Chỉ còn hai tiếng nữa, lễ trao giải điện ảnh Kim Ưng sẽ bắt đầu.
Trên thảm đỏ cực kỳ náo nhiệt, các ngôi sao tiếng tăm đều hội tụ. Đây là một dịp hiếm có, những đoàn làm phim có tên tuổi gần như đều tham gia. Chử Đồng không đẩy Giang Ý Duy đi qua thảm đỏ. Hai người vào trong hội trường, xem trực tiếp từ màn hình lớn.
Các nữ minh tinh lộng lẫy xinh đẹp, không ai không trang điểm tỉ mỉ. Lâu Mộc Ngôn đang huênh hoang nổi trội, khoác tay nam chính trong bộ phim điện ảnh, bước vào thảm qua, chữ ký lưu loát đã luyện rất thành thục, chiếm một vị trí bắt mắt trên màn chiếu.
Giang Ý Duy nhìn đến thất thần: “Cậu bảo, trước khi tớ bị thương, có phải người khác cũng nhìn tớ bằng ánh mắt này không?”
“Dĩ nhiên, được người người tung hô mới là ngôi sao chứ.”
“Trước đây, tớ không biết cảm giác này hóa ra lại tuyệt đến vậy. Khi người ta đứng ở một độ cao nhất định sẽ không nhìn thấy bản thân phía dưới nữa, chỉ muốn đứng càng cao hơn, đi càng xa hơn, tâm lý được mất quá nặng nề.” Giang Ý Duy nhìn Lâu Mộc Ngôn tiếp nhận phỏng vấn. Cô gái này mới xuất hiện đã nghiễm nhiên như một con công cao ngạo, đẹp đến nghẹt thở.
“Họ đã xếp chỗ ngồi ở phía sau, chúng ta không ngồi.” Chử Đồng vỗ vỗ vào xe lăn của Giang Ý Duy: “Dù sao thì cậu đi tới đâu cũng ngồi thôi.”
“Phía sau?” Giang Ý Duy cười khẽ: “Trước đây tớ luôn ngồi hàng đầu tiên.”
“Chịu cho cậu vào đã tốt lắm rồi.”
Chử Đồng đẩy Giang Ý Duy rời khỏi màn hình lớn. Bản thân cô là phóng viên, biết chỗ nào có nhiều phóng viên, bây giờ chưa phải lúc để Giang Ý Duy lộ mặt. Họ né tránh đám đông, đi vào trong, đợi lễ trao giải bắt đầu.
Trong hội trường, tầng dưới đã sắp chật kín, mỗi một vị trí đều có tên của một người, tầng hai dành cho fan hâm mộ của một số ngôi sao lớn, tay cầm gậy phát sáng, giơ cao tấm biển có khắc tên ngôi sao của mình.
Còn tầng ba là nơi duy nhất trống trải, chỉ có vài người ít ỏi, Giản Trì Hoài là một trong số đó.
Chử Đồng nhận được tin nhắn của anh, chỉ vài chữ đơn giản: Ở đâu vậy? Cô không trả lời, đằng nào thì lát nữa anh cũng nhìn thấy cô.
Lễ trao giải Kim Ưng chính thức bắt đầu, Ân Thiếu Trình cũng ngồi dưới sân khấu như đang suy tư gì đó. Anh ta vẫn còn nhớ tới buổi lễ trao giải lần trước, Giang Ý Duy cảm ơn một người trước mặt tất cả mọi người, còn lúc ấy anh ta lại không thèm đoái hoài, đứng dậy rời đi.
Sau khi mở màn, bắt đầu trao một số giải thưởng không quan trọng, sau đó lại là các tiết mục. Nửa chương trình trôi qua, tiếp theo đây gần như toàn các giải lớn. Giải diễn viên mới xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất, biên kịch xuất sắc nhất cùng với giải thưởng quan trọng hàng đầu: Giải nam nữ diễn viên xuất sắc nhất.
Giải diễn viên mới xuất sắc nhất cũng có bốn đề cử, màn hình lần lượt chiếu những bộ phim tiêu biểu của họ, Lâu Mộc Ngôn là một trong số đó.
Khách mời trao giải giơ cao tấm thiệp trong tay: “Đây là một diễn viên mới được yêu chiều trong làng giải trí. Lần đầu tiên cô ấy xuất hiện trên màn ảnh rộng những với diễn xuất tinh xảo, chân thực, cô ấy đã nhận được vô số nhận xét tốt. Cô ấy là một thiên thần hiếm có, giống như sinh ra để dành cho nghiệp diễn. Cô ấy chính là…” Khách mời trao giải mỉm cười, hơi ngừng lại, đủ để khiến mọi người hồi hộp, lúc này mới ghé vào mic nói: “Lâu Mộc Ngôn với phim ‘Thanh xuân ngông cuồng’!”
Ống kính chĩa về phía Lâu Mộc Ngôn ở dưới sân khấu. Cô ta kinh ngạc bịt chặt miệng, đôi mắt mở vừa to vừa tròn, gần như hoàn toàn không ngờ mình lại được giải. Những người ngồi bên cùng ôm chúc mừng cô ta. Lúc này cô ta mới hoàn hồn lại, bước lên sân khấu.
Lâu Mộc Ngôn mặc một bộ lễ phục màu xanh lam, sợi dây chuyền kim cương trên cổ điểm xuyết một cách hoàn hảo, mái tóc chỉ được búi đơn giản, cả người trong thanh thoát, tự nhiên.
Khách mời trao giải trao cho cô ta cúp và chứng nhận, sau đó tỏ ý muốn cô ta bước lên phát biểu. Lâu Mộc Ngôn rất căng thẳng, đứng đó không biết phải mở lời thế nào. Cô ta kích động tới nỗi tròng mắt hơi đỏ, một lúc sau mới lên tiếng.
“Tôi thật sự không nghĩ rằng mình sẽ được giải, vì số lượng các tác phẩm của tôi cộng lại cũng chỉ có một bộ phim điện ảnh và một bộ trailer vì cộng đồng mà thôi. Đối với ngành giải trí, tôi thật sự hoàn toàn là một người mới. Xin thứ lỗi vì tôi quá kích động. Cảm ơn phía tổ chức, cảm ơn các fan hâm mộ của tôi. Sau này tôi nhất định sẽ nỗ lực đóng phim, mong rằng có thể mang tới cho các bạn thật nhiều các tác phẩm hay hơn nữa. Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn Tứ ca, người đã đặc biệt chiếu cố tới tôi trong suốt chặng đường. Nếu không có anh, sẽ không có em ngày hôm nay.” Lâu Mộc Ngôn đánh mắt về phía tầng ba. Người đàn ông ngồi ngược sáng, cho dù là ống kính dài cũng khó bắt được anh. Lâu Mộc Ngôn mỉm cười nhẹ nhàng, chiếc cúp trong tay nặng trình trịch. MC mời cô ta tới trước sân khấu: “Chúc mừng Lâu Mộc Ngôn lần đầu tiên tham gia lễ trao giải đã giành được một hạng mục quan trọng như vậy.”
“Xin cảm ơn, điều này không thể thiếu sự nỗ lực của cả đoàn làm phim.”
“Trong ‘Thanh xuân ngông cuồng’, cô và Uông Hào vào vai một cặp tình nhân rất được mọi người yêu quý, có thể nhớ lại mùi vị đắng chát và ngọt ngào của mối tình đầu. Vậy ngoài đời thực, cô thích một người bạn trai như thế nào?”
Lâu Mộc Ngôn tỏ ra ngượng ngùng, cười khẽ đáp: “Tôi thích một người chín chắn, vững vàng, tốt nhất là lớn hơn tôi mấy tuổi.”
“Vì sao vậy?”
“Như vậy anh ấy có thể chăm sóc cho tôi, thương yêu tôi. Bản thân tôi hơi thô lỗ, cộc cằn, thích được người ta cưng nựng.”
MC nữ tiếp lời phù hợp: “Đây có lẽ là ước mơ của mọi phụ nữ chúng ta. Các anh đã nghe thấy cả chưa?”
“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi.” MC nam đứng cạnh nói: “Vậy các cô thấy tôi thế nào? Thành thục, chín chắn, cái nào cũng phù hợp.”
“Anh là chú rồi, đừng giấu một trái tim già cỗi còn giả vờ ngây ngô nữa đi.”
Dưới sân khấu, mọi người cười rộ lên. MC chúc mừng Lâu Mộc Ngôn một lần nữa. Cô ta cầm cúp đi xuống. Cảm giác như vậy thật là tuyệt. Cứ thế cho tới khi về chỗ ngồi, cả người cô ta vẫn còn lâng lâng.
Giang Ý Duy ở sau sân khấu nghe thấy tiếng nói chuyện phía trước. Cô ấy đánh mắt nhìn Chử Đồng: “Cái cô Lâu Mộc Ngôn này sao không nói thẳng ra mình đang nhòm ngó ông chủ?”
Chử Đồng hít sâu, hoàn toàn không nghe thấy lời cô ấy nói: “Giang Giang à, tớ hơi căng thẳng đấy.”
“Căng thẳng gì chứ?”
“Một nơi cao như vậy, cậu chắc chắn không sao chứ?”
Giang Ý Duy an ủi ngược lại cô: “Lát nữa cậu chỉ cần lo tốt cho bản thân, nói đừng lắp bắp là được, một chút độ cao đó đối với tớ không là gì.”
“Được, vậy chúng ta chuẩn bị sẵn sàng nhé.”
Sau khi diễn viên mới xuất sắc nhất lên nhận giải là tới tiết mục biểu diễn. Lâu Mộc Ngôn trao cúp cho người quản lý, lát nữa sau khi trao thêm một giải nữa, cô ta phải chuẩn bị đi thay quần áo rồi biểu diễn ca khúc chủ đề của bộ phim ‘Thanh xuân ngông cuồng’. Cô ta khẽ rướn môi, nét mặt đắc ý tuôn trào.
Trên sân khấu, yên ắng tới nỗi khiến người ta khó mà thích ứng. Tiếng nhạc nền chầm chậm phát lên, là bài ‘Dẫu có bao khổ cực’ của Na Anh.
Tiết mục này do Giản Trì Hoài sắp xếp, bao gồm cả yêu cầu thiết kế phông nền sân khấu đều do Chử Đồng và họ bàn bạc từng bước một. Không ai hay biết rốt cuộc ai sẽ lên sân khấu biểu diễn. Màn hình trực tiếp hiện lên dòng chữ, chỉ đánh tên tiết mục, tiện thể viết tên cả đoàn múa biểu diễn cùng. Còn sau sân khấu, tận tới khi Giang Ý Duy chuẩn bị xuất hiện, các nhân viên mới biết hóa ra là cô ấy.
Hệ thống đèn trên sân khấu tắt phụt, chỉ để lại mấy ngọn đèn nhỏ. Một cái bóng màu trắng mờ hồ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, ngay sau đó là một giọng nói trong trẻo: “Lặng lẽ đứng trong góc tối thuộc về riêng em, giả vờ rằng mình chỉ là một người khách qua đường…”
Giản Trì Hoài ngồi trên tầng ba, nhìn từ trên xuống. Bóng hình này anh không nhìn rõ, chỉ là chất giọng có phần quen thuộc, rất giống Chử Đồng. Nhưng tiết mục này cô dành cho Giang Ý Duy, chắc sẽ không phải cô xuất hiện.
Đối với các ngôi sao phía dưới mà nói, mấy kiểu biểu diễn hát hò này, cho dù bạn có hát hay đến đâu cũng không có chút kinh ngạc nào. Mấy người ngồi cạnh Lâu Mộc Ngôn rì rầm trò chuyện, hoàn toàn không nhìn lên sân khấu.
Cho tới khi có một ánh trăng sáng hắt từ trên sân khấu xuống. Một hình mặt trăng khổng lồ được đeo dây cáp, mọi người ngẩng đầu, nhìn cô gái ngồi phía trên. Cô ấy dựa vào vầng trăng lưỡi liềm, chiếc váy đen trên người che đi phần lớn hình vầng trăng.
Máy quay đuổi theo ghi hình, để lộ ra một gương mặt hoàn mỹ, thanh tú. Trong đám đông, có fan hâm mộ của Giang Ý Duy bật khóc đầu tiên: “Giang Ý Duy!”
Lâu Mộc Ngôn ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy Giang Ý Duy nằm trên vầng trăng cực lớn đó. Hai tay cô ấy mở tung vạt váy đen, màu đen đậm tựa như một cánh quạt mỏng đang xòe ra, lại giống như một tinh linh sắp tự tìm cái chết. Bên dưới mọi người đều biết sự cố cô ấy gặp phải, cũng có không ít người hiểu hàm nghĩa của màn múa này.
Ân Thiếu Trình để tay trên đầu gối, sau đó thu lại từng chút một. Cô ấy không đứng lên được, không dậy nổi, cả một người đen tối mà vẫn không che lấp được hào quang. Đó là ánh mặt trời ngoài kia, là ánh trăng ngoài kia, là những thứ ngày ngày người ta không thể chạm tới. Còn Giang Ý Duy thì sao?
Cô ấy chỉ có thể vẫy hai tay của mình, vạt váy lớn làm mờ đi gương mặt cô ấy, mờ đi tất cả những thứ gì rực rỡ sắc màu trên sân khấu này. Chiếc váy của cô ấy không có tay, cánh tay thon dài, đôi chân thanh mảnh, đó là sự giao hòa, tôn nhau giữa đen và trắng. Trên sân khấu, một ngọn đèn khác chiếu rọi, khiến bóng hình Chử Đồng hoàn toàn hiện lên.
Giản Trì Hoài nhìn kỹ lại, đúng là cô thật. Anh đổ người về phía trước, có chút khó tin. Chiếc váy liền màu trắng thướt tha cùng với vạt váy rộng, rơi xuống gót chân nơi chiếc giày đế bằng của cô. Còn giữa không trung, ánh đèn được kết hợp rất đẹp, sau lưng Giang Ý Duy bỗng mọc ra một đôi cánh hư ảo. Nó từ từ mở rộng ra theo từng động tác của múa của cô ấy. Mỗi một sợi lông vũ đều rõ nét như có thể đếm được vậy, chúng vượt qua bả vai của Giang Ý Duy, tựa như khổng tước xòe đuôi, mang theo ý chí và sức mạnh sải rộng cánh bay!
Hình mặt trăng khổng lồ từ từ hạ xuống, Giang Ý Duy cả người nằm theo đường cong của vầng trăng khuyết. Fan hâm mộ bên trên rấm rức khóc đến đinh tai. Khi cách mặt đất chỉ còn khoảng một mét thì nó dừng lại, giống như đang nằm trên mặt biển vậy. Bàn tay nhỏ của Lâu Mộc Ngôn bất chợt nắm chặt lại, những người xung quanh không giấu nổi vẻ ngỡ ngàng: “Hóa ra là Giang Ý Duy, trong danh sách biểu diễn hôm nay thì ra lại có cô ấy.”
“Đúng thế.” Lâu Mộc Ngôn nói trái lương tâm: “Múa cũng đẹp lắm, chỉ tiếc nếu có thể đứng lên được thì càng đẹp hơn.”
Cô ta từ từ mở lòng bàn tay ra. Mặc cho Giang Ý Duy có thủ đoạn gì đi nữa, dù Chử Đồng có giúp chị ta ra sao thì cũng có ích gì? Chỉ là một kẻ tàn phế mà thôi! Một bước này chị ta muốn xuống, trừ phi ngã dập mặt!
Giản Trì Hoài chăm chú nhìn lên sân khấu. Ánh mắt anh từ đầu tới cuối tập trung vào Chử Đồng. Mái tóc dài của cô xõa sau lưng, gương mặt thanh tú. Anh hiểu rồi, cô và Giang Ý Duy, một đen một trắng, đại diện cho hai mặt của một con người, một người đang thuận lợi thì màn đêm chuyển thành ban ngày, sau đó rơi vào nghịch cảnh thì ban ngày lại hóa bóng đêm, nhân tính cũng theo đó mà xoay chuyển.
Ân Thiếu Trình nhìn đến ngây ngốc, ngoài cảm giác đau lòng thì không thể ngăn cản sự khó chịu dâng lên. Thậm chí anh đã nghĩ tới việc lát nữa khi Giang Ý Duy diễn xong, có phải sẽ có người bế cô lên xe lăn không? Cô kiêu hãnh là thế nhưng cũng không thể không cam chịu số phận ư? Nếu đã vậy vì sao còn muốn xuất hiện trước mọi người?
Vậy mà…
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Giang Ý Duy lại đứng thẳng dậy. Điệu múa càng lúc càng kịch liệt, đôi chân trần nhảy vọt lên trên vầng trăng, giống như đôi cánh kia là thật, chúng đang giúp Giang Ý Duy bay lượn. Cô ấy từng học múa, khi bay người chạm đất, đôi cánh vô hình phía sau đi theo như hình như bóng. Trong đám đông, cuối cùng cũng có người không kiềm chế được: “A, Giang Ý Duy, mau nhìn đi…”
Phải, cô ấy đã đứng lên rồi! Cô ấy quả thực đã đứng lên rồi! Giống như chưa từng bị thương vậy, mọi tia sáng rực rỡ như đang tụ hội trên người cô ấy!
Lâu Mộc Ngôn bịt chặt mắt, sau đó lại mở ra, cảnh tượng nhìn thấy vẫn là hình ảnh Giang Ý Duy đang múa. Cô ta cảm thấy lòng bàn tay càng lúc càng lạnh toát, khóe môi bỗng run rẩy.
Giản Trì Hoài cũng không giấu nổi sự kinh ngạc trong đôi mắt. Đây gần như là chuyện không thể, nhưng trong khoảnh khắc, đôi cánh sau lưng Giang Ý Duy biến mất, nhạc nền cũng dứt, xung quanh yên ắng, chỉ còn những tiếng rì rầm.
Thời gian dành cho Chử Đồng không nhiều, cô phải nắm bắt từng giây, không được phép lãng phí. Cô hạ thấp tông giọng, làm mềm tốc độ nói, như một cách tự bộc bạch lại như đang tự thì thầm với chính mình, giọng nói thanh lạnh cùng với hiệu quả âm thanh, vang vọng vào tai mỗi người.
“Tôi từng ảo tưởng rằng có một ngày tôi sẽ có một đôi cánh. Tôi không mong được làm thiên thần, chỉ mong những khi tôi buồn bã được lắp đôi cánh nhỏ của mình vào, bay tới một nơi rất cao, rất xa, vì bầu trời kia cao rộng là thế, còn có vô vàn nơi tôi chưa đặt chân tới. Vậy mà còn chưa đợi được tới ngày tôi có một đôi cánh thì một cơn ác mộng đã ập tới, tôi mất đi khả năng sử dụng đôi chân. Đừng nói là bay, đến đứng dậy tôi cũng không làm được. Bạn bè cũ, thế giới cũ, tất cả đều sụp đổ trước mắt tôi. Tôi hoang mang, sợ hãi, tôi cảm thấy mình vĩnh viễn không còn đường ra nữa!”
Phía sau, động tác múa của Giang Ý Duy càng lúc càng dồn dập, dường như bị ném vào một chiếc lồng đang cố gắng thoát ra, liều mạng muốn ra ngoài.
Chử Đồng quay người lại, để lại cho bên dưới một bóng lưng: “Cho tới một ngày, tôi bị một thứ đánh thức, đó là những ánh đèn flash không còn bám đuổi theo tôi. Tôi kinh hoàng tỉnh giấc. Tôi có mơ ước của tôi, nó giống như chim ưng trên bầu trời có cánh bay lượn. Kỳ tích đầu tiên trong cuộc đời này cho chính Giang Ý Duy tôi tự tạo ra ình!”
Bóng hình nhịp nhàng trong điệu múa, dưới chân bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa đỏ rực, bao trùm cả cô ấy bên trong. Hiệu ứng ấy duy chỉ chưa đầy 10 giây. Chử Đồng cất cao giọng, từng câu từng chữ như đâm vào tâm khảm từng người.
“Các người chỉ nhìn thấy tôi sống dậy từ cõi chết mà không thấy tôi rơi xuống bùn đen, toàn thân bị bùn lầy bám riết không thể bò lên. Nhưng thế thì đã sao, thế thì đã sao!” Cô cao giọng, thanh âm vang vọng. Chử Đồng rảo bước tới trước, Giang Ý Duy giơ một tay nắm chặt tay cô. Cả hai người đều ngửa về sau, chỉ dựa vào phần sức mạnh nơi bàn tay đan khít để chống đỡ. Họ xoay tròn giữa sân khấu theo điệu nhạc, bóng hình đen trắng hình chữ V càng xoay càng nhanh, mái tóc đen tung lên tựa như một tấm lưới dăng ra, vạt váy của cả hai hòa vào làm một. Giản Trì Hoài một tay nắm chặt thành ghế, muốn đứng dậy nhưng nghĩ tới buổi lễ, anh vẫn nhẫn nhịn.
Trong mắt anh, Chử Đồng lúc này còn xinh đẹp hơn Giang Ý Duy rất nhiều. Cảnh này khiến anh quá bất ngờ, là điều anh hoàn toàn không nghĩ tới.
Không lâu sau, họ đứng thẳng dậy, Giang Ý Duy đưa tay đỡ lấy eo Chử Đồng. Hai màu đen trắng cực kỳ hòa hợp. Họ dựa sát vào nhau như một cơ thể, một bên là đen, một bên là trắng, hai màu đối lập lớn nhất.
Chử Đồng thở hổn hển. Phía dưới, tiếng vỗ tay rào rào như sấm dậy, các fan hâm mộ trên tầng hai lại càng sôi sục hơn. Họ gọi tên Giang Ý Duy hết lần này tới lần khác.
“Giang Ý Duy, Giang Ý Duy, Giang Ý Duy…”
Phần nhiều nên nói là tiếng khóc, không ít fan hâm mộ trước đây của Giang Ý Duy cho dù trong tay đang cầm tấm biển của người khác vẫn gào khóc gọi tên cô ấy: “Giang Ý Duy!”
Chử Đồng đứng thẳng dậy, nét mặt dãn ra, nói với người con gái trước mặt bằng khẩu hình miệng: “Chúc mừng cậu.”
Giang Ý Duy nước mắt đầm đìa gương mặt. Họ nắm chặt tay nhau, cúi đầu một cái thật sâu, chào mọi người phía dưới.
Giản Trì Hoài chứng kiến tất cả mọi thứ. Đáy lòng anh như sóng dậy rồi lại như có một con mèo đang cào cấu. Anh muốn lúc này được kéo Chử Đồng tới bên cạnh, lòng bàn tay sốt ruột nắm lấy tay vịn. Trước giờ sự kiên nhẫn của anh luôn rất tốt nhưng lúc này lại bị Chử Đồng làm cho kích động vô cùng, khắp người như có một ngọn lửa đang bùng lên.
Anh thật sự không nghĩ đến dù chỉ một chút. Vợ anh, một phóng viên nhỏ chỉ chạy đi săn các tin tức giải trí trước sau lại lên kế hoạch cho anh xem một màn kịch hay như vậy. Tối nay Giang Ý Duy chắc chắn sẽ cướp hết sự nổi trội của tất cả mọi người. Việc này còn chấn động hơn nhiều mở một buổi họp báo, công khai tuyên bố đã có thể đứng lên, hơn nữa đây là phát sóng trực tiếp. Lúc này tất cả mọi người đang theo dõi lễ trao giải Kim Ưng, đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng ban nãy!
Tiếng nói kích động của người MC vang lên bên tai: “Nửa năm không gặp, Giang Ý Duy đã bình phục rồi. Chúng ta hãy cùng vỗ tay. Thật là quá ngoạn mục, tôi còn tưởng mình xuyên không rồi chứ.”
Dù sao đây cũng là một lễ trao giải, tiết mục nào cũng có thời gian tối đa. Người MC nói một hai câu rồi tiếp tục trao cái giải phía sau.
Chử Đồng và Giang Ý Duy đi ra sau sân khấu. Cô nhẹ nhàng quẹt mồ hôi: “Giang Giang, cậu chịu nổi không?”
“Yên tâm đi, tớ đã đỡ được như thế này rồi, với lại lúc trước chẳng phải ở nhà đã múa rồi sao?”
Đã có phóng viên từ phía trước đi tới, chặn đường Giang Ý Duy để phỏng vấn: “Giang Ý Duy, xin hỏi cô bình phục từ khi nào vậy? Ban nãy vì sao không nhìn thấy cô trên thảm đỏ?”
Chử Đồng chắn trước mặt: “Xin lỗi, mọi thông tin cụ thể chúng tôi sẽ có buổi họp báo vào hôm khác. Bây giờ Giang Ý Duy còn phải tham gia vào lễ trao giải, cảm phiền.”
Đám ký giả đó đuổi theo một mạch vào bên trong. Chỗ ngồi của Giang Ý Duy ở phía sau. Chử Đồng đưa cô ấy tới đó. Có mấy ngôi sao tới rồi lại đi, để trống ra mấy chỗ. Chử Đồng ngồi bên cạnh Giang Ý Duy, tiếp tục nhìn lên sân khấu xem trao giải.
Giản Trì Hoài hiển nhiên đã nhìn thấy cô. Anh thẳng thừng gọi điện thoại qua. Chử Đồng cầm túi xách, di động rung lên rất dễ nhận. Cô lấy máy ra, nhìn thấy người gọi tới bèn nhắn lại hai chữ: Việc gì?
Công đức viên mãn rồi, về nhà.
Chử Đồng đáp một chữ: Không, sau đó chuyển di động sang chế độ im lặng, nhét vào trong túi.
Sau một lượt trao giải, tới Lâu Mộc Ngôn lên sân khấu biểu diễn. Cô ta thay một chiếc váy ngắn màu đỏ rượu vang. Dáng người rất đẹp, giọng ca cũng động lòng người nhưng thực sự không có điểm gì nổi bật. Cộng thêm phía trước có Giang Ý Duy nên dưới sân khấu hay trên tầng hai các fan đều rất bình thản. Lâu Mộc Ngôn kiềm chế giận dữ, kết thúc bài hát liền vội vàng đi xuống.
Chử Đồng ngồi một lúc: “Không được, tớ phải rút. Ống kính cứ quay về phía này, tớ không muốn nổi tiếng.”
“Trốn gì chứ? Nổi tiếng càng hay, làm minh tinh luôn.”
Chử Đồng mở quạt ra che mặt: “Phía tổ chức quả là siêu, tặng món quà kỷ niệm thật hữu dụng. Lúc trước khi bàn bạc với các nhân viên, tớ đã bảo họ dùng đèn tối chiếu vào tớ lúc ở trên sân khấu, mặt tớ có lẽ không rõ ràng lắm, nếu không Giản Trì Hoài sẽ bổ tớ ra làm đôi.”
“Ô hay, cậu không phải Tứ tẩu ư? Còn có lúc sợ?”
“Cậu là đồ vô lương tâm.” Chử Đồng nhẹ nhàng nói: “Giản Trì Hoài vẫn luôn nghĩ rằng tớ cho người đẩy cậu lên sân khấu hát một bài rồi thôi. Lần này thì hay rồi, cậu nhìn thấy sắc mặt của Lâu Mộc Ngôn chưa?”
“Nhìn thấy rồi.” Giang Ý Duy nhún vai: “Đã lắm.”
Chử Đồng cứ cảm thấy sau lưng có những mũi tên vun vút lao tới, cô không dám quay đầu lại: “Lát nữa ra ngoài chắc chắn sẽ có phóng viên chặn đường. Nhân lúc còn nóng hổi, cậu giành hết phần hot của đám người này đi. Tớ ra ngoài bảo trợ lý tới với cậu.”
“Cậu đi à?”
“Phải đi thôi, tớ không muốn nổi tiếng. Tớ là phóng viên mà, đâu phải ngôi sao.” Chử Đồng đứng dậy đi ra ngoài. Gọi điện thoại xong, cô không quay lại bên cạnh Giang Ý Duy nữa, có mấy ngôi sao đang vây quanh cô ấy, mà Chử Đồng không phải làm việc thêu hoa trên gấm.
Trong danh sách đề cử giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tối nay có Giang Ý Duy, những lời thương tiếc vốn dĩ định nói của người MC bị mắc nghẹn. Trước khi khách mời công bố người được trao giải, nhất loạt hô vang tên Giang Ý Duy: “Giang Ý Duy, Giang Ý Duy…”
Trên màn hình xuất hiện diễn viên nhận giải, vốn không phải Giang Ý Duy, đây là việc cô ấy đã dự liệu từ trước, nhưng các fan hoàn toàn không quan tâm. Kể cả những người trong ngành ngồi dưới cũng biết, nếu không phải vì bị thương, giải này chắc chắn thuộc về Giang Ý Duy.
Một nữ diễn viên cao ráo bước lên nhận giải. Các fan ở hiện trường lại hô to tên Giang Ý Duy khiến người MC có phần ngượng ngập. Chử Đồng nhìn thấy Giang Ý Duy đứng dậy, giơ tay về phía tầng hai, sau đó cô ấy đặt ngón trỏ lên môi: “Suỵt!”
Hội trường lập tức im bặt. Giang Ý Duy ngồi lại chỗ cũ. Cô ấy không còn muốn hơn thiệt gì từ lâu rồi.
Chử Đồng trở về xe, lấy một chiếc túi lớn từ trong cốp xe ra. Cô đi vào nhà vệ sinh thay quần áo rồi lại cầm máy ảnh của mình. Sau khi giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất được trao xong, Giang Ý Duy bèn đứng dậy rời đi.
Người trợ lý đã ở bên ngoài đợi cô ấy. Lâu Mộc Ngôn cũng chuẩn bị rời đi dưới sự hộ tống của quản lý. Chiếc cúp trong tay cô ta nặng trình trịch, người quản lý đã sớm nói với cô ta, lát nữa ra ngoài phóng viên chắc chắn sẽ phỏng vấn, bảo cô ta lựa lời mà nói.
Vậy mà sau khi ra phía sau hội trường, cô ta giương mắt nhìn thấy cả đám phóng viên vây lấy Giang Ý Duy. Chị ta vẫn mặc chiếc váy dài màu đen, bên cạnh chỉ có một cô trợ lý trẻ. Các phóng viên vây xung quanh: “Giang Ý Duy, nói cho chúng tôi biết đi, cô đã bình phục khi nào vậy? Con đường sau này, cô có dự tính gì không?”
“Con đường sau này dĩ nhiên là tiếp tục đóng phim rồi.” Giang Ý Duy mỉm cười: “Tôi chưa từng rời khỏi làng giải trí, chỉ trải qua một cuộc khảo nghiệm, chắc chắn con đường sau này của tôi sẽ càng xa hơn nữa.”
Đây mới là thần thái của Giang Ý Duy, hàng loạt câu hỏi tới tấp, dồn dập: “Về giải diễn viên nữ xuất sắc nhất hôm nay, cô có ý kiến gì không?”
“Đây là kết quả do ban bầu chọn đưa ra, đương nhiên tôi cảm thấy hoàn toàn công bằng.”
“Nhưng nếu như cô không bị thương, nó chắc chắn sẽ thuộc về cô?”
Giang Ý Duy cười khẽ, ánh mắt rất bình thản: “Nhưng nếu như tôi không thể đứng dậy được nữa thì ngay cả buổi lễ trao giải hôm nay tôi cũng không thể vào. Tôi rất trân trọng mỗi bước chân mình đi được hiện giờ, không cảm thấy có gì bất công vì số phận đã cho tôi một kỳ tích, cho dù nó có tước đoạt hết mọi hào quang của tôi, tôi cũng cam tâm. Vả lại, nó cũng không hề làm vậy. Những gì hôm nay vuột mất, Giang Ý Duy sẽ có ngày lấy về toàn bộ.”
Lâu Mộc Ngôn đứng ở xa, nắm chặt chiếc cúp trong tay, cười khẩy: “Một người được giải còn chẳng bằng một kẻ chạy tới góp vui.”
Người quản lý trước kia của Giang Ý Duy quay đi, sắc mặt đầy biểu cảm phức tạp. Có ai nghĩ Giang Ý Duy sẽ đứng dậy được đây? Trợ lý của Giang Ý Duy đỡ cô đi: “Thành thật xin lỗi, có những vấn đề đợi tới buổi họp báo hỏi sau đi. Hôm nay Ý Duy mệt rồi, cần được nghỉ ngơi.”
“Vậy xin hỏi, chân cô đã khỏi hẳn rồi sao? Có di chứng gì không?”
Giang Ý Duy cười, lắc đầu: “Không có, cảm ơn đã quan tâm.”
Tài xế lái xe qua, trợ lý đỡ Giang Ý Duy. Đám phóng viên lại đuổi theo rất sát, khó khăn lắm mới lên được xe, trợ lý bèn kéo cửa lại: “Ý Duy, trên đường tới đây em nghe được tin nữ vương ngành giải trí đã quay trở lại.”
“Vậy sao?” Giang Ý Duy quay ra ngoài cửa sổ, không tỏ thái độ. Người trợ lý thì rất phấn khích: “Quá tuyệt vời, em được xem trực tiếp, sao các chị làm được vậy?”
Nụ cười nơi khóe mắt Giang Ý Duy mỗi lúc một đậm. Phải, sao họ lại làm được nhỉ? Cô còn muốn hỏi Chử Đồng sao cô ấy có thể làm được vậy? Hình như mọi khó khăn khi rơi vào tay Chử Đồng đều có thể hóa giải. Cô ấy hay cười nói vì mình là Tứ tẩu nhưng Giang Ý Duy biết rõ những công sức cô ấy bỏ ra cho cô không kém gì những đau khổ cô gánh chịu trên con đường bình phục. Chỉ mình họ biết mà thôi.
Chử Đồng quay về xe, từ xa nhìn thấy có chiếc xe mở cửa sổ, Ân Thiếu Trình ngồi bên trong, đang đờ đẫn không biết suy nghĩ cái gì. Nhìn thấy Giang Ý Duy hôm nay, chắc là anh ta mừng lắm?
Chử Đồng rút chìa khóa xe ra, định đánh xe rời đi. Qua cửa xe, cô bất ngờ nhìn thấy có một bóng người đứng sau lưng. Cô giật nảy mình, còn chưa quay đầu lại đã bị Giản Trì Hoài ôm chặt eo.
Chử Đồng vội giãy giụa: “Này, chỗ này toàn phóng viên thôi đấy.”
“Thế sao lúc lên sân khấu em không nghĩ bên dưới toàn phóng viên?” Giản Trì Hoài giật lấy chìa khóa, ấn cô vào ghế sau: “Về nhà, có những chuyện em bắt buộc phải giải thích rõ ràng với anh, nếu không tối nay đừng hòng được ngủ.”
~
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!