Tình Yêu Của Thiếu Gia

Chương 10: Thùy Như quay về



Sáng sớm Sin đã chuẩn bị sẵn cho chó Mina một tô sữa lớn và một chén cơm cá nho 3(vì Mina là chó con) đặt sẵn ở ngôi nhà gỗ được sơn đủ màu 7 sắc cầu vồng,ngôi nhà này do chính dì Trâm,Sin và bé Yum tự làm lúc mới nhận Mina về nuôi.

-ở nhà ngoan nhé,chị đi học sẽ về sớm chơi với cưng_Sin xoa đầu Mina rồi xách ba lô đi học,đã có lúc cô bé có ý định sẽ mua một chiếc xe đạp nhưng vì điều kiện không cho phép,có lẽ là trên cái đất nước Việt Nam này chỉ có duy nhất một đứa con gái chưa biết chạy xe đạp là Sin!

Từ hồi nhỏ Sin luôn được ba mẹ đưa đón chứ tuyệt đối không cho Sin chạy xe một mình vì sợ nguy hiểm,ba mẹ chỉ có mình ên Sin (lúc đó bé Yum chưa ra đời) vì vậy Sin mà có chuyện gì chắc họ không sống nổi.Lúc ở chung với dì Trâm Sin đã mót đủ tiền để mua xe đạp thì bị cướp giật hết tiền cũng vì muốn làm cho dì Trâm bất ngờ nên một thân một mình đi mua nên bây giờ phải chấp nhận số phận.

Nhưng khoảng chừng một tháng nay Sin đang có ý định mua xe trở lại,cô bé chắc chắn mình đã “đủ tuổi” để không bị giật tiền một lần nữa.

Mãi nghĩ về chuyện xưa nên Sin không biết có một chiếc xe đen đang theo sau mình.

-ê,lên xe

Cái giọng nói này….

-không nghe nói hả?lên xe_không ai khác chính là Ron

-từ từ làm gì dữ vậy?

Đúng lúc Sin làm biếng đi bộ mà gặp “vị cứu tinh” cho đi nhờ xe thế này thì còn gì bằng.Cô bé hí hửng mở cửa xe vào ngồi.

Trong xe…

-coi bộ cũng mạnh dữ ha,mới có hôm qua còn nằm la liệt trên cái giường của tôi mà bây giờ khỏe quá ha

-ừ,nhờ ơn của cậu mà tôi khỏe đó,được chưa?

Sin nhìn nhìn Sin rồi nói với giọng trêu chọc:

-khỏi nói tôi cũng biết là nhờ ơn tôi,mà cô con gái gì mà khỏe nhanh vậy.Bộ cầm tinh con trâu à??

-tôi trúng gió chứ có phải trúng tà đâu mà lâu khỏe hả?mà người ta sao kệ người ta đi,xía vào làm gì??_Sin nhướng cái nhìn đầy “mỉa mai” cho Ron.

-ừ,kệ cô…biết vậy hôm qua chẳng thèm giúp,cho nó chết ngoài đường luôn cho rồi_Ron lầm rầm,ức chế vì cãi không lại (cũng có lúc “vua” phải chịu thua “thường dân” chế nhể,hehe)

Sin thì cười mãn nguyện trong lòng,đừng trông mặt mà bắt hình dong,Sin nhà ta cũng không phải loại vừa đâu!

………

Thùy Như_Sin reo lên khi thấy cô bạn của mình đang cặm cụi chép bài.

-giật mình,làm gì hét lớn vậy?

-một tuần nay không gặp bạn,nhớ chết đi được.Đi đâu mà mất biệt luôn vậy hả?

-thì về nhà bà đó,mình nhớ đã nói rồi mà_Thùy Như mỉm cười.

-Đi mà không gọi cho mình cuộc nào hết,điện thoại cũng không liên lạc được_Sin giận lẫy quay mặt chỗ khác

-thôi,đừng có giận,hôm nay mình bao bạn đi ăn há_Thùy Như lay lay tay Sin

-ok,hết giận rồi!

-Xì,quỉ quá đê

……..

Theo như đã hứa,sau khi kết thúc buổi học,Thùy Như liền dắt Sin đến một quán ăn ở gần trường.Phải như có Hải Phong thì vui hơn,nhưng đến tung tích của cậu ấy bây giờ ở đâu Sin và Thùy Như cũng không biết,Hải Phong đã mất tích hơn một tuần lễ,đúng vào ngày mà Thùy Như về quê,vậy mà giờ gái đã về còn trai chẳng thấy đâu!

–Như này…._Sin đặt đũa xuống

-hả??

-…À mà thôi không có gì_Sin xua tay cười cười,ó lẽ bây giờ chưa phải lúc để nói

-chuyện gì?nghi lắm nha

-mình…mình định mua xe đạp,bạn thấy có được không?

-ừa,mua đi.Chứ để riết rồi bạn đi bộ nên thân hình teo nhách lại,không đẹp chút nào_Thùy Như ra sức tán thành nhiệt liệt và còn hỏi Sin định mua loại nào,chừng nào mua.Nhưng Như biết chuyện Sin muốn nói là một chuyện khác chứ không phải là chuyện này…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.