Kẻ này biến thái đến mức không tức giận mà còn đưa tay lên gạt nước bọt của cô rồi cho vào miệng, “ Đúng là người đẹp có khác, nước bọt thôi cũng thơm như vậy.”
Nhìn hành động của hắn ta Đỗ Thanh Vy vừa tức giận vừa buồn nôn. Cô ngay lập tức đưa chân đá mạnh vào bộ phận tạo con của hắn. Có lẽ cú đá này chính là cú mà Đỗ Thanh Vy dùng hết sức bình sinh, từ nay hắn ta sẽ bị tuyệt hậu. Dù sao những người xấu như vậy mai sau sinh con cũng chỉ làm khổ vợ con mình thôi.
“ Khốn kiếp, chơi chết nó cho tao.” Hắn cay cú đến mức dù đau nhưng vẫn ra lệnh cho đàn em của mình.
Nhìn thấy cô muốn dãy dụa thoát khỏi hai tên kia càng giữ chặt hơn tên kia bắt đầu tiến tới định lột áo cô ra, Đặng Khả Như thấy vậy lập tức tiến tới kéo chặt tên kia nhưng sức lực cô ấy yếu như vậy lập tức bị hất văng ra xa.
“ Không được đụng vào tôi, buông ra. Cứu tôi với” Cô đưa đôi mắt của mình nhìn những người xung quanh nhưng chỉ nhận lại sự thờ ơ vô cảm. Từ bao giờ cái xã hội này đã không còn luân thường đạo lý và thiếu tình người như vậy.
“ Buông ra… tôi sẽ giết các người… buông ra.”
“ Hừ để tao xem hôm nay mày bị làm nhục thế này còn dám sống để trả thù không.”
Chiếc cúc áo thứ ba của cô bị mở ra, bầu ngu.c lấp ló xuất hiện. Những ánh mắt của đàn ông bắt đầu nhìn chằm chằm vào cô. Đỗ Thanh Vy chỉ muốn móc hết mắt lũ đàn ông biến thái này nhưng chỉ biết vô lực nhìn. Những giọt nước mắt tủi nhục bắt đầu rơi xuống, cô ước gì ai đó có thể bước ra cứu mình thoát khỏi nơi dơ bẩn này.
Tên đàn ông háo sắc đang chuẩn bị lột đưa tay cởi áo ngự.c của cô ra thì bị một lực đá mạnh khiến hắn ta choáng váng. Hai người đang giữ chặt Đỗ Thanh Vy cũng không hiểu chuyện gì xảy ra liền bị đấm chảy máu mũi.
“ Chu Đình Nam.” Cô hét lên gọi tên anh.
Chu Đình Nam tiến tới cởi áo ra khoác lên người cô nhẹ giọng nói, “ Không sao chứ.”
“ Ừm.”
“ Đợi anh một chút.”
Chu Đình Nam trong mắt hiện lên tơ máu đỏ hoe lạnh lùng bước tới phía mấy tên đàn ông kia tiếp tục đánh, nhìn người đàn ông cao to trước mặt mình họ đều sợ hãi xin tha. Sau khi nhận ra Chu Đình Nam là người như thế nào họ càng sợ hãi hơn.
“ Chu tổng, xin ngài tha lỗi cho chúng tôi. Chúng tôi biết sau rồi.” Chu Đình Nam không quan tâm đến lời nói thừa thãi của mấy người này anh tiếp tục xách từng tên lên đáng rồi đạp.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh hung ác ra tay không nể tình như vậy Đỗ Thanh Vy có chút sợ hãi. Nhưng cô còn lo hơn anh cứ như vậy giết người sẽ phải đi tù. Vì những kẻ như vậy không đáng.
“ Chu Đình Nam… Đình Nam.”
Nghe thấy giọng nói của cô Chu Đình Nam lập tức tiến tới lo lắng hỏi, “ Sao vậy, em đau ở đâu sao.”
“ Ừm, chúng ta về nhà đi. Được không? Đừng đánh nữa.”
“ Được, được, được rồi chúng ta về nhà.” Anh lập tức bế bổng cô lên. Tựa vào bờ vai ấm áp, hương thơm quen thuộc toả ra, có lẽ cảm nhận được sự an toàn cũng vì rưỡi nên cô liền ngủ thiếp đi.
Chu Đình Nam đi qua phía Lý Hải, “Tôi về trước đây.”
Vốn dĩ mấy ngày hôm nay cãi nhau với Đỗ Thanh Vy anh cảm thấy rất mệt mỏi, không can thiệp vào cuộc sống của cô ư, anh không làm được. Anh không muốn mình cứ giữ khư khư cái quá khứ đó nữa, bởi vì vốn dĩ cô chẳng biết và cô cũng chẳng biết sự tồn tại của nó. Nhờ có Lý Hải đưa ra những nhận xét của người ngoài cuộc dành cho mình, anh đã hiểu được mình yêu cô mình cần cô đến đâu. Anh muốn cô được vui vẻ đến hết cuộc đời này.
Anh phải thầm cảm ơn ông trời vì hôm nay đã dẫn lối mình đến đây. Nếu không anh không biết người mình yêu hôm nay sẽ phải chịu những nhục nhã như thế nào. Những người dám làm tổn thương đến cô anh nhất định sẽ không tha thứ, kể cả đó là anh.
“ Bỏ cô ấy xuống, anh là ai?” Đặng Khả Như tiến tới chắn trước mặt Chu Đình Nam hỏi nhưng chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng như sương giá của anh.
Lý Hải liền túm cổ áo từ phía sau của cô ấy, “Vợ chồng nhà người ta đấy.”
“ Hả, chồng của Thanh Vy đẹp trai mà sao lại hung dữ như vậy. Nhưng mà anh bỏ tôi ra đừng có tóm cổ tôi, tôi không phải là chó aa?”
Đặng Khả Như đem tay mình đập đập cái tay người đang túm cổ mình vừa quay người lại đang tính mắng chửi đồ vô duyên thì cô ấy lập tức đờ người ra, lẩm bẩm, “ Moá, đẹp trai như vậy sao?”
Đây chính là tính cách của bạn Đỗ Thanh Vy, cô thích chơi với cô ấy vì lý do như vậy, trong hoàn cảnh nào cô ấy cũng có thể lạc quan
Lý Hải:“…”
Anh lập tức lùi lại tránh anh mắt thèm thuồng của cô gái này.
“ Anh, anh có bạn gái chưa?”
Lý Hải:“…” Tại sao trên đời lại có người phụ nữ không cần mặt mũi như vậy chứ. Tự dặn lòng mình sẽ không bao giờ lấy người vợ như vậy. Anh nhanh chóng túm lấy cô rời khỏi đây. Đây là bạn của em dâu dù sao cũng không thể vứt cô ta ở đây được. Hơn nữa cô gái này khá là dễ thương mấy người đàn ông trong này rất dễ phạm tội. Đương nhiên là trừ mình ra Lý Hải tự nhủ như vậy.
“ Nhà cô ở đây tôi đưa cô về.”
“ À, hả em không có nhà.” Đặng Khả Như nhanh chóng lấy tay lên sờ miệng mình, cô ấy sợ mình bị chảy nước rãi.
“ Vậy khách sạn cô ở đâu, tôi đưa cô về.”
“ Em là người vô gia cư.”
Lý Hải: “…”