Tình Trong Tình: Ngọt Ngào Chiếm Hữu

Chương 37: Bị đá ra ngoài



Trước đây vì mắt không nhìn thấy nên bất tiện, mọi thứ trong biệt thự đều do Kiều Lục Nghị và dì Hai quyết định. Nay Lâm Nghiên Hy đã nhìn thấy lại, dì Hai không chừa thời gian mà lập tức dẫn cô đi quản trên dưới trong nhà.

Lúc về biệt thự chính, lòng dạ Lâm Nghiên Hy chợt chùng xuống, không gian được bố trí đơn giản, dù vật dụng sang trọng đắt tiền đến mấy thì cũng tạo một cảm giác lạnh lẽo.

Ghi nhận lời dạy của dì Hai, Lâm Nghiên Hy bắt tay trang hoàng lại nhà cửa, biến tổ ấm mang hơi hướng lạnh này trở thành nơi ấm đúng nghĩa.

Thực ra, chính bản thân Lâm Nghiên Hy cũng không hiểu mình nghĩ gì, muốn làm gì, rõ ràng mục đích cô muốn thực hiện sau khi lấy lại ánh sáng là trở lại khu huấn luyện, tiếp tục trở thành một xạ thủ bắn tỉa âm thầm bảo vệ Kiều Lục Nghị từ xa.

Nhưng có nhiều chuyện đã xảy ra, suy nghĩ của Lâm Nghiên Hy bị lay chuyển, ngay cả cảm xúc trong lòng cũng bị biến đổi rất nhiều.

Tựa như lúc này đây, khi được tự tay góp công tạo dựng hạnh phúc gia đình cho tương lai, cô bỗng nhớ đến giọng nói dịu dàng của Kiều Lục Nghị vang bên tai, nhớ hành động ân cần của anh khi nâng đỡ cô từng bước chân, nhớ cả… ánh mắt ôn nhu khi đối diện với cô ở khoảng cách gần.

Chỉ cần nghĩ đến Kiều Lục Nghị, trái tim trong lồng ngực Lâm Nghiên Hy lại đánh trống liên hồi, hai khóe môi không tự chủ cong lên xấu hổ.

Tuệ Mẫn giúp Lâm Nghiên Hy dọn dẹp lặt vặt, lúc trở lại phòng khách bỗng bắt gặp mặt mũi cô đỏ bừng, còn đứng cười tủm tỉm một mình.

Cô nàng lén la lén lút cẩn trọng nhẹ bước đến gần, thì thầm gọi: “Thiếu phu nhân!”

Lâm Nghiên Hy giật mình xoay đầu sang Tuệ Mẫn, ngơ ngác hỏi: “Hả? Sao thế?”

“Khà khà khà…” Tuệ Mẫn híp mắt cười nham hiểm, giở giọng trêu chọc: “Chị nghĩ gì mà mặt đỏ thế kia? Không phải là đang tưởng tượng đến thời khắc được chiêm ngưỡng thân thể ông chủ vào tối nay chứ?”

“Hả? Không… không có!” Lâm Nghiên Hy vừa nghe Tuệ Mẫn nói mới nghĩ đến, lập tức từ kẻ vô tội thành có tội, chột dạ đến lắp bắp, hai mắt trừng lớn quên chớp, mặt mũi càng lúc càng nóng bừng lên.

“He he he, em biết rồi nhé.”

“Không…” Lâm Nghiên Hy còn chưa kịp giải thích hay biện minh thì Tuệ Mẫn đã tung tăng chạy đi mất, lời ra đến cổ cô đành phải nuốt ngược lại vào bụng.

Quay qua quay lại đã gần hết thêm cả nửa ngày, Lâm Nghiên Hy tranh thủ sang biệt thự phía trên nhờ dì Hai dạy nấu vài món mới.

Trước khi nấu ăn, một việc không thể quên là đi thu hoạch rau củ tự trồng. Nhìn thấy Lâm Nghiên Hy hào hứng hái rau, Tuệ Mẫn sực nhớ ra chuyện cây có thể nảy mầm và phát triển tốt đều là nhờ Kiều Lục Nghị, sau này cô biết được liệu có nghĩ theo chiều hướng tiêu cực không?

Lúc lướt mắt qua cây ăn quả vừa đâm chồi chỉ tầm nửa mét, động tác Lâm Nghiên Hy bất giác khựng lại, theo quán tính xoay đầu lại kiểm tra.

Bình thường khu vườn này chỉ có Lâm Nghiên Hy và Tuệ Mẫn lui tới, vì chỉ trồng cây đơn giản nên cũng không thuê người làm vườn. Nhìn vết lá được cắt tỉa ngay thẳng, phía dưới đất là những non như vừa mới ngắt không lâu.

Tuệ Mẫn thấy Lâm Nghiên Hy nhìn chằm chằm vào cây Kiều Lục Nghị mới tỉa sáng nay, lòng dạ cô nàng bỗng dâng lên hồi hộp, nhưng Lâm Nghiên Hy chỉ nhìn nhìn một chút rồi cũng bỏ đi, tuyệt nhiên không nghi ngờ tra hỏi.

Sáu giờ hơn, Lâm Nghiên Hy chuẩn bị xong xuôi để mang cơm tối đến sòng bạc cho Kiều Lục Nghị. Từ cửa chính vừa thấy Thư Lê đi vào, cô liền nhớ đến một chuyện quan trọng cần phải làm ngay và luôn.

Chạm mặt với Thư Lê ở gần cửa chính, Lâm Nghiên Hy chợt dừng bước, mở lời đề nghị: “Cô không cần theo tôi đâu, đã có Tuệ Mẫn và những vệ sĩ khác bảo vệ tôi rồi.”

Sắc mặt Thư Lê không đổi, kiên định đáp: “Đây là nhiệm vụ ông chủ giao, tôi không thể làm khác.”

Thư Lê vừa dứt lời, Tuệ Mẫn hừ lạnh một cái.

Lâm Nghiên Hy mỉm cười như không, từ tốn lôi điện thoại trong túi áo khoác ra, vào giao diện nhắn tin với Kiều Lục Nghị, vẫn giữ thói quen gửi tin nhắn thoại tránh làm phiền nếu chẳng may anh đang bận.

[Ông xã, em có thể không đưa Thư Lê theo không?]

Tin nhắn vừa gửi đi, một phút sau đã có hồi âm từ Kiều Lục Nghị: [Cho anh lý do thích đáng.]

Lâm Nghiên Hy trước sau đều vô cùng bình thản, lưu loát đáp: [Em đã nhìn thấy lại, có thể tự bảo vệ cho mình. Còn nữa, thân phận của em chưa công khai, sẽ không ai biết để làm hại.]

Nửa giây sau đã có thông báo, Kiều Lục Nghị chỉ hờ hững nói một chữ: [Ừ.]

Vừa nghe xong tin trước đã có tin mới, Lâm Nghiên Hy tiếp tục nhấn vào, giọng nói nịnh bợ của Kiều Lục Nghị bỗng vang lên: [Nhị thiếu phu nhân nói gì cũng đúng, anh làm sao dám nói không.]

Không gian chỉ có ba người, cuộc hội thoại của Lâm Nghiên Hy với Kiều Lục Nghị ắt hẳn Thư Lê đều nghe rõ. Cất điện thoại vào trong túi, cô cười ẩn ý với Thư Lê: “Anh ấy đã đồng ý rồi, cô không cần đi theo bảo vệ tôi nữa.]

Dứt lời, Lâm Nghiên Hy liền cất bước rời khỏi, Tuệ Mẫn hất mặt kiêu ngạo lướt qua bỏ đi, để mặc Thư Lê vẫn đứng yên một chỗ.

Khi khuất mặt, hai bàn tay đang buông lỏng của Thư Lê từ từ siết chặt lại thành nắm đấm.

Hình ảnh này lại vừa vặn lọt vào tầm mắt của dì Hai ở hành lang trên lầu của biệt thự phía trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.