Sau đó, cậu bé nhặt lên vài món đồ chơi bên cạnh rồi bước ra khỏi cửa mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Tô Minh Nguyệt được yên tĩnh một chút, tiện tay đóng luôn cánh cửa lại, nhốt Đình Trung ngoài cửa.
Đình Trung nghe tiếng đóng sập cửa từ phía sau, nghịch cây gậy Kim Cô trong tay, chu miệng nhỏ lẩm bẩm: “Yêu tinh! Hãy mau mau hiện nguyên hình… Nhớ chị gái, nhưng chị gái không thích Đình Trung…”
Nói xong, cậu bé đưa bàn tay nhỏ bé ra dụi mắt.
Đình Trung đã không gặp Kiều Phương Hạ suốt nhiều ngày. Không một ngày nào là cậu bé không nhớ đến cô, nhớ đến nỗi phát khóc mỗi đêm. Bình thường, trước khi Đình Trung đi ngủ thì Kiều Phương Hạ sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện, sẽ hát cho cậu nghe để cậu bé dễ đi vào giấc ngủ. Vào mỗi buổi sáng, cô sẽ đánh răng rửa mặt, thay quần áo và đi giày cho cậu bé.
Nhưng Lê Đình Tuấn nói rằng gần đây Kiều Phương Hạ rất bận, không có thời gian để chăm sóc cho Đình Trung cho nên cậu bé cũng đành chịu. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Cậu bé vừa cầm gậy Kim Cô trên tay vừa nghĩ cách, muốn nghĩ xem phải làm thế nào để lấy cớ gặp mặt Kiều Phương Hạ. Bỗng nhiên, gậy Kim Cô bay ra rồi rơi vào bụi hoa tường vị rậm rạp.
“Ái chà!” Đình Trung cau mày nhìn xung quanh, không một bóng người giúp việc nào trong vườn hoa.
Sau khi suy nghĩ, cậu bé leo xuống cầu thang và cố gắng tìm tung tích của món đồ chơi bị rơi xuống trong số những bông hoa cao ít nhất bằng nửa người cậu.
Sau khi tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy gây Kim Cô, ánh mắt cậu bé đã bị thu hút bởi một chiếc hộp bằng gầm màu đỏ trong góc.
“Đó là cái gì nhỉ?” Cậu bé tự lẩm bẩm và cố gắng bước về phía nó.
Tuy nhiên, chỉ vừa bước được vài bước cậu bé đã bị rễ của bụi hoa làm vướng chân, cơ thể nhỏ bé của cậu ngã nhào về phía trước.
Nửa giờ sau.
Lệ Đình Tuấn vội vàng chạy về Số một Hoàng Gia, còn người giúp việc bà Trần thì sợ đến. mức không biết phải làm thế nào. Đình Trung khóc tới mức mắt sưng húp, bên trên bắp chân bê bết vết máu khô.
Lệ Đình Tuấn bế Đình Trung lên, nhẹ nhàng cầm lấy bắp chân cậu bé rồi nhìn thoáng qua, sau đó xoay người nắm lấy cổ áo bác sĩ gia đình Phó Nhiên bên cạnh và trầm giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Trong bụi cỏ có những tảng đá. Khi cậu ấy ngã xuống, bắp chân cậu ấy đã va phải những mảnh đá vụn trên đó và bị chúng cắt đứt vài chỗ” Bác sĩ gia đình thấy Lê Đình Tuần lo lắng cho con trai của anh như vậy thì cũng không quá ngạc nhiên. Phó Nhiên nhẹ nhàng đẩy Lê Đình Tuấn ra rồi trầm trọng đáp lại.
“Nó cũng không nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là vết thương có hơi sâu một chút thôi”
“Tại sao lại ngã? Lúc đó mấy người đang làm cái gì hả?” Lệ Đình Tuấn không khỏi cau mày, quay đầu hỏi bà Trần đang đứng bên cạnh.
“Lúc đó tôi ra ngoài mua thức ăn, còn hai người giúp việc khác thì đang dọn dẹp trên lầu. Không ai nhìn thấy cậu chủ nhỏ đã ngã như thế nào.” Bà Trần rơi nước mắt, trả lời trong đau khổ.
Lệ Đình Tuấn đã chuyển bà Trần từ nhà tổ về đây. Vì bà Trần là người đã chăm sóc chu đáo cho Đình Trung suốt bao năm qua, nên anh rất yên tâm khi có bà Trần!
Bên cạnh đó, Phó Nhiên lẳng lặng cất hộp thuốc đi, ngước mắt lên nháy mắt một cách đầy ngụ ý với Lệ Đình Tuấn.
Cũng không thể trách ai về chuyện này. Theo anh, vấn đề nằm ở Tô Minh Nguyệt.
Theo như những lời của bà Trần và những người giúp việc khác. Lúc ấy chỉ có hai người là Tô Minh Nguyệt và Đình Trung ở dưới lầu, cho nên Tô Minh Nguyệt mới là người biết rõ nguyên nhân của chuyện này nhất.
“Nước ẩm tới rồi đây!” Sau lưng, Tô Minh Nguyệt vội vàng bưng một chậu nhỏ đi tới.
Ngay khi nhìn thấy Lê Đình Tuấn đã quay về, một tia hoảng sợ thoáng qua ánh mắt cô ta.
Lệ Đình Tuấn và Tô Minh Nguyệt đã quen biết nhau được hai mươi mấy năm. Tuy không dám nói có thể hoàn toàn hiểu rõ về đối phương, nhưng chắc chắn những thay đổi trong biểu cảm của Tô Minh Nguyệt không thể nào qua mắt được Lê Đình Tuấn.
Tô Minh Nguyệt không nói gì mà bước nhanh đến trước mặt bọn họ rồi ngồi xổm trước mặt Đình Trung, định tự mình lau vết máu trên chân của cậu bé.
Thế nhưng, trước khi tay cô ta chạm được vào Đình Trung, Đình Trung đã bất ngờ rút bắp chân lại để ngăn không cho Tô Minh Nguyệt chạm vào mình.
Tay của Tô Minh Nguyệt đơ ra giữa không trung, nhất thời có chút xấu hổ.
“Đứng lên đi, chuyện này bà Trần làm sẽ tốt hơn” Lê Đình Tuấn nghiêm nghị nói.
Tô Minh Nguyệt ngượng ngùng đứng lên, sau đó đưa chiếc khăn trên tay cho bà Trần.