Thoáng chốc thời gian đã trôi qua, thời điểm giao giữa năm cũ và năm mới cũng cận kề. Lại một năm trôi qua, đã từng có rất nhiều chuyện vui buồn từng xảy đến, nhưng đến cuối cùng vẫn bị xếp trong quá khứ.
Lâm Nghiên Hy đã sớm an phận với chức Nhị thiếu phu nhân của Kiều gia, ngày ngày cam tâm bị nhốt trong lồng kính, dùng sự yêu thương và ngọt ngào của Kiều Lục Nghị làm năng lượng sống.
Cuối năm tính toán sổ sách, do sòng bạc ở thành phố biển đã tiến hành xây dựng nên cần bỏ vốn vào, tính ra năm vừa rồi số dư của sòng bạc không quá nhiều, nhưng mua cho Lâm Nghiên Hy vài chiếc nhẫn kim cương thì dư sức.
Nhưng thay vì đeo nhẫn kim cương rồi hồi hộp vì sợ mất hay cướp, Lâm Nghiên Hy lại chọn cách ủng hộ các cô nhi viện, xây trường tình thương miễn phí cho trẻ em nghèo.
Tuy khó có con nhưng không ai có thể cấm Lâm Nghiên Hy không được yêu trẻ nhỏ, giúp đỡ bọn trẻ cũng là cách cô tự an ủi và tìm niềm vui cho chính mình.
Ngày giao thừa, Lâm Nghiên Hy tự trang trí nhà cửa, ngồi một lúc đứng dậy liền hoa mắt chóng mặt, nếu không có Tuệ Mẫn có lẽ đã ngã nhào xuống sàn.
Tuệ Mẫn nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâm Nghiên Hy khó tránh lo sợ, cô nàng vội đỡ cô ngồi lại xuống ghế, bất an hỏi thăm: “Thiếu phu nhân, chị thấy trong người có chỗ nào không khỏe sao?”
“Dạo gần đây chị rất hay bị chóng mặt.”
Bàn tay Tuệ Mẫn bất giác run lên, biểu cảm vừa lo lắng vừa hoảng sợ. Trước đây Lâm Nghiên Hy từng bị thương ở đầu khiến mắt không nhìn thấy, sợ rằng vết thương tiềm ẩn tái phát.
“Thiếu phu nhân, hay chúng ta đến bệnh viện kiểm tra thử?”
“Không sao.” Lâm Nghiên Hy lắc đầu từ chối: “Chắc tại gần đây chị ăn không nhiều, đêm lại thức khuya nên mới như vậy.”
Lòng dạ Tuệ Mẫn thấp thỏm không yên, Lâm Nghiên Hy đã chịu biết bao tủi thân, đau khổ mới tìm được hạnh phúc. Nếu chẳng may có chuyện xảy ra lần nữa, người ngoài chứng kiến như Tuệ Mẫn cũng không chịu nổi huống chi là người trong cuộc.
Bốn giờ chiều Kiều Lục Nghị đã tan làm về nhà chuẩn bị đón năm mới vào tối nay. Vừa thấy bóng dáng anh ngoài cửa, Tuệ Mẫn trong nhà đã vội chạy ào ra thuật lại chuyện diễn ra lúc sáng.
Cơn bất an thấp thỏm bắt đầu xuất hiện trong lòng Kiều Lục Nghị, anh tuyệt đối không thể để chuyện xấu xảy đến với Lâm Nghiên Hy một lần nào nữa.
Buổi tối Kiều Lục Nghị cùng Lâm Nghiên Hy về dinh thự của Kiều lão gia họp mặt gia đình. Con cháu lớn nhỏ trong Kiều gia lại có dịp tụ họp, gia đình bốn thế hệ đông đúc rộn rã tiếng cười.
Từ lúc biết Lâm Nghiên Hy có triệu chứng tái phát di chứng vết thương, Kiều Lục Nghị không dám rời mắt khỏi cô. Dẫu gì cũng sắp đón năm mới, nếu ép cô đi kiểm tra nhỡ nhận phải tin tiêu cực thì thật sự năm mới chỉ thêm buồn.
Lâm Nghiên Hy đến trò chuyện với chị em bạn dâu, được ngắm nhìn những đứa cháu chồng kháu khỉnh đáng yêu, tự ngẫm cô có chút tủi thân, lại thấy có lỗi với Kiều Lục Nghị và bố mẹ anh.
Đang yên đang lành, trong người Lâm Nghiên Hy dâng lên cảm giác khó chịu, đầu óc đột nhiên mơ hồ, cảnh tượng trước mắt bỗng xoay vòng vòng.
Lâm Nghiên Hy còn chưa kịp phản ứng thì toàn thân đã mềm nhũn, trước mắt đột ngột tối đen kéo theo ý thức bất tỉnh. Ngay cùng lúc, Kiều Lục Nghị ngồi gần đó vừa thấy cơ thể cô lắc lư đã vội bật dậy lao đến đỡ lấy.
Khung cảnh vui tươi bỗng rơi vào nghiêm trọng, Kiều Lục Nghị cùng bố mẹ và Kiều Dương ngưng cuộc vui vội vã đưa Lâm Nghiên Hy đi cấp cứu. Kiều lão gia cùng những người còn lại chỉ còn có thể ở nhà đợi tin tức.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Kiều Lục Nghị đứng ngồi không yên đi qua đi lại, Kiều nhị phu nhân bị con trai làm cho chóng mặt liền lên tiếng càu nhàu: “Con ngồi yên có được không? Con bé phúc lớn mạng lớn chắc chắn không có chuyện gì đâu mà.”
Giờ đây Kiều Lục Nghị nghe gì cũng không lọt lỗ tai, Kiều Dương sau khi sắp xếp gọi bác sĩ giúp cũng nán lại. Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng lo lắng này của Kiều Lục Nghị, trong lòng anh không khỏi cảm thán trước sức ảnh hưởng của Lâm Nghiên Hy.
Cũng giống như trước đó Lâm Nghiên Hy vì cứu Kiều Lục Nghị mà gặp nguy hiểm, Kiều Dương cũng được chiêm ngưỡng dáng vẻ của người anh họ này giống như hiện tại. Quả nhiên, tình yêu có thể làm thay đổi hoàn toàn một con người.
Đồng hồ đã nhích đến mười một giờ năm mươi phút, cửa phòng cấp cứu cũng bật mở. Vị bác sĩ nữ trung niên được vây lấy chờ kết quả, bà tháo khẩu trang nhìn qua Kiều Lục Nghị, bình tĩnh hỏi: “Tôi có một tin xấu và một tin tốt, anh muốn nghe cái nào trước?”
Bố mẹ Kiều Lục Nghị và Kiều Dương đồng loạt nhìn về anh chờ đợi. Sau một lúc phân vân, Kiều Lục Nghị chọn cách đối mặt: “Tin xấu.”
Nữ bác sĩ thở ra một hơi, từ tốn truyền đạt: “Sức khỏe của bệnh nhân hiện tại đang rất yếu, theo kiểm tra còn bị thiếu máu, cần ăn uống và ngủ nghỉ hợp lý.”
Không nghe nhắc đến di chứng vết thương, gánh nặng trong lòng Kiều Lục Nghị được trút bỏ, anh bình tĩnh hỏi: “Vậy còn tin tốt?”
Nữ bác sĩ không vội đáp, mỉm cười rồi mới chậm rãi trả lời: “Chính vì tin tốt này mới khiến sức khỏe của vợ anh yếu đi, từ nay người nhà và bệnh nhân cần phải cẩn thận hơn ở mọi lúc mọi nơi để đảm bảo an toàn. Sau cùng, chúc mừng anh, vợ anh đã mang thai được sáu tuần rồi.”