Mang trên vai danh phận Nhị thiếu phu nhân của Kiều gia, Lâm Nghiên Hy cũng cảm nhận được những nguy hiểm trong ngoài mà Kiều Lục Nghị đối mặt.
Nhường nhịn, đôi khi là cách nhu nhược mời người khác ra tay hại mình. Chính vì vậy, Lâm Nghiên Hy phải dập tắt suy nghĩ không tốt của Thư Lê trước khi cô ta bị dồn vào đường cùng mà làm liều.
Chuyện Kiều Lục Nghị chẳng may gieo rắc nhân duyên cho ai đó có lẽ không quá bất ngờ, điều mà người khác nhìn vào đánh giá chính là cô gái có can đảm yêu anh. Lâm Nghiên Hy yêu Kiều Lục Nghị được, cũng không ai có thể cấm Thư Lê có tình cảm đặc biệt với anh.
Muốn chiến thắng người khác, đầu tiên phải chiến thắng tự ti của chính bản thân mình.
Kiều Lục Nghị gần cả tuần nay đều có mặt ở nhà lúc chín giờ tối nhưng lại ôm máy tính bảng làm việc đến gần nửa đêm. Dù nhiều lần Lâm Nghiên Hy đã nhắc nhở nhưng vì công việc quan trọng nên không dừng được.
Đêm muộn, Lâm Nghiên Hy nằm trên giường xoay lưng về phía Kiều Lục Nghị nhắm mắt ngủ, còn anh ngồi tựa đầu giường cầm máy làm việc như mọi khi.
Điện thoại trên tủ đầu giường bỗng rung lên liên tục, Lâm Nghiên Hy chưa ngủ được liền cầm máy kiểm tra. Phát hiện là Kiều nhị phu nhân gọi, cô lập tức bừng tỉnh ngồi bật dậy, làm Kiều Lục Nghị bên cạnh cũng có chút giật mình theo.
Lâm Nghiên Hy ngồi thẳng lưng, nhanh tay bắt máy, lễ phép chào hỏi trước: “Bác gái, đã muộn rồi vẫn chưa ngủ ạ?”
“À… ừ thì…” Kiều nhị phu nhân đầu dây bên kia nói không rành mạch, giọng điệu cũng để lộ vài phần ngượng ngùng, chần chừ một lúc cũng chịu nói ra mục đích: “Dù gì cũng sắp tổ chức hôn lễ rồi, phải tân trang bản thân một chút, ngày mai chúng ta cùng ra ngoài.”
Kiều nhị phu nhân nói một tràng rồi cúp máy, Lâm Nghiên Hy vừa vui vừa lo, đặt điện thoại về chỗ cũ, lơ ngơ xoay đầu nhìn Kiều Lục Nghị.
Kiều Lục Nghị dõi mắt theo Lâm Nghiên Hy từ lúc cô ngồi bật dậy, thấy vẻ mặt hoang mang sự đời của cô liền buồn cười hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Mẹ của anh nói… ngày mai em với bác ấy đi ra ngoài, tân trang nhan sắc.” Lâm Nghiên Hy thành thật đáp.
Kiều Lục Nghị nhếch cao một bên môi, tầm mắt lại nhìn xuống máy tính bảng trong tay. Lâm Nghiên Hy hít thở không thông, bất an hỏi: “Như vậy… có thể xem là em đã được chấp nhận không?”
Dáng vẻ Kiều Lục Nghị vô cùng bình thản, không nhanh không chậm trả lời: “Bà ấy không có lựa chọn khác.”
Nghe Kiều Lục Nghị nói xong, bao nhiêu hy vọng vừa chớm nở trong lòng Lâm Nghiên Hy đều tan biến. Cô thở dài ủ rũ, qua vài giây liền nảy ra ý hay, vội nhích đến sát gần anh.
Lâm Nghiên Hy cười nịnh bợ, lay nhẹ cánh tay Kiều Lục Nghị, hạ giọng cầu xin: “Ông xã, ngày mai… anh cứu em một mạng đi, được không?”
Kiều Lục Nghị mỉm cười lắc đầu, từ tốn từ chối: “Cơ hội để em lấy lòng mẹ chồng, nếu anh đi theo chẳng may giữa hai người xảy ra mâu thuẫn, anh chắc chắn đứng về phía em, lúc đó bà ấy càng giận thêm.”
Chiêu thức vừa đấm vừa xoa không thể nào đánh bại được cơn rối rắm trong lòng Lâm Nghiên Hy, nhờ đến anh cũng vô ích, thà tự lực gánh sinh đôi khi còn tốt hơn.
“Thôi bỏ đi, em tự lo.” Càng nghĩ càng rầu lo, Lâm Nghiên Hy đành phó mặc cho số phận, chuyển người về chỗ của mình đi ngủ lấy tinh thần cho cuộc hẹn với mẹ chồng vào ngày mai.
Nhìn bờ lưng cũng cảm nhận được trong lòng Lâm Nghiên Hy có bao nhiêu lo lắng. Kiều Lục Nghị khẽ mỉm cười, cất máy, tắt đèn rồi quay lại giường ôm cô, tuyệt nhiên không có một lời cổ vũ hay an ủi.
Qua một lúc lâu vẫn nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Lâm Nghiên Hy, Kiều Lục Nghị xoay người cô lại, dùng tay xoa đầu cô giúp máu lưu thông cho dễ chịu.
Đầu Kiều Lục Nghị hơi cúi xuống, đôi môi vừa vặn hôn lên trán Lâm Nghiên Hy. Giữa không gian tĩnh mịch ấm áp, giọng nói trầm trầm mang theo ôn nhu phát ra: “Bà ấy là mẹ anh, là mẹ chồng em, đã gọi là mẹ thì còn sợ cái gì?”
Lâm Nghiên Hy im lặng, mi mắt chớp trong màn đêm, cảm xúc ở lồng ngực dâng trào, nước mắt không rõ khi nào đã rơi ra. Suy nghĩ thật kỹ, cảm nhận thật sâu, cô thật lòng nói: “Hình như lâu rồi… em không nhớ được cảm giác có mẹ là như thế nào.”
Tất cả đối với Kiều Lục Nghị dường như ngưng đọng lại, cơn áy náy lại bộc phát như muốn trách phạt anh đã quá sơ ý.
Anh vội ôm chặt lấy cô, nhanh chóng sửa chữa lỗi lầm: “Em còn có anh, những thiếu thốn đó anh sẽ bù cho em tất cả.”
Lâm Nghiên Hy vòng tay ôm người Kiều Lục Nghị, vùi gương mặt đẫm nước mắt vào cổ anh, vui buồn lẫn lộn mà thỏ thẻ: “Em không biết tại sao trải qua bao nhiêu nguy hiểm vẫn có thể sống tốt, nhưng em biết rất rõ, anh là lý do duy nhất để em kiên trì tồn tại.”