“ Chu Đình Nam, Thanh Vy là vợ của anh, anh phải ghi nhớ kỹ điều này, nếu có bất cứ chuyện gì có lỗi với con bé cẩn thận tôi đánh gãy chân anh, đừng tưởng rằng tôi không biết lòng dạ hẹp hòi của anh, đừng có mà bày trò gì để qua mặt tôi, anh còn non lắm. Nghe thấy chưa?”
Nhìn thấy thái độ thờ ơ của Chu Đình Nam, ông đập bàn giận dữ. Chu Đình Nam thì lại trả lời với thái độ qua loa.
“ Con nghe rồi.”
Đỗ Thanh Vy ngơ ngác ngồi đó, nhất thời không biết nên nói gì, lại nhìn Chu Đình Nam , tự hỏi rốt cuộc bố mẹ anh ta không hài lòng với anh ta ở điểm nào? Cảm giác cô luôn có từ khi bước vào ngôi nhà này đó là mọi người luôn có một bí mật giấu cô.
Thấy Đỗ Thanh Vy nhìn mình chằm chằm Chu Đình Nam không vui nói: “ Cô đang nhìn cái gì vậy? Ăn xong chưa? Ăn xong nhanh đi ra ngoài đi.” Nói xong, anh ta đứng dậy đi ra ngoài. Cô cũng nhanh chóng đứng dậy và đi ra xe của anh ta. Dọc đường hai người không nói một lời, nhìn xe cộ qua lại, dòng người vội vã ngoài cửa sổ, lòng chợt thấy hoang vắng.
Sự giáo dục nghiêm khắc của gia đình và người cha nghiêm khắc đã hình thành cho cô một thói quen mơ mộng viển vông từ nhỏ. Khi cô còn học đại học, nhìn thấy các bạn cùng lớp cười đùa và chơi theo cặp trong khuôn viên trường, cô đã từng ghen tị, muốn tiến tới cùng họ, cũng muốn có những cuộc vui say đến mức quên lối về, nhưng cô lại không dám bởi vì cô không thể vượt qua được sự nghiêm khắc của bố.
Những năm tháng đó cô ngụy trang bằng sự kiêu căng và ngạo mạn, mỗi ngày đều giấu mình trong sự chăm chỉ, cô muốn mình học tập thật tốt để mình cũng được bố công nhận một lần.
Tuy nhiên, vẻ ngoài lạnh lùng giả tạo chỉ có thể khiến cô ngày càng cảm thấy cô đơn và trống rỗng hơn.
Cô muốn nhận được sự quan tâm của mọi người, và cô luôn khao khát tình yêu hơn bất kỳ ai khác.
Những suy nghĩ đó luôn khiến cô tự tưởng tượng ra mình là một nàng công chúa gặp nạn, bị giam cầm trong cung điện lạnh lẽo, rồi sẽ có một ngày như trong truyện cổ tích sẽ có một chàng hoàng tử đến kéo cô thoát ra khỏi sự lạnh lẽo và cô đơn này. Người ấy sẽ có khuôn mặt điển trai, ánh mắt trìu mến duy nhất chỉ dành cho cô, dáng người cường tráng và lồng ngực ấm áp, tất cả đều mang đến cho cô sự dịu dàng và hạnh phúc vô tận…
Ai bảo cứ mơ ước cứ cố gắng nỗ lực là sẽ đạt được tất cả nguyện vọng chứ?. Một quyết định của cha cô đã làm tan nát bao ước mơ viển vông bấy giờ của cô. Cô cũng khóc lóc cũng vật vã nhưng cô làm sao có thể thay đổi được số phận. Người đàn ông bị ép kết hôn cùng cô không những chẳng quan tâm đến cô thậm chí còn từng ly hôn, một gia đình không cho phép ly hôn.
Không cho cô đi sao? Họ có phải muốn giam cầm cô ở một nơi lạnh lẽo đến hết đời?
Cô muốn khóc, đột nhiên muốn khóc thật to như một đứa trẻ, cô luôn là một cô gái luôn giấu mình khóc thầm khi bị oan ức, bởi vì không ai sẽ an ủi cô ngoại trừ mẹ. Cô chỉ có thể âm thầm gặm nhấm những vết thương đang rỉ máu một mình, và rồi dùng nó để đối mặt với cuộc sống không có ánh nắng mặt trời của cô với những nụ cười ngớ ngẩn giả tạo. Đó là tất cả những gì cô có thể làm được.
Nước mắt không tự chủ được chảy xuống, Đỗ Thanh Vy quay đầu tránh đi ánh mắt của Chu Đình Nam, ngữ khí bình tĩnh nói: “Dừng xe, tôi muốn đi bộ.”
Cô cảm nhận được ánh mắt thăm dò và ghê tởm của anh ta quét về phía cô, sau đó anh dừng xe lại bên con đường vắng lặng. Cô bước xuống xe không ngoảnh lại. Cô bước những bước đi một mình một cách mạnh mẽ nhưng sau khi nghe tiếng xe nổ máy rời đi, cô từ từ ngồi xổm xuống ôm lấy tấm thân yếu ớt của mình, vùi khuôn mặt đẫm lệ vào đầu gối.
Giờ đây cô không còn cảm nhận được ánh mắt tò mò của những người đi đường ngang qua, chỉ nghe thấy giọng nói đau lòng của mình, cô 23 tuổi rồi, từ nay về sau chỉ có thể lê thê như vậy, trong mắt người khác như thế nào có còn quan trọng sao?
” Thanh Vy? Em bị sao vậy? Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói quan tâm hỏi han cô, rồi một đôi tay ấm áp kéo cô ra khỏi nỗi buồn.
Cô ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên và nhìn thấy Nguyễn Hữu Khoa, người đàn ông đẹp trai và ấp áp như ánh mặt trời đang lo lắng đứng trước mặt cô.
”Có chuyện gì vậy? Thanh Vy, anh đưa em đến bệnh viện nhé.” Anh đẩy cô vào chiếc xe của anh đang đậu bên đường mà không nói lời nào.
Cô mệt mỏi dựa vào ghế xe, nhắm đôi mắt sưng húp, nhẹ nhàng nói: “Em không sao, không cần đến bệnh viện, một lát nữa sẽ ổn thôi.”
“Thật sự không cần đi bệnh viện sao?”
Cô yếu ớt gật đầu, bản thân cô không muốn phơi bày sự yếu đuối của mình cho người ngoài xem.
“Vậy anh đưa em về nhé?” Anh vẫn lo lắng hỏi.
“Không cần đâu, đi công ty.” Về nhà sao? Haha nhà mình ở đâu bây giờ mình còn không biết, mình còn có nhà để về sao? Mũi lại nhức nhối cô cố gắng mở to mắt kiềm chế những giọt nước mắt lại sắp rơi xuống.
Nguyễn Hữu Khoa đỗ xe trước công ty lại quan tâm hỏi han cô lần nữa: ” Thanh Vy, em thực sự không sao chứ? Em cảm thấy không thoải mái thì phải nói với anh.”
Đỗ Thanh Vy lúc này đã bình tĩnh lại, nở một nụ cười dịu dàng với anh ấy:“ em khỏe mà, cảm ơn anh.”
Sau khi chia tay với Nguyễn Hữu Khoa ở cổng công ty, cô đến văn phòng của mình. Mở tất cả các cửa sổ ra để đón không khí mới. Cứ coi như đây là một khởi đầu mới đi. Đoá hoa nào mà chẳng lụi tàn quan trọng là nó đã làm được điều gì trong những ngày mà nó rực rỡ nhất. Cô cũng vậy, cô nghĩ mình chỉ cần cố gắng nhiều hơn nữa, cô không cần ai phải công nhận, chỉ cần bản thân thấy hạnh phúc là đủ rồi.
Cô tiến đến phía cửa kính kéo tấm rèm lên, rồi gõ cửa phòng anh ta.
“Vào đi.” Giọng nói quyến rũ của anh phát ra từ trong phòng.
Cô bước vào với một tốc độ chuyên nghiệp và đứng trước mặt anh ta.
“Chủ tịch, công việc của tôi nên làm là gì đây?” Đỗ Thanh Vy bình tĩnh hỏi, dù sao đây cũng là công việc đầu tiên của cô và cô cũng chưa có bất kỳ kinh nghiệm nào.
Đôi mắt anh ta dán chặt vào mặt cô, khiến cô cảm thấy bối rối không thể giải thích được.
“Sao vậy?” Cô đưa tay sờ sờ mặt mình, vừa rồi khóc làm bẩn mặt mình sao?