát Tần Vũ, ta không yêu cầu lưỡng vị xuất lực, chỉ cần lưỡng phương các vị không giúp Tần Vũ là được, thế nào?
Đông cực Thánh Hoàng Hoàng Phủ Ngự hơi nhíu mày, vừa muốn nói thì được Đông nam Thánh Hoàng thần thức truyền âm ngăn lại.
– Vậy… được rồi, – Hoàng Phủ Ngự lạnh nhạt nói – Vậy các người cứ thương lượng làm sao truy sát Tần Vũ đi, ta đi trước.
Hoàng Phủ Ngự trực tiếp thuấn di li khai.
– Ta cũng cáo từ – Đông nam Thánh Hoàng mỉm cười, cũng li khai.
– Hừm.
Một thanh âm nhỏ vang lên, khi chúng vị thần vương chuyển đầu nhìn, Mộc phủ thần vương Khương Lan cũng tiêu thất không thấy đâu.
– Khương Phạm huynh, Khương Lan này sao thế…
Nam cực Thánh Hoàng không khỏi nghi vấn nhìn về Khương Phạm, Khương Phạm tự nhiên nhớ tới lời cảnh cáo khi trước của Khương Lan.
Một khi tuyển chọn Chu Hiển xem như triệt để quyết liệt với nhị đệ của mình.
– Từ khi Tả Thu Mi chết đi, quan hệ của nhị đệ và ta không tốt. Được rồi, mọi người mau bàn luận xem làm sao để truy sát Tần Vũ đi. – Khương Phạm cười nhạt nói.
Sự tình của Tả Thu Mi mấy vị Thánh Hoàng đây đều biết tự nhiên cũng không hỏi nữa.
– Ai!
Khương Lan thuấn di về Mộc phủ, đi đến ngoài lâu các khi trước Khương Lập ở không khỏi thở dài.
Nhưng chính lúc này.
– Lan thúc, đừng phản kháng.
Một thanh âm quen thuộc vang lên trong đầu Khương Lan.
– Tiểu Vũ?
Khương Lan không nén được vui mừng, hít một hơi, Khương Lan liền bằng không tiêu thất trong Mộc phủ.