Chương 322: Rất khó để biết sai.
Có lẽ trong một loạt chuyện vừa xảy ra người con gái này đã phải dùng rất nhiều sức lực cho nên đã bị ngất.
Tầng trên của căn hộ.
Bách Dục Hàng đang thu dọn hộp đựng thuốc của bản thân: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là bị ngất mà thôi. Nhưng mà cơ thể của cô ấy thật sự đang có vấn đề, sau khi cô ấy tỉnh lại phải chú ý tới việc bổ sung thực phẩm kết hợp với nghỉ ngơi…
Bách Dục Hàng đang nói thì hơi ngừng lại một chút, đôi mắt của anh ta liếc nhìn người con gái đang nằm trên giường, bĩu môi nói: “Không nên để cô ấy phải lao tâm tổn sức, cần phải nằm ở trong nhà dưỡng bệnh!”
Vê vấn đề này, không phải lúc nào cũng có thể chăm sóc tốt cơ thể đang bị hủy hoại.
Vết thương quá nặng rồi.
“Ngoài ra, tớ đề nghị đợi sau khi cô ấy tỉnh lại, tốt nhất cậu nên đưa cô ấy tới bệnh viện làm một cuộc kiểm tra toàn diện. Dù sao thì bây giờ ở bên người tớ cũng không có một thiết bị khám chữa bệnh nào cả. Rốt cuộc cơ thể của cô ấy bị tổn hại như thế nào tớ cũng không nắm chắc được.
Không hề có số liệu chính xác… Tây y mà, cái gì cũng cần phải có số liệu chính xác rõ dàng”
Bách Dục Hàng thu đọn hòm thuốc của bản thân, dưới đáy mắt của người đàn ông đang ngôi bên giường lóe lên tia đau đớn, anh giơ tay ra kéo chăn đắp lên trên người phụ nữ, trầm giọng nói: “Tới phòng khách nói chuyện.”
Bách Dục Hàng trợn tròn mắt nhìn bảng lưng đang rời đi kia… Đến mức đó cơ à, bây giờ mà có sét đánh cũng không thể làm người con gái này tỉnh dậy được đâu.
Nhưng mà anh ta cũng lười đôi co với người bạn tốt này của mình, anh ta xách hòm thuốc bước nhanh ra ngoài.
Một cốc trà được đặt lên trên bàn, người đàn ông ngồi xuống, đôi chân dài nhàn nhã vắt lên nhau: “Nếu như cậu đã trở về, vậy thì tớ có một chuyện muốn nhờ vả cậu”
Bách Dục Hàng đột nhiên đứng bật dậy, giơ bàn tay vỗ vào bụng mình: “Cậu đừng dọa tớ, có chuyện gì thì cậu nói thẳng ra đi”
Nhờ vả sao? Từ nhỏ tới lớn cùng mặc một chiếc quần với người bạn tốt này, Bách Dục Hàng anh ta cũng lớn từng này tuổi rồi, rất ít khi họ Trầm này lại dùng từ “Nhờ vả” với anh.
Tốt nhất đừng là chuyện gì đó liên quan tới người ngoài…
Trong lòng vừa nghĩ tới điều này, thì giọng nói trâm thấp của người đàn ông kia từ từ vang bên tai: “Cậu có biết là cô ấy đang lừa tớ không”
“Hả?”
Người đàn ông rũ mắt xuống: “Cô ấy nói cần có thời gian muốn bản thân ở một mình để bình tĩnh một chút, cô ấy đang lừa tớ. Cô ấy giấu tớ đi hiến tủy cho Giản Mạch Bạch” Nói xong anh đưa cho Bách Dục Hàng một tập hồ sơ: “Ngay cả giây đồng ý ghép tủy cô ấy cũng đã ký rồi”
Bách Dục Hàng liếc nhìn tập hồ sơ ở trên tay, hơi trầm mặc một lúc: “Nếu như cậu đã cầm được thứ này ở trên tay, vậy chẳng phải kế hoạch của cô ấy đã thấy bại rồi sao?”
“Nói thật lòng, dù là Giản Mạch Bạch, Giản Chấn Đông hay những người khác trong nhà họ Giản tớ đều không muốn dây dưa. Tớ đã sớm biết chuyện đứa con hoang của Giản Chấn Đông kia phù hợp với Giản Bạch Mạch. Giản Chấn Đông và tình nhân của ông ta trộm làm giả báo cáo kết quả, chẳng qua là không muốn đứa con riêng đó ghép tủy cho Giản Mạch Bạch. Bọn họ ở sau lưng làm những chuyện này, tớ chỉ đứng ở bên cạnh thờ ơ nhìn”
“Cậu đã điều tra từ lâu rồi vậy tại sao không nói cho vợ của cậu biết. Nếu như cậu nói cho cô ấy biết sớm thì cô ấy đã không ký tờ giấy ghép tủy này: “Lúc trước, là vì tớ thấy cô ấy chỉ có tình thân với ông cụ Giản, còn những người khác cô ấy không hề quan tâm nên là tớ cũng lười nói”
Bách Dục Hàng im lặng, anh ta biết, trong xương cốt của Trầm Tu Cẩn này chính là một con người lạnh lẽo.
Trên thế giới này không có quá nhiều người và chuyện gì đó có thể khiến Trầm Tu Cẩn để tâm.
Ngoài anh ta và Hi Thần ra, thì chỉ còn Giản Đồng.
Đối với nhà họ Giản, nếu như Giản Đồng không cảm thấy khó chịu thì Trâm Tu Cẩn sẽ nhăm mắt làm ngơ. Biết rằng Giản Mạch Bạch có thể cứu được nhưng mà Trầm Tu Cẩn lại lạnh lùng nhìn Giản Mạch Bạch đi vào chỗ chết.
Vừa nói xong, người đàn ông ở bên cạnh giơ tay lấy điện thoại ra: “Cậu xem, số điện thoại này”
Bách Dục Hàng cầm lấy điện thoại, anh ta chỉ cảm thấy dãy số điện thoại này có chút quen thuộc, nhất thời không nghĩ ra được: “Đây là?”
“Số điện thoại này không được lưu trong danh bạ, đây là cuộc gọi đầu tiên sau khi cô ấy rời khỏi nhà họ Trâm. Tớ cảm thấy rất kỳ lạ cho nên sai người điều tra một chút, cậu thử đoán xem, cuộc điện thoại này gọi tới đâu?”
Bách Dục Hàng nhìn dãy số điện thoại kia vân cảm thấy rất quen mắt, nhưng mà không thể nào mà nghĩ ra được.
“Kết quả mà Trầm Tư điều tra ra được, số điện thoại này, chính là số điện thoại của một ngân hàng xương tủy quốc tế”
Bách Dục Hàng ngẩng đầu lên, trong mắt toàn là kinh ngạc: “Không phải là…
“Đúng, cậu đoán đúng rồi. Kết quả mà Trâm Tư điều tra ra được đó là sau khi cô ấy từ Hồ Nhĩ Hải trở về thì vần luôn liên lạc với số điện thoại này” Nói xong, bàn tay anh nằm chặt lấy điện thoại của Giản Đồng.
“Cô ấy thật sự đủ nhẫn nại mà! Vừa nhần nại, lại vừa không để lộ ra bất cứ sơ hở gì trước mặt tới! Tớ giả vờ là một tên ngốc đế cô ấy có thể buông bỏ sự phòng bị để cùng nhau chung sống, thậm chí một chút cảnh giác cũng không có!”
Bách Dục Hàng không biết nên khuyên người đàn ông đang ngồi bên cạnh như thế nào, anh ta không thể mở miệng ra khuyên Trầm Tu Cẩn không nên suy nghĩ nhiều.
“Cô ấy hoàn toàn không phải giấu diếm, nếu như chỉ là muốn tìm người phù hợp với Giản Mạch Bạch thì tội gì phải giấu kỹ như vậy? Ngay cả khi đối mặt với kiểu người “Tâm trí bất thường” như tới”
Trâm Tu Cẩn quá nhạy bén, loại nhạy bén này là từ thương trường mà có. Nó giúp anh đối đầu với mọi thứ, làm việc gì cũng sẽ thuận lợi. Anh được hưởng sự nhạy bén của trời cho này, nhưng mà giây phút này, anh ước gì bản thân mình thật sự là một tên ngốc có đầu óc của trẻ 8 tuổi.
“Lúc cô ấy đồng ý với tớ từ Hồ Nhĩ Hải trở về thành phố S thì đã có tính toán này rồi. Cô ấy dự định nếu như không thể tìm được người ghép tủy thành công thì cô ấy sẽ ra tay”
Bách Dục Hàng không nói gì, tất nhiên anh ta cũng không phải là một tên ngốc, trong lòng cũng đã đoán ra được phần nào rồi.
Nghĩ tới người con gái kia, sao có thể dễ dàng bị Trầm Tu Cẩm lôi một người ông nội đã mất ra đe dọa được cơ chứ?
Nghĩ tới sự phản kháng ngay từ lúc ban đầu của cô ấy, sao mà về sau lại dễ dàng đồng ý được cơ chứ?
Chỉ là lúc đó, cho dù là một Trầm Tu Cẩn nhạy bén cũng sớm đã bị việc người con gái mà mình yêu trở lại thành phố S làm cho kích động tới mức không chút đề phòng nào.
Đột nhiên Bách Dục Hàng có chút đồng tình với người đàn ông cao ngạo kia… Nếu không giả vờ ngốc nghếch thì sẽ không thể khiến người con gái đó buông lỏng sự phòng bị Một con báo nhạy bén, rốt cuộc cũng không hợp với một con cáo xảo quyệt.
“3 năm trước, cô ấy không ngại bỏ ra thời gian và sức lực đế chạy trốn. 3 năm sau, cô ẩy lại muốn trốn thoát một lần nữa, nhưng mà lần này, cô ấy đã chuẩn bị cả mạng sống”
Người đàn ông nói xong, mím môi lại, đôi mắt toàn là vẻ cay đăng: “Tớ biết là sai… Nhưng mà tớ chỉ muốn cùng cô ấy sống tới đầu bạc răng long.
Nhưng cô ấy lại liều mạng trốn chạy khỏi tớ. Dục Hàng, vào ngày sinh nhật năm 18 tuổi của cô ấy, bản thân tớ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày tớ sẽ yêu sâu đậm người con gái đó. Nếu như sớm biết, vào ngày sinh nhật 18 tuổi đó của cô ấy, người con gái đó lại to gan tỏ tình với tớ. Vậy thì giây phút đó tớ sẽ hôn lên môi của cô ấy, vác cô ấy lên vai, vất cô lên trên giường của tớ, kể từ đó sẽ nhốt cô ấy ở trong lãnh thổ của tớ”
Bách Dục Hàng yên lặng lăng nghe, người ngoài nghe thấy chỉ cảm thấy trái tim chua sót và đáng tiếc. Trầm Tu Cẩn nói anh ấy biết sai rồi…
Biết sai, biết sai. Người đàn ông cao ngạo đó nói “
Tôi biết sai rồi”
Đó thật sự là một lời nói tuyệt vọng.
“Nếu mà làm như vậy, thì lúc này… Con của tớ chắc cũng học tiểu học rồi”
Bách Dục Hàng nghe xong chỉ cảm thấy lời này như một chảo dầu nóng đổ vào trái tim.
Cảm giác thịt cũng như bị nấu trên chảo dầu sôi, có một cảm giác rất là khó chịu “Tớ uống với cậu một cốc”
“Không uống rượu, lát nữa cô ấy tỉnh dậy sẽ đói” Nói xong anh đứng dậy, đi đến tủ lạnh lấy rau ra: “Phải nấu cháo mềm một chút, cô ấy không thể ăn cháo cứng”
Vừa mới đặt rau lên trên bàn, cơ thể của anh đột nhiên sững lại. Ánh mắt rơi xuống đồ vật ở trong thùng rác.
Nhìn một lúc, người đàn ông mảnh khảnh cúi người xuống, ngón tay dài giơ ra nhặt từng tờ từng tờ giấy ở trong thùng rác Bách Dục Hàng rửa tay xong, lặng yên rửa đôi cốc tình nhân.
Đợi tất cả mọi chuyện quay trở về như lúc ban đầu, người đàn ông mới phục hồi trở lại nói: “Người tình của Giản Chấn Đồng kia đã ký giấy ghép tủy rôi. Dục Hàng, Giản Mạch Bạch… Phải nhờ vả cậu rồi”
Bách Dục Hàng nhìn chăm chäảm người đàn ông, anh ta hiểu… Giản Đồng để ý thì Trầm Tu Cẩn cũng để ý.
Mà cuộc phầu thuật ghép tủy lần này, điều quan trọng là sau phầu thuật một tháng. Trần Tu Cẩn sợ, Giản Mạch Bạch sau khi phâu thuật sẽ xảy ra chuyện, sợ Giản Đồng sẽ đau buồn “Được rồi, tớ sẽ tự mình vào phòng cấp cứu”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!