Cô trực tiếp dùng dấu vân tay của mình và nhận diện tròng đen để mở phòng máy của King, đi vào tỉ mỉ kiểm tra tất cả một lượt.
Kiều Phương Hạ đến trụ sở chính của Truth đã gần ba năm, chưa hề xuất hiện bất kỳ vấn đề gì liên quan đến chuyện tư liệu bị rò rỉ, nếu như hệ thống phòng ngự của Truth không bị tấn công thì chứng tỏ mật mã của King đã bị người nào đấy giải được.
Mấy phút sau, cô xác định được hệ thống phòng ngự không xảy ra bất kỳ vấn đề thiếu sót nào, vẫn hoàn mỹ không một sơ hở, nhưng hai ngày trước đường dẫn máy tính đã bị người nào đó động vào.
Cho nên, chính là tên nội gián này của Truth đã liên lạc với người của công ty kia để làm hại King, đồng thời nhân lúc King không có mặt ở đây mà bản tư liệu cho công ty đối thủ!
Trong lòng của Kiều Phương Hạ đã hiểu rõ mọi thứ. Nửa đêm, cô đã nghe lại giọng nói của tất cả tám người quản lý của Truth, cô đã biết người đó rốt cuộc là ai, đó là người đầu tiên mà King mời gia nhập vào công ty, mật danh là Q.
Cô nhanh chóng chạy đến bệnh viện tư nhân của King.
Cô nhất định phải tự tay giao cho King đoạn ghi âm tối hôm qua, bởi vì bây giờ bọn họ còn không thể xác định rằng chỉ có một mình Q là nội gián hay là vẫn còn người khác cũng phản bội King giống như cậu ta, bây giờ cô không thể tin tưởng ai cả.
Đến bệnh viện, cô mới từ trên xe đi xuống thì đã nhìn thấy chỗ đậu xe khu C bên phía đối diện, có người đang theo dõi xe của bọn họ.
Giác quan thứ sáu của Kiều Phương Hạ mách bảo, những người đó đến đây không hề có ý đồ gì tốt.
Cô nhanh chóng dừng lại, thầm nghĩ rồi quay người rút một khẩu súng lục ở trong xe ra, lấy đạn rồi nhẹ nhàng lên đạn, đi vòng qua đuôi xe đến một lối thoát hiểm.
Cô lùi lại, giơ khẩu súng lên, nhắm vào sau lưng của mấy tên đàn ông kia.
Đang muốn nổ súng thì bỗng nhiên cô lại trông thấy một người đàn ông nhìn rất quen. từ trong xe bước xuống, chắn giữa Kiều Phương Hạ và những người đàn ông kia, thấp giọng nói với nhau câu gì đấy.
“Nếu có người, cố gắng hết sức đừng đánh nhau” Vô Nhật Huy nhẹ giọng dặn dò mấy người kia một câu, dù sao thì đây cũng là chỗ có người dân bình thường, nếu lỡ tay khiến người khác bị thương thì lại không tốt.
Anh ta vừa dứt lời thì chợt nghe thấy tiếng quần áo ma sát vô cùng nhỏ vang lên từ phía sau
Thính giác của Vô Nhật Huy vô cùng nhạy cảm, anh ta dừng lại rồi quay đầu nhìn về phía sau, cùng lúc đó, tay phải của anh ta cũng từ từ chạm đến khẩu súng sau eo.
Trong nháy mắt khi Kiều Phương Hạ nhận thức được đối phương là người quen thì họng súng của Vô Nhật Huy đã chỉ về phía cô.
Cô hít sâu một hơi, vô thức cho khuôn mặt của mình lại, nhanh chóng lộn một vòng, nhưng mà viên đạn của Vô Nhật Huy lại nhanh hơn, sượt qua cánh tay của cô rồi bay ra ngoài.
Vô Nhật Huy trơ mắt nhìn hình bóng ấy nhanh chóng nấp vào cánh cửa, đến cả khuôn mặt của đối phương cũng nhìn thấy không rõ, mấy người bọn họ ngay lập tức chạy đến lối thoát hiểm, nhưng mà ở bên trong đã không còn một bóng người nào cả.
“King, anh đang ở đâu vậy?” Kiều Phương Hạ cởi áo khoác và mặt nạ của Truth ra, tùy tiện trốn vào quầy lễ tân không có người ở lầu một, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra. gọi điện cho King.
“Phòng bệnh. Sao vậy?” King nghe thấy hơi thở của Kiều Phương Hạ có hơi không ổn, ngay lập tức hỏi ngược lại.
“Bây giờ anh tuyệt đối đừng gặp mặt Q! Cậu ta có vấn đề!” Kiều Phương Hạ vội vàng là lên: “Cậu ta đã bảo người của công ty An Lợi chặn em ở dưới tầng hầm!”
King ngay lập tức trả lời: “Yên tâm, từ ngày anh xảy ra chuyện, chú Thiện đã cho người theo dõi chặt chẽ Q và một số người, chú Thiên cũng không để lộ ra bất kì tin tức gì liên quan đến việc anh nằm viện.”
Anh ấy dừng mấy giây, lại thấp giọng hỏi Kiều Phương Hạ: “Có phải là em bị thương rồi đúng không?”