Lâm Nghiên Hy hiểu rõ hơn ai hết, không chỉ bên ngoài mà trong Kiều gia thì quyền lực của Kiều Lục Nghị vô cùng lớn, là vì anh tôn trọng Kiều lão gia nên không làm trái ý ông, nhưng nếu một ngày anh muốn ly hôn cưới vợ khác hay thậm chí cưới vợ hai cũng không ai cản được.
Nhưng Lâm Nghiên Hy cũng biết, Kiều Lục Nghị sẽ không làm những việc khiến cái tôi của anh bị hạ thấp, riêng việc mập mờ hay lén lút cô đương nhiên không rõ bằng chính bản thân anh.
Muốn Lâm Nghiên Hy không nghi ngờ, cô không làm được. Ngay từ khi cái tên Thư Lê xen vào cuộc sống hiện tại của mình, Lâm Nghiên Hy đã luôn hiện hữu cảm giác bất an trong lòng.
Chỉ là, tức nước vỡ bờ, cô không chịu nổi kiểu người nói một đằng nghĩ một nẻo. Nếu Thư Lê giống như Annie tương tư Kiều Lục Nghị, Lâm Nghiên Hy cũng sẽ đồng ý cạnh tranh công bằng, trừ phi Kiều Lục Nghị đặt nặng họ hơn cô.
Bầu không khí rơi vào trầm tĩnh sau lời nói của Lâm Nghiên Hy, mỗi người đều mang một sắc thái khác nhau, cùng với những suy nghĩ khác nhau.
Kiều Lục Nghị từ đầu đến cuối đều không có hứng thú tham gia vào việc kia, dáng vẻ cực kỳ thản nhiên, từ tốn gỡ xương cá đặt phần thịt vào chén của Lâm Nghiên Hy.
Bữa ăn cứ thế trôi qua trong yên lặng, lúc kết thúc Kiều Lục Nghị lại giữ Lâm Nghiên Hy lại, trước mặt cấp dưới lại ngang nhiên ôm cô từ phía sau cưỡng ép đi vào phòng.
Đến chỗ bàn làm việc, Kiều Lục Nghị kéo Lâm Nghiên Hy ngồi lên đùi mình, vòng cả hai tay ngang eo cô ôm chặt lấy.
Lâm Nghiên Hy cựa người đẩy bàn tay Kiều Lục Nghị ra, mặt mày nhăn lại chịu đựng cơn nhột từ ngón tay anh ở eo mình, thấp giọng nhắc: “Đừng có sờ em.”
Kiều Lục Nghị cười cười gian, thôi không đùa nữa, nghiêm túc hỏi: “Sao lại giận?”
“Giận cái gì?” Lâm Nghiên Hy hỏi ngược lại.
“Khi nãy Thư Lê nói về đồ ăn, em phản ứng rõ ràng là tức giận.”
Lâm Nghiên Hy thở ra một hơi, sắc mặt điềm nhiên như chưa từng trải qua cơn giận, cô từ tốn giải thích: “Có thể là em đa nghi, nhưng qua những việc cô ấy làm, em khó có thể hiểu được đâu mới là mục đích thật sự.”
Tiếng cười khẽ của Kiều Lục Nghị vang lên, bàn tay vô thức vuốt từ đùi xuống đầu gối của Lâm Nghiên Hy.
“Cô ta là nghĩ cho em, trước đó anh đã dặn dò cô ta để ý đến em, đi đâu, làm gì, ăn uống bên ngoài phải trong phạm vi cho phép, cô ta chỉ là làm theo mệnh lệnh của cấp trên.”
Nghe được những lời này từ chính miệng Kiều Lục Nghị, thay vì nhẹ nhõm thì Lâm Nghiên Hy càng thêm phần bất mãn. Cô cau chặt mày, nghiêm trọng hỏi lại: “Tại sao anh lại làm vậy? Chuyện này Tuệ Mẫn cũng có thể làm kia mà?”
“Tuệ Mẫn là chị em tốt của em, chắc chắn sẽ bao che và giấu giếm cho em.”
Hô hấp Lâm Nghiên Hy dần nặng nề vì khó chịu, bao nhiêu ấm ức không kìm được mà hóa thành nước mắt, cô không nổi giận, chỉ nhẹ nhàng buông lời ám chỉ mỉa mai chính bản thân mình.
“Hóa ra từ trước đến nay, anh chưa từng tin tưởng em.”
“Không phải Hy Hy…” Kiều Lục Nghị vừa thấy Lâm Nghiên Hy rơi nước mắt đã xoắn xuýt hết cả lên, những ngón tay thô ráp khi lướt trên mặt cô lau nước mặt lại vô cùng dịu dàng: “Là anh không muốn em giấu anh chịu ấm ức.”
Cảm xúc nhiệt tình trong Lâm Nghiên Hy đã tiêu tan một nửa, nửa biến mất đó thay thế bằng lạnh nhạt. Cô tự đưa tay lau nước mắt, kín đáo gạt tay Kiều Lục Nghị ra khỏi mặt mình.
Nhanh chóng lấy lại bộ dạng bình thường, Lâm Nghiên Hy ngay từ đầu đã là con búp bê hỏng bị nhốt trong lồng kiếng của Kiều Lục Nghị, cô vốn không có quyền lựa chọn hay quyết định.
Gác chuyện Thư Lê sang một bên, Lâm Nghiên Hy cố gượng cười như đã thấu hiểu: “Em nghe theo anh, anh làm việc đi, em về trước.”
Áp lực trong Kiều Lục Nghị dần vơi đi, anh kéo mặt Lâm Nghiên Hy gần lại hôn lên má cô, nhỏ nhẹ báo trước: “Tối nay anh về sớm.”
“Dạ.” Lâm Nghiên Hy gật đầu, khóe môi cong lên gượng gạo.
Kiều Lục Nghị đưa Lâm Nghiên Hy ra ngoài, dõi theo bóng cô khuất sau cửa thang máy mới quay trở lại phòng làm việc.
Hơn chín giờ Lâm Nghiên Hy đã đi ngủ, chè dưỡng thần cũng để lại cho Tuệ Mẫn. Từ lúc biết chuyện Kiều Lục Nghị tin tưởng Thư Lê, cho cô ta giám sát mình thì lòng dạ Lâm Nghiên Hy chưa lúc nào được thoải mái.
Lâm Nghiên Hy vừa thiếp đi không lâu Kiều Lục Nghị đã về tới, vừa vào phòng anh đã đi thẳng một mạch đến chỗ cô hôn lên tóc một cái, sau đó mới lấy quần áo đi tắm rửa.
Trước lúc đi ngủ, Kiều Lục Nghị tìm tuýp thuốc thoa cho Lâm Nghiên Hy nhưng không thấy đâu, lúc vô tình lại phát hiện đã bị vứt vào thùng rác đựng giấy của anh ở dưới bàn.
Trí não Kiều Lục Nghị hoạt động nhanh nhạy hơn bao giờ hết, Lâm Nghiên Hy vứt tuýp thuốc đi chứng tỏ “chỗ đó” của cô đã lành, anh đã có cơ hội “châm” lại.
Kiều Lục Nghị vui sướng trở lại giường, lúc giở chăn định nằm vào liền nhìn thấy gối ôm thường để ngoài rìa bên chỗ Lâm Nghiên Hy nay đã bị chuyển vào giữa. Việc làm này của cô cũng không còn xa lạ, mỗi lần gối ôm chuyển vào giữa thì đồng nghĩa với ngụ ý: Đang giận, cấm làm phiền!
Nét cười trên mặt Kiều Lục Nghị lập tức biến mất, tưởng như nước mắt đang chảy ngược vào trong.