Anh ta nhớ tới chuyện của buổi tối của hai ngày trước đó mà nói lời xin lỗi với Kiều Phương Hạ. Hai ngày nay, Kiều Phương Hạ đều đối xử lạnh nhạt với những người khác trong đoàn làm phim, đặc biệt là anh ta. Nhìn thấy cũng như không nhìn thấy, anh ta đoán có thể là vì chuyện bị chó săn chụp trộm nên chọc cho cô tức giận.
Anh ta suy nghĩ một lúc, đi theo sau Kiều Phương Hạ từ phía xa, muốn một mình tìm cô nói chuyện phiếm vài câu, để tránh hiểu lầm càng lúc càng lớn Kiều Phương Hạ đi tới gần chiếc xe Bentley, sau khi chắc ăn rằng xung quanh không có ai chú ý tới bọn họ ở chỗ này mới một mình ngồi vào trong xe.
Còn chưa ngồi vững, một bóng người nhỏ xíu trong xe đã ùa vào trong lòng của cô.
Kiều Phương Hạ bị Đình Trung nhiệt tình bổ nhào vào.
người khiến cô phải nghiêng người trên ghế ngồi, động tác sau đó cũng không có chậm lại, Đình Trung đã hôn “chụt”
một phát rõ vang lên mặt của Kiều Phương Hạ “Đình Trung! Không phải chúng ta đã nói là cố gắng hạn chế tới đoàn làm phim rồi sao?” Kiều Phương Hạ vừa tức vừa buồn cười, giả vờ làm một mặt nghiêm túc, tức giận hỏi cậu bé.
“Đình Trung tới thăm chị mài!” Đình Trung nhìn Phương Hạ, nghiêm túc trả lời “Lần đó ba ba đánh chị một trận, Đình Trung lo lắng!”
Kiều Phương Hạ muốn duỗi tay che miệng Đình Trung lại, nhưng lúc này đã muộn rồi.
Ngồi trước xe, Vô Nhật Huy và một người bảo vệ khác muốn che lỗ tai của mình lại giả vờ không nghe thế, lúc này cũng đã muộn rồi.
Giờ phút này, Kiều Phương Hạ hận không thể đào được cái lỗ nào mà chui xuống!
Mà Đình Trung vẫn không có dấu hiệu muốn buông tha, tiểu tục bới cổ áo của Kiều Phương Hạ, muốn xem thử chỗ cô bị đánh đó đã đỡ hơn được chút nào hay chưa.
Kiều Phương Hạ dốc sức mặc áo cổ cao, chính là sợ bị người khác nhìn thấy vết đỏ trên cổ.
Vô Nhật Huy thấy thế, lúng túng khế ho nhẹ một tiếng nháy mắt ra dấu với vệ sĩ bên cạnh. Hai người đi xuống, để Kiều Phương Hạ và Đình Trung ngồi lại trong xe.
Đình Trung nhìn mấy vết đỏ ửng nhàn nhạt, lòng nghĩ chắc là đã đỡ nhiều rồi mới hài lòng gật đầu.
Một bên, cậu lại vùi đầu vào trong lồng ngực Kiều Phương Hạ bắt đầu nũng nịu: “Chị, sinh nhật của Đình Trung sắp tới rồi!”
Kiều Phương Hạ thoáng nghe ra được ý đồ của Đình Trung, cậu là muốn cùng cô trải qua ngày sinh nhật, nhưng mà cô lại không thể tới nhà họ Lệ được.
Im lặng vài giây, cô tránh nói thẳng vào vấn đề chính, chỉ cười hỏi ngược lại cậu: “Vậy Đình Trung muốn quà sinh nhật gì nào? Sinh nhật ngày đó chị tặng cho em.”
“Tiệc sinh nhật của Đình Trung, chị tới là được rồi, Đình Trung không cần quà tặng.” Đình Tủng lắc đầu, nghiêm túc nhìn Kiều Phương Hạ chăm chăm, đáp.
Đình Trung nói xong sau đó buông tay ra, lại bẻ ngón tay tính toán cho Kiều Phương Hạ nghe: “Hôm nay, sáng ngày mai… tối mai nữa, chị nhất định phải tới.”
Đình Trung tới tìm Kiều Phương Hạ chính là vì chuyện tiệc sinh nhật, ai cũng có thể không tới, Đình Trung không muốn quà từ người nào hết. Sinh nhật năm nay, cậu chỉ cần Kiều Phương Hạ trải qua cùng với mình.
Đây chính là điều ước sinh nhật duy nhất của cậu Kiều Phương Hạ nhìn cậu, cũng không biết nên trả lời thế nào, Trẻ con trên đời này đều rất đơn giản, thích ai liền muốn người đó, không thích ai thì sẽ không để ý tới là được rồi.
Nhưng người lớn bọn họ lại không giống nhau, người nhà họ Lệ hận cô thấu xương, cô đi tới đó là xát muối lên vết thương của bọn họ, là tự chuốc lấy nhục.
“Có được hay không?” Đình Trung thấy Kiều Phương Hạ ím lặng cả nửa buổi, nhẹ nhàng lắc tay cô mấy lần Phương Hạ tung ra vẻ mặt đáng thương lấy lòng cô. “Một phút thôi cũng được.” Kiều Phương Hạ nghe cậu bé nói một phút, không nhịn được cười: “Em có biết một phút là bao lâu không?” “Biết chớ” Đình Trung dốc sức gật đầu: “Ba ba nói, là sáu mươi giây” Kiệu Phương Hạ nhìn dáng vẻ nôn nóng của Đình Trung khẽ ngầm thở dài, đáp: “Sáng mai chị có chút việc bận, có thể sẽ tới rất muộn. Đình Trung đợi tới lúc ông trăng xuất hiện rồi, sau đó ngồi ở bậc thang chỗ cửa sau đợi chị tới có được không?
Đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta nha”
“Ba ba thì sao?” Đình Trung nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ một lúc, nghỉ hoặc mà hỏi ngược lại Kiều Phương Hạ.