Không chỉ danh tiếng, ngoại hình của Kiều Lục Nghị cũng khiến người khác sợ hãi, bởi trên người anh luôn tỏa ra một khí chất cao lãnh khó chạm, ánh mắt cũng toát lên sự vô cảm lạnh lùng.
Ngay cả một đứa trẻ chưa hiểu chuyện cũng sợ sệt khi đứng trước mặt anh, vậy Lâm Nghiên Hy sẽ thất vọng đến nhường nào khi người cô luôn mong mỏi được nhìn thấy lại vô cùng đáng sợ?
Trên thương trường hay chiến trường, Kiều Lục Nghị là con ngựa hoang bất kham, nhưng đối với Lâm Nghiên Hy, lòng dạ sắt đá của anh bao giờ cũng bị tan chảy.
Kiều Lục Nghị sợ cô thất vọng về anh, sợ cô không còn muốn trông chờ gặp được anh, sợ thiện cảm cô dành cho anh hóa thành ác cảm chỉ vì ngoại hình của anh.
Suốt nhiều năm dài anh luôn trốn tránh khỏi tầm mắt của Lâm Nghiên Hy, bởi chỉ cần một ngày cô chưa thấy rõ mặt anh, cô vẫn sẽ đặt anh trong lòng, xem anh là một người quan trọng mà nhớ mong.
Cho đến khi tai nạn lần nữa xảy ra, Kiều Lục Nghị sợ Lâm Nghiên Hy không còn kiên cường như mười năm trước mà sẽ từ bỏ cuộc sống này đi theo thần chết, thế nên anh buộc mình phải bỏ sự nhút nhát xuống tiến vào cuộc đời cô.
Cô chê cười anh xấu xí cũng được, ghét bỏ anh hung tàn cũng được, nhưng anh sẽ không bao giờ để cô ngoài tầm tay của anh một lần nào nữa.
Sáng sớm hôm sau bầu không khí trong biệt thự trở nên căng thẳng, dù thành công thoát khỏi danh xưng xử nam nhưng Kiều Lục Nghị không vui một chút nào, bởi anh đã “đắc tội” với Lâm Nghiên Hy một chuyện cực kỳ không nên.
Trong phòng khách biệt thự, Kiều Dương ung dung ngồi vắt chéo chân tao nhã, nâng cốc trà nóng lên miệng mới dám nhếch môi cười, ánh mắt thi thoảng đảo qua chỗ Kiều Lục Nghị đang đen mặt ngồi phía đối diện.
Sáu giờ sáng, Kiều Dương còn chưa kịp ăn sáng đã nhận được điện thoại giật ngược giật xuôi của Kiều Lục Nghị. Cứ tưởng Lâm Nghiên Hy xảy ra chuyện gì, nhưng khi nghe đến ba chữ “bác sĩ nữ”, anh không cần hỏi sự tình phía sau cũng đã biết ông anh này của mình gây ra chuyện gì.
Nhận thấy bầu không khí nặng nề, Kiều Dương ngứa miệng không chịu được, buộc phải lên tiếng phá tan sự ngột ngạt: “Anh, nếu sợ hậu quả thì đừng có làm là được rồi.”
Kiều Lục Nghị đưa mắt nhìn sang bộ dạng thảnh thơi của Kiều Dương, khóe môi nhếch nhẹ ẩn ý: “Chú nên lo cho mình đi, trong nhà chỉ còn một mình chú là độc thân, ông nội chắc chắn sẽ “quan tâm” chú nhiều hơn.”
Nghe Kiều Lục Nghị nói xong, Kiều Dương hít một ngụm khí lạnh, sống lưng không rõ khi nào đã cứng đờ. Quả thật ba ông anh của Kiều Dương đã có một nửa, sắp tới đây thì sớm muộn anh cũng bị rơi vào móng vuốt của Kiều lão gia về chuyện lập gia đình.
Kiều Dương thẫn thờ lắc đầu, tự than thân trách phận: “Sinh ra làm con trai thật khổ.”
Kiều Lục Nghị: “…”
Trong phòng ngủ, nữ bác sĩ kiểm tra kỹ lưỡng cho Lâm Nghiên Hy, sau đó mới bắt đầu hỏi một câu chấn động tinh thần: “Tối qua cô quan hệ với mấy người?”
Mặt Lâm Nghiên Hy sớm đỏ lên, lí nhí đáp: “Một người.”
“Một người?” Nữ bác sĩ ngạc nhiên lên giọng, lời nói còn mang theo sự chắc nịch: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, không chừng cô đã bị lừa gạt, có thể do cô không thấy nên đã bị lợi dụng nhiều người xâm hại rồi.”
Sắc mặt Lâm Nghiên Hy càng lúc càng đỏ bừng như quả cà chua chín, giọng nói run rẩy kiềm chế: “Thật sự… chỉ có một người.”
Nếu hiện tại Lâm Nghiên Hy nhìn được, cô sẽ thấy gương mặt kinh hoàng của nữ bác sĩ. Cô ta chặm mồ hôi đổ ra ở thái dương, nuốt ực nước bọt một cái, bỗng nhiên rợn gai ốc khi nghĩ tới Kiều Lục Nghị.
Nữ bác sĩ thăm khám xong, trước khi ra về còn cẩn thận dặn dò: “Mỗi ngày xoa thuốc hai lần, giữ vệ sinh sạch sẽ, kiêng quan hệ trong hai tuần.”
“Bác sĩ!” Lâm Nghiên Hy vừa nghe nói xong bỗng bật dậy, nữ bác sĩ tưởng cô định bất chấp dùng cách lên giường để giữ Kiều Lục Nghị liền cau mày đầy thành kiến.
Lâm Nghiên Hy không biết được nữ bác sĩ đang tỏ ra thái độ gì, cô chỉ thành khẩn cầu xin: “Bác sĩ, chị có thể tăng thêm hai tuần không quan hệ không?”
Nữ bác sĩ một phen ngỡ ngàng, ác cảm mới đó đã bay sạch sành sanh, cô ta hiểu ý liền không ngần ngại đồng ý. Lúc xuống lầu báo cáo tình hình cho Kiều Lục Nghị liền lặp lại dặn dò, còn nhấn mạnh: “Trong vòng một tháng không được quan hệ dù là bất cứ hình thức nào.”
Kiều Dương ngồi gần đó suýt cười phụt ra thành tiếng, may vẫn kìm lại kịp. Kiều Lục Nghị không cần nói đến, sắc mặt đã vô cùng tệ, trong đầu giờ đây lại văng vẳng tiếng khóc đau đớn của Lâm Nghiên Hy đêm qua.
Tiễn nữ bác sĩ ra về trước, Kiều Dương đến vỗ vai Kiều Lục Nghị đang đứng thừ người ra, tốt bụng nhắc nhở: “Anh, không thể lấy đá đập hoa đâu, anh nên học anh Bang dịu dàng và anh Hạo kiên nhẫn. Vậy nhé, em về trước đây.”
Kiều Dương vừa ra về quản gia đã đi vào, bà đã hơn tám mươi tuổi, di chuyển phải dùng đến gậy nhưng khí chất vẫn không hề bị lu mờ.
Bà cầm theo tờ báo mới sáng nay đến đưa ra trước mặt Kiều Lục Nghị, cất giọng chất vấn: “Thiếu gia, đây là gì?”