Những ngày tiếp theo là công tác chuẩn bị cho đám cưới rầm rộ, thực ra gia đình cô cũng không cần chuẩn bị gì cả, bên chú rể đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, chỉ còn việc quan trọng duy nhất là cô dâu thậm chí chưa từng gặp mặt chú rể.
Để mẹ vui, Đỗ Thanh Vy luôn cố gắng giả vờ vui, cùng mẹ đi siêu thị chọn quần áo, đi thẩm mỹ viện làm đẹp, làm tóc.
Nhìn cô mặc trên mình trước váy cưới lộng lẫy động lòng người mẹ của cô hình như rất vui. Cô nũng nịu ôm lấy cổ mẹ và nói với mẹ rằng cô nhất định sẽ hạnh phúc, vì cô là một cô gái ngoan, vì cô xinh đẹp như mẹ, ai sẽ không thích người xinh đẹp cơ chứ. Thực ra những lời nói của cô là để tạo cho mẹ niềm tin, cũng là để tạo cho cô niềm tin, đó là tất cả những điều cô có thể làm bây giờ.
Ngày mai, chú rể mà cô chưa từng gặp mặt sẽ đến đón cô, và hôn lễ cũng sẽ được tổ chức ở thành phố, nghe nói là ở một trong những nhà hàng sang trọng bậc nhất.
Mẹ lặng lẽ mở cửa bước vào. Nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt của cô, bà ôm cô thật chặt, đau lòng nói với cô: “Vy, con đừng trách mẹ, cũng đừng trách bố con, bố thực ra rất yêu con, mẹ cũng yêu con.” Nước mắt của bà hòa vào chung nước mắt của cô rơi xuống, thấm vào ga trải giường trên giường, và cũng thấm vào trái tim đầy đau đớn và cay đắng của cô.
“Đừng khóc, mắt con sưng lên sẽ không đẹp đâu, đêm nay mẹ ngủ với con.” Mẹ dịu dàng vỗ về cô, giống như khi cô còn nhỏ mỗi khi gặp khó khăn cô sẽ chạy về nhà rúc vào lòng mẹ. Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể mẹ, cô từ từ ngừng thổn thức và lặng lẽ nhắm mắt lại.
Cô bị mẹ đánh thức, khi mở đôi mắt ngái ngủ ra đã thấy khuôn mặt tươi cười của mẹ, hình như cô dường như cảm giác đã quay lại khoảng thời gian học cấp hai, mỗi sáng mẹ sẽ gọi cô dậy để đi học, những có lẽ đó chỉ là tưởng tượng của cô mà thôi. Mẹ vỗ vào mông cô, cưng chiều nói: “Mèo lười nhỏ, còn chưa dậy sao, thợ trang điểm tới rồi.”
Cô sửng sốt, nhớ ra hôm nay là ngày trọng đại của mình. Cô vội lật người ngồi dậy: “Mấy giờ rồi mẹ?”
“Năm giờ, đến giờ rồi, đi rửa mặt đi, người trang điểm đang đợi con ở phòng khách.” “
“Ồ.” Cô ngoan ngoãn đi rửa mặt, sau đó ngồi xuống trước mặt thợ trang điểm.
### Sau gần một giờ trang điểm bôi bôi rồi chát chát, người thợ trang điểm đã búi mái tóc đen nhánh của cô lên cao, rồi mặc cho cô một chiếc váy cưới trắng tinh khôi. Phần eo bó sát của chiếc váy tôn lên đường cong mềm mại trên người cô.
Cô cũng hơi kinh ngạc, không khỏi nói: “Cái này, cái này hình như khác tôi quá.”
“Không, cô dâu đã đẹp rồi, tôi chỉ đóng vai nhỏ giúp cô nổi bật hơn thôi.” Chuyên viên trang điểm miệng nhỏ nhắn như rót mật vào tai người khác vậy.
“Nếu em mà tẩy lớp trang điểm này đi chắc không ai nhận ra em mất.”
Chuyên gia trang điểm cười nịnh nọt nói: “Cô dâu thật hài hước, ha ha, cô dâu không trang điểm lại càng xinh đẹp.”
Đỗ Thanh Vy cũng nhỏ giọng nói đùa: “ Thôi chị đừng lừa em không lát em lại phổng hết cả mang tai lên.”
Đỗ Thanh Vy không mời ai tham dự đám cưới của mình cả, người duy nhất cô mời chính là người bạn thân trong suốt 7 năm của mình. Tuy nhiên cô ấy cũng đang bận thi tiến sĩ nên ngày trọng đại này cô chẳng có mấy người bạn.
Lúc này bố và em trai bước vào lễ đường, họ cũng mặc vest và đeo cà vạt, rất trang trọng. Thật hiếm khi cô cảm thấy được khuôn mặt của bố dịu dàng như vậy, có một nụ cười nhẹ trên khóe miệng. Cô không dám làm nũng với bố nên đành chuyển sự chú ý sang em trai.
“Thanh Việt.” Cô gọi em trai sau đó tay cầm váy lên xoay một vòng.
“Đẹp đấy, nhưng càng đẹp hơn khi Thanh Vy trang điểm như vậy.”
“ Đó, tôi nói không sai, cô dâu đã rất đẹp rồi.” Thợ trang điểm đúng lúc nói tiếp.
Cô hơi ngượng ngùng cúi đầu, mỉm cười vui vẻ.
Phong tục rước dâu ở chỗ cô là khi cô dâu ở nhà sẽ ăn một chút đồ ăn, cũng như mong cầu cho con gái gả đi sẽ có được một cuộc sống no đủ hạnh phúc. Khi mẹ đưa đĩa xôi cho cô, cô liền nhận lấy ăn dù cho không có vị gì nhưng cô vẫn cố nuốt.
“Chậm một chút, cẩn thận nghẹn.” Mẹ cười yêu thương, bố và em trai cũng nhìn cô với nụ cười trên môi.
Trong ấn tượng của cô, gia đình họ chưa bao giờ hòa thuận và ấm áp như vậy, chỉ trong giây phút này, cô đã tự nhủ: Thật đáng giá!
Bên đón dâu đã đến, khi chú rể cao lớn trong bộ vest đen chỉnh tề đứng trước mặt cô nhìn anh thật kỹ, dù sao anh cũng là người sẽ cùng cô đi hết quãng đời còn lại, vì vậy phải nhìn rõ ràng mặc dù bây giờ có hơi muộn nhưng vẫn tốt hơn là vào phòng tân hôn vẫn không biết chú rể trông như thế nào. Nhìn người đàn ông trước mặt rất quen thuộc nhưng cô thật sự không nhớ được mình đã gặp ở đâu. Hình như anh ta tên Chu Đình Nam 28 tuổi…đang làm nghề gì cô cũng không rõ.
Nhìn thấy mái tóc đen bồng bềnh của anh ta, nếu miêu tả anh ta là một người đàn ông thanh lịch thì hơi quá, nhưng anh ta thực sự mang lại cho Đỗ Thanh Vy cảm giác thanh lịch, trưởng thành, đặc biệt là lọn tóc trên trán gần như che mất tầm mắt của anh ấy. Một đôi mắt đen nhánh sáng lên vẻ ranh mãnh, sống mũi và khuôn miệng thanh tú như được chạm khắc, làn da không trắng lắm mà là một màu đồng khỏe khoắn. Dáng người vai rộng chân dài, eo cũng không quá mập, bởi vì không có lộ ra bụng bia. Nhìn chung, người này có thể được mô tả là cao và đẹp trai.
Đây là người đàn ông cô sẽ kết hôn? Trong lòng cô dâng lên một tia vui mừng, dù sao anh ta cũng không phải loại người nhìn xấu đến ma chê quỷ hờn, chỉ riêng điểm này thôi đã khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Nếu anh ta lùn và xấu, cô chắc sẽ ôm mặt khóc cả đời mất.
Anh ta gật đầu với bố mẹ tôi rất lịch sự, và nói bằng thanh âm đầy nam tính, “Bố mẹ con đến đón Vy.”
Bố mỉm cười vỗ vai anh rồi nói với cô: “Vy đây là Đình Nam.”Thật buồn cười, giới thiệu chồng với cô dâu đang mặc váy cưới, có lẽ không có ai khác ngoài cô phải gặp trường hợp này cả. Cô theo thói quen muốn đưa tay phải ra bắt tay với anh ta, suýt chút nữa đã buột miệng nói “Xin chào”.
Nhưng Đỗ Thanh Vy cũng cảm thấy có gì đó không ổn, chú rể và cô dâu mặc váy bắt tay nhau và nói “ Xin chào” khi gặp nhau, không phải có chút không thích hợp sao?