“Hả?” Lúc này Đỗ Thanh Vy mới đột nhiên nhớ ra hôm nay người đàn ông này đã trở thành chồng mình, cô ngây người im lặng.
Chu Đình Nam tóm lấy Đỗ Thanh Vy ném cô lên chiếc giường lớn trong phòng, sau đó cũng lao tới đè lên người cô.
“Này, đừng…” Đỗ Thanh Vy đặt tay lên ngực anh ta, yếu ớt nói: “Thật xin lỗi, anh, tôi không cố ý.”
“ Cô không cố ý?” Anh ta chỉ vào mặt mình tức giận nói: “Nếu là cố ý? Có phải cô đã đá chồng mình xuống gầm giường rồi không?”
“Không, không, tôi chỉ là không quen.”Chính là như vậy, anh ta đột ngột hôn cô, không thèm thông báo một câu, ai mà chả phải cự tuyệt chứ chưa kể đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nên Đỗ Thanh Vy quên mất mình đã có chồng. Vả lại, chồng cô cũng dùng vũ lực nên cô mới đánh lại chứ. Suy nghĩ đi nghĩ lại Đỗ Thanh Vy vẫn cảm thấy mình không sai ở đâu cả.
“Mẹ kiếp thật sự mất hứng!.” Anh ta lăn người ngồi dậy, chán ghét nhìn Đỗ Thanh Vy, ngữ khí khó chịu nói: “Nhìn cô tôi thật sự cương không nổi.”
Nói xong, anh ta đứng dậy, đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi. Đỗ Thanh Vy ngồi dậy, bực bội lấy tay đập vào đầu rồi ngã vật xuống giường như một quả bóng xì hơi. Đêm tân hôn của hai người bị phá nát như vậy, cả đêm hôm đó chú rể cũng không về.
Sáng hôm sau, Đỗ Thanh Vy thức dậy cô mở hết tất cả các cửa sổ để đón ánh nắng chiếu vào, cô đứng trên ban công, duỗi eo và thực hiện một vài động tác duỗi cơ đơn giản.
Sự vắng mặt của Chu Đình Nam vào ban đêm không khiến cô gặp nhiều khó khăn, ngược lại, cô cảm thấy mình ngủ rất ngon. Đứng trên ban công, cô mới phát hiện ra sân nhà anh rộng khác thường, bên phải tòa nhà nhỏ này có một căn nhà gỗ, bên trái là một ga ra, ở giữa là một bồn hoa hình tròn.
Đỗ Thanh Vy nhìn thấy cha chồng mình là Đại tá nhưng giờ đây lại đang ngồi xổm ở đó xới đất cho những bông hoa và cây cối. Vì vậy mà cô cũng vội vã thay bộ đồ ngủ, mặc một chiếc áo phông rộng rồi chạy xuống nhà.
Những lúc ở nhà, mặc dù không có bồn hoa lớn như vậy trong sân, nhưng mảnh đất sau vườn bố cô đã trồng rất nhiều rau. Những lúc ông đi làm nhiệm vụ ông luôn bảo hai chị em cô ở nhà phải chăm rau cho bố. Bố bảo, ông là người ở quê lớn lên, con cái không biết cày ruộng sao được?
“Chào buổi sáng, bố.” Đỗ Thanh Vy ngọt ngào gọi, mỉm cười duyên dáng rồi đứng sau lưng bố chồng.
Bố chồng quay lại, nhìn thấy cô ông lập tức nở một nụ cười hiền hậu: “Sao con dậy sớm thế? ”
“Tuổi trẻ không nên ngủ nhiều bố ạ. Ở nhà mỗi sáng bố con đều gọi chúng con dậy tập luyện thể lực và ăn sáng đúng giờ ạ..”
“Bố của con là người tài, rất biết cách quản giáo binh lính, đáng tiếc.. ài…” Ông ấy nói với một sự tiếc nuối.
“Con luôn tập với bố con à?” Bố chồng cô mỉm cười tán thưởng khi thấy cô nhanh chóng ngồi xuống nhổ cỏ và xới đất.
”Không, cấp ba con ở lại trường nên việc tập luyện cũng ít hơn, nhưng một phần cũng vì con lười biếng hihi.” Cô sinh ra trong gia đình người lính nhưng cô thật sự không thích dao và súng vì vậy cô đã nuông chiều bản thân. Lúc đầu, cô có thể luyện tập rất chăm chỉ, nhưng càng lớn cô càng lười đi.
Bố cô có lần vì chuyện này mà nổi nóng với cô chính em trai là người năn nỉ ông: “Chị con là con gái, biết tự vệ là được rồi bố.”
Ông ấy vẫn mắng cô: “ Khúc gỗ mục đúng là không thể khắc đẽo được. ” Nhưng kể từ đó ông cũng không bắt cô luyện tập nữa.
“Ôi, mình à, sao anh có thể để Vy làm chuyện này với ông, vừa bẩn vừa hôi.” Giọng mẹ chồng từ phía sau truyền đến, Đỗ Thanh Vy lại ngọt ngào gọi: “Mẹ, chào buổi sáng .”
“Chào buổi sáng, chào buổi sáng con gái mau vào đi, đừng làm cái này với bố nữa, khắp người đều sẽ bị bẩn đấy.” Mẹ chồng đi tới, lấy chiếc xẻng nhỏ trên tay cô rồi ném xuống đất.
“Không sao đâu mẹ, ở nhà con cũng thường xuyên giúp bố con làm những việc này mà.” Đỗ Thanh Vy cười nói.
“Chuyện ở nhà con thì kệ, sau này chúng ta không làm nữa, để ông già này tự làm.”
“ Đình Nam đâu? Nó còn chưa dậy sao?” mẹ chồng hỏi.
“ Hả…Dạ?” Cô sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ tới chồng yêu của cô vẫn chưa về.
“Cái này…” Đầu óc cô quay cuồng, không biết có nên nói với nhà chồng rằng con trai họ—chồng cô cả đêm không về hay nên nói là anh ấy đã ra ngoài từ sáng.
“Nó ra ngoài rồi à?” Mẹ chồng phản ứng rất nhanh, bà ngập ngừng hỏi.
“Vâng, ha ha, đúng vậy chồng con, anh ấy đi ra ngoài rồi ạ.” Cô vội vàng nương theo lời mẹ chồng, cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao ngày đầu tiên kết hôn để cho chồng ra ngoài cả đêm không về.
“Thằng khốn này!.” Bố chồng thô bạo đứng dậy, ném cái xẻng đang đào hoa trong tay xuống đất, chửi một câu rồi bước vào nhà.
Mẹ chồng ôm cô đầy cảm thông, âu yếm nói: “Rửa tay đi rồi ăn sáng với mẹ.”
———-
Vào buổi tối, trong tiếng gầm giận dữ của bố chồng, cuối cùng người chồng thân yêu của Đỗ Thanh Vy cũng chậm rãi bước đến. Anh ưu nhã đứng trong sảnh lầu một, đối mặt với vẻ mặt đang giận dữ của bố chồng, vẻ mặt anh ta vẫn vô tư như thể mình không có lỗi gì.
“Thằng khốn này, mới cưới vợ mà còn đi chơi bời, mày có còn là người không?” Đỗ Thanh Vy nhìn bố chồng mình hai con mắt gần như bốc hỏa, đang trừng mắt nhìn con trai mình.
“Bố đừng mắng con nữa, con đã đồng ý lấy cô ta rồi, bố còn muốn con phải làm gì? Con với cô ta căn bản không có tình cảm, tại sao…”
“Câm mồm! Thằng khốn mày muốn có tình cảm gì? À là có tình cảm với những người phụ nữ thối nát bên ngoài sao?
“Bố, người nói đạo lý chút được không?”
Bố chồng đập bàn càng tức giận hơn nữa, “Đạo lý cái chó gì, đạo lý của mày là vứt bỏ vợ mới cưới đi ra ngoài chơi bời cả đêm sao. Cái đạo lý của mày thà vứt cho chó ăn còn hơn.”
Nói xong ông cầm lấy tách trà trên bàn ném về phía anh ta, thấy anh né tránh bố chồng càng tức giận ông gầm lên, “ Chu Đình Nam…”