Sau khi dùng xong bữa trưa, Lâm Nghiên Hy cùng Kiều nhị thiếu phu nhân tiếp tục về salon làm tóc, Kiều Lục Nghị và bố anh chỉ theo sau hộ tống, cũng không có ý dám lên tiếng than vãn.
Có Kiều Lục Nghị đi theo, Kiều nhị phu nhân cũng đã bắt đầu cảm thấy phiền. Rõ ràng Lâm Nghiên Hy chỉ là thiếu nữ ngoài hai mươi, Kiều Lục Nghị lại không cho cô làm móng, lại không cho làm tóc ngoại trừ cắt tỉa đôi chút.
So với bố, Kiều Lục Nghị trẻ tuổi nhưng tính tình lại khó khăn hơn rất nhiều lần, ngay cả Kiều nhị phu nhân cũng chướng mắt chính con trai mình đẻ ra.
Giờ thì bà phải suy nghĩ lại, ban đầu bà cho rằng trong mối quan hệ hôn nhân của Kiều Lục Nghị thì anh sẽ phải chịu thiệt khi lấy phải cô gái thua kém nhiều mặt, lại còn bị mù. Nhưng với tình cảnh hiện tại, có lẽ người chịu thiệt nhất trong cuộc hôn nhân này phải là Lâm Nghiên Hy mới đúng.
Do chỉ tỉa đuôi tóc ngắn một chút nên Lâm Nghiên Hy rất nhanh đã xong, lúc nhìn Kiều Lục Nghị qua gương liền bắt gặp đôi mắt cụp xuống của anh như đang buồn ngủ.
Đoán anh đã trở nên buồn chán khi phải chờ đợi, Lâm Nghiên Hy lặng lẽ mỉm cười mãn nguyện, người đàn ông cao cao tại thượng vì cô mà kiên nhẫn chờ đợi suốt nhiều tiếng đồng hồ vẫn không nửa chữ than thở.
Đến hai giờ Kiều Lục Nghị có việc quan trọng ở sòng bạc nên rời đi trước, dù sao Kiều nhị phu nhân cũng đã có thái độ chấp nhận Lâm Nghiên Hy nên anh cũng chẳng lo cô sẽ bị bà làm khó.
Rời khỏi salon tóc, Lâm Nghiên Hy theo Kiều nhị phu nhân đến trung tâm thương mại mua sắm, thấy bà hào hứng cô cũng không dám phá ngang, kết quả bỏ lỡ buổi chiều làm Kiều Lục Nghị phải ăn ngoài.
Mãi cho đến tối, dù được Lâm Nghiên Hy xuống tận cửa đón nhưng Kiều Lục Nghị vẫn mặt nhăn mày nhó vì “trách” cô chỉ lo lấy lòng mẹ chồng mà bỏ luôn chồng.
Thế nhưng, khi vừa về đến phòng ngủ, nhìn mớ túi giấy nằm chất đống trên sàn, vẻ mặt Kiều Lục Nghị chuyển từ cau có sang ngạc nhiên.
Anh nghiêng đầu nhìn Lâm Nghiên Hy đang đứng bên cạnh, cất tiếng hỏi: “Mua ít vậy có đủ dùng không? Em xót tiền thay anh à?”
“Ít” mà Kiều Lục Nghị nói đến tận hai mươi ba túi, Lâm Nghiên Hy mỉm cười ẩn ý, ôm cánh tay anh kéo đến gần mớ đồ kia.
“Không phải mua cho em đâu, là mua cho anh đó.”
“Mua nhiều như vậy để làm gì?” Kiều Lục Nghị giây trước giây sau đã lật mặt, dáng vẻ có chút không tự nguyện.
Lâm Nghiên Hy không vội đáp, cởi cúc áo vest ngoài của Kiều Lục Nghị, tiếp đó là cà vạt, vừa tháo vừa từ tốn nói: “Anh ra ngoài làm việc, mua nhiều đồ là đúng rồi. Yên tâm, đồ em mua cho anh nhất định không dư thừa.”
Kiều Lục Nghị đứng yên cho Lâm Nghiên Hy giúp anh cởi áo, nhìn bóng dáng cô vợ nhỏ lo chu toàn thế này lòng dạ anh dâng lên niềm hãnh diện lẫn vui sướng khó tả.
Đoán chừng cả buổi chiều của Lâm Nghiên Hy đều chỉ lo mua đồ cho Kiều Lục Nghị, chứng tỏ trong lòng cô thì anh luôn là ưu tiên hàng đầu.
Sau khi Kiều Lục Nghị bị đẩy đi tắm xong liền thử đồ Lâm Nghiên Hy mua. Như cô đã nói, đồ cô mua cho anh nhất định phải dùng đến, bao gồm sơ mi, quần tây, cà vạt, dây nịt.
Dáng người Kiều Lục Nghị vốn rất chuẩn, mặc quần áo đặt may riêng hay mua có sẵn cũng vô cùng phù hợp. Lâm Nghiên Hy lại rất tinh tế trong khoản chọn đồ tông tối màu, giúp anh thay đổi nhưng vẫn hợp ý.
Thử hết đồ cũng mất hơn cả tiếng đồng hồ, Kiều Lục Nghị thỏa mãn tinh thần ôm chặt lấy Lâm Nghiên hôn lên đỉnh đầu cô.
Cho dù là lúc Lâm Nghiên Hy không nhìn thấy hay ở hiện tại thì cô luôn lo lắng cho Kiều Lục Nghị một cách chu toàn nhất, đó là lý do anh luôn xuất hiện tư tưởng dựa dẫm khi ở bên cạnh cô.
Đợi Kiều Lục Nghị ôm hôn xong, Lâm Nghiên Hy quay lại dọn dẹp mớ túi giấy trên sàn. Anh lẽo đẽo theo sau giúp cô một tay, nghi hoặc hỏi: “Em có mua cho bản thân không? Hay phí cả buổi chiều chỉ để mua cho anh?”
Miệng thì nói lời chê bai, trong lòng Kiều Lục Nghị chỉ cần nghĩ được Lâm Nghiên Hy chăm lo cho mình thì tim gan phèo phổi đã nhảy lên vì phấn khích.
“Có, em có mua vài bộ quần áo mới.” Lâm Nghiên Hy xấp những túi giấy đã ép nhẹp thành chồng để gọn qua một góc, sau đó cầm túi sót lại lên, từ tốn tiếp lời: “Em định mua giày mới cho anh nhưng sợ không thử trước anh đi sẽ không thoải mái, vậy nên em mua dép lê với dép bông cho anh, lúc ở văn phòng có thể thay ra.”
Kiều Lục Nghị lấy dép trong túi ra, dép lê là loại quay ngang bằng cao su có đế chống trượt, dép bông lại là loại bít mũi bằng lông mịn giữ ấm.
Niềm vui nối tiếp niềm vui, sự giả vờ kiêu ngạo bị vứt sang một bên, Kiều Lục Nghị vui vẻ vòng cánh tay qua cổ Lâm Nghiên Hy, ép đầu cô ngẩng lên để dễ dàng hôn lên môi cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng dần trở nên sâu hơn, nửa chừng Kiều Lục Nghị bất chợt rời ra, ánh mắt sâu hun hút, mập mờ thì thào trên môi cô: “Nói cảm ơn thì quá khách sáo, chi bằng anh tự lấy thân đền đáp.”
“Không…”
Chữ “cần” phía sau của Lâm Nghiên Hy chưa kịp nói đã bị Kiều Lục Nghị phủ lên môi cô nuốt lấy. Bàn tay lớn nam tính luồn dưới vạt áo Lâm Nghiên Hy vuốt từ eo ra sau thắt lưng, bên trong người dây thần kinh cảm giác của cô tựa như bị hành động của anh làm cho tê rần.