Trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng đặc trưng vờn quanh trước mũi, chẳng mấy chốc Kiều Lục Nghị đã đến nơi ngay sau khi nhận được tin báo.
Tại phòng cấp cứu, Kiều Lục Nghị vừa bước vào cửa đã xác định được vị trí của Lâm Nghiên Hy, bước chân cũng vội vã thấy rõ so với thông thường.
“Hy Hy.”
Giọng nói dịu dàng của Kiều Lục Nghị vừa cất lên, Lâm Nghiên Hy liền ngẩng đầu nhìn.
Anh nâng mặt cô lên quan sát thật kỹ, bất an hỏi: “Em có bị thương chỗ nào không?”
“Em không sao, chỉ có Thư Lê bị thương thôi.”
Dù chính miệng Lâm Nghiên Hy đã xác nhận nhưng gương mặt kém sắc cùng giọng nói mệt mỏi của cô khiến Kiều Lục Nghị không chấp nhận được. Anh khẽ cau mày, cất tiếng ra lệnh: “Gọi bác sĩ chính trực cấp cứu đến đây.”
“Đừng, em thật sự không sao.” Lâm Nghiên Hy vội lay tay Kiều Lục Nghị, anh không nói gì nữa, chỉ im lặng nắm lấy tay cô.
Đúng lúc này, Thư Lê ngồi ở giường bên cạnh vừa sơ cứu vết thương ở bắp tay trái xong, cô ta đi đến gần chỗ Kiều Lục Nghị đang đứng, chủ động mở lời: “Xin lỗi ông chủ, là do tôi thất trách.”
Kiều Lục Nghị chậm rãi xoay đầu nhìn sang Thư Lê, tầm mắt hạ xuống vết thương trên tay cô ta, nhàn nhạt đáp: “Cô cứu vợ tôi, được quyền nghỉ phép có lương.”
“Không cần đâu, chỉ là vết thương ngoài da, tôi không có vấn đề gì.” Thư Lê điềm tĩnh đáp lại, tự hào đến ngẩng cao đầu.
Lâm Nghiên Hy một giây cũng không rời khỏi Kiều Lục Nghị, ánh mắt dần bị lấp đầy bởi cảm xúc hỗn loạn, bàn tay được anh nắm cũng buông lỏng.
Tuệ Mẫn đứng một bên không ngừng lườm quýt Thư Lê, nhìn dáng vẻ giả tạo đó của cô ta liền tức muốn trào máu.
Ngồi trên xe về nhà, Lâm Nghiên Hy giả vờ chỉnh lại tóc đang buộc nửa đầu để rút tay khỏi tay Kiều Lục Nghị. Anh đương nhiên nhận ra phản ứng khác thường của cô nhưng lại không tra hỏi.
Về tới nhà, Lâm Nghiên Hy lên phòng tắm rửa xong liền leo lên giường nằm, trong đầu vẫn in rõ cuộc nói chuyện với Tuệ Mẫn lúc xảy ra chuyện ở cổng siêu thị.
Thân phận của Lâm Nghiên Hy chưa công khai, không lý nào lại có kẻ muốn ra tay vì gián tiếp nhắm vào Kiều Lục Nghị, mà với công việc bắn tỉa trước đây của cô, căn bản không giáp mặt để gây thù chuốc oán.
Đáng nói ở chỗ, Thư Lê vừa mới quay lại bảo vệ Lâm Nghiên Hy thì đã có người ra tay, phần nào có thể hiểu được cô ta muốn ngấm ngầm dựng lên một lý do chính đáng rằng việc cử cô ta theo bảo vệ cô là vô cùng quan trọng.
Điều khiến Lâm Nghiên Hy để tâm nhiều nhất chính là lúc xảy ra nguy hiểm, đánh giá ở mức độ tệ nhất thì cô cũng có thể nhảy vào xe né nhát dao đó, nhưng Thư Lê lại cố tình ra mặt đỡ thay vì đá ngã thủ phạm.
Năng lực của Thư Lê không tầm thường, vậy tại sao nhất định để bản thân bị thương? Suốt một tuần qua Lâm Nghiên Hy đi cùng Tuệ Mẫn không có vấn đề gì, lúc Thư Lê quay lại liền có chuyện?
Mọi chuyện ngỡ như trùng hợp nhưng lại có quá nhiều tính toán.
Có thể Thư Lê sẽ nghĩ không ai nghi ngờ, bởi nếu do cô ta sắp đặt thì rất lộ liễu, thế nên khả năng cao sẽ loại trừ cô ta là chủ mưu đầu tiên. Nhưng đối với suy luận của Lâm Nghiên Hy và Tuệ Mẫn lại trái ngược.
Nằm một lát Kiều Lục Nghị cũng về phòng, Lâm Nghiên Hy khép hờ mi mắt, trong lòng vẫn luôn không thoải mái khi nghĩ đến việc anh quan tâm đến Thư Lê.
Kiều Lục Nghị lấy quần áo đi tắm rửa, xong xuôi mới đến chỗ Lâm Nghiên Hy, không nói lời nào đã ôm cô lên đi ra ngoài.
Bên dưới nhà, dì Hai đang giám sát người giúp việc dọn cơm, đợi Kiều Lục Nghị cùng Lâm Nghiên Hy xuống mới rời đi.
Kiều Lục Nghị đặt Lâm Nghiên Hy ngồi xuống ghế, anh cũng kéo ghế bên cạnh ngồi sát, từ tốn hỏi vào vấn đề: “Nói đi, chuyện gì khiến em không thoải mái.”
Cảm xúc dâng trào, lời muốn nói đã lên đến cổ họng vẫn nuốt xuống, Lâm Nghiên Hy không muốn biến thành người vợ chỉ biết ghen tuông vô cớ, huống chi muốn bắt gian cũng không có bằng chứng.
Cô tỏ ra bình thản, gượng cười lắc đầu phủ nhận: “Không có, chỉ là nghĩ lại em thấy hơi sợ.”
Ngày đó Lâm Nghiên Hy bất chấp cả tính mạng để cứu Kiều Lục Nghị cũng không sợ, chỉ là một tên ất ơ lại khiến cô hoảng loạn, anh đương nhiên không tin.
Kiều Lục Nghị không hỏi nữa, trực tiếp xoay mặt Lâm Nghiên Hy qua hôn lên môi cô, bàn tay lớn giữ gáy cô đè chặt hôn sâu, mang tư vị bá đạo ngầm cảnh cáo cô vì lời nói dối kia.
Thư Lê từ xa đã bắt gặp cảnh tượng cay mắt, hai bàn tay buông lỏng chợt siết chặt, bước chân liên tục tiến tới gần, cố tình phá ngang: “Ông chủ, anh tìm tôi?”
Nghe giọng Thư Lê, Lâm Nghiên Hy liền đẩy vai Kiều Lục Nghị, kết quả bị anh cắn vào lưỡi, đau đến nhăn nhó cả mặt mày.
Sắc mặt Thư Lê thay đổi đủ loại cảm xúc. Chỉ đến khi cảm nhận được Lâm Nghiên Hy không thở nổi nữa thì Kiều Lục Nghị mới dứt nụ hôn ra, còn nhếch môi cười hả hê đón lấy cơ thể cô không chút sức lực ngả nhào vào lòng anh.
Giữa lúc Lâm Nghiên Hy đang tựa đầu vào ngực Kiều Lục Nghị cố gắng hít thở để lấy lại oxy cho phổi. Anh bất chợt lướt mắt lạnh lẽo qua Thư Lê, ảm đạm ra lệnh: “Thủ phạm, cô xử lý.”