Sáng ngày hôm sau cô dậy tắm, lấy trong tủ ra một chiếc váy kiểu sơ mi dài cúp ngực màu hồng dịu dàng, đi một đôi giày cao gót màu trắng. Cô nở một nụ cười mãn nguyện, cầm ví lên, bước nhịp nhàng bước ra ngoài.
Đỗ Thanh Vy chưa quen thuộc thành phố này nên cô quyết định sẽ đi taxi để hỏi tài xế
”Chú biết, cháu gái không phải người ở đây sao, cháu tới đây xin việc sao? Đó là một công ty rất lớn và nổi tiếng ở thành phố này.”
“Ồ vậy công ty họ có tuyển người không?”
“ Có tuyển. Hai ngày nay chú trở rất nhiều người họ đều nói muốn đến công ty xuất nhập khẩu Nam Á xin việc.”
Cô nhịn không được tò mò hỏi: “Vậy chú có biết họ đang tuyển vị trí gì không?”
” Cái này thì chú cũng không rõ.”
“Ồ, cảm ơn chú.” Vừa dứt lời thì chiếc taxi cũng dừng lại ở một toà nhà vô cùng to lớn.
“ Chúc cháu may mắn.”
Đỗ Thanh Vy cảm ơn rồi bước ra khỏi xe. Cô vừa bước vào sảnh, một cảm giác mát lạnh lập tức ập đến ánh nắng từ bốn bức tường kính chiếu vào khiến cả sảnh trông rộng rãi và sáng sủa. Ngay trước cửa là gian tiếp tân đang đứng chật ních người, đó là hai cô lễ tân xinh tươi đang tươi cười giải đáp thắc mắc.
Cô tò mò bước lại gàn chỗ lễ tân hỏi lớn: “Chị ơi, đây có phải là Công ty Xuất nhập Nam Á không ạ?”
Một cô gái mỉm cười lịch sự với và nói: “Xin cô điền vào đơn đăng ký trước” cô ấy nói rồi đưa cho Đỗ Thanh Vy một mẫu đăng ký rồi lại đi trả lời câu hỏi của những người khác.
Hóa ra là tuyển người, chẳng trách lại có nhiều người như vậy. Cô chen ra khỏi đám đông với bản đăng ký nhìn xung quanh. Không biết họ tuyển vị trí gì mà nhiều người xin quá, tổng cộng họ tuyển bao nhiêu người nhỉ? Có vẻ như công ty này rất nổi tiếng.
Đỗ Thanh Vy đang đứng đó suy nghĩ lung tung, thì một tiếng gọi ngập ngừng vang lên sau lưng: “Đỗ Thanh Vy?”
Cô vừa quay lại phía giọng nói thì một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc xuất hiện trước mặt, cô kinh ngạc gọi: “ Nguyễn Hữu Khoa.”
“Không nghĩ tới, thật sự là em.” Nguyễn Hữu Khoa bước nhanh đi tới, nắm lấy tay của cô có chút kích động nói.
“Ừ, không ngờ cũng được anh ở đây” Nguyễn Hữu Khoa này là đàn anh hơn cô 4 tuổi. Khi học đại học anh ấy là chủ tịch câu lạc bộ tình nguyện, còn cô cũng là một thành viên của đội. Anh ấy đã theo đuổi cô hơn một năm, nhưng vì bố không cho phép yêu đương nên cô đã từ chối anh ấy ngay từ đầu. Nhưng mà anh ấy chưa bao giờ từ bỏ việc theo đuổi cô.
Đỗ Thanh Vy nhìn thấy thẻ công tác treo trước ngực anh, ngạc nhiên hỏi: “Anh làm ở đây à?”
“Ừ, khi tốt nghiệp anh bắt đầu làm ở đây luôn rồi.” Anh ấy vẫn nắm tay cô, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn.
Cô đưa tay ra chạm vào thẻ công việc của anh ấy: ” Giám đốc phòng kinh doanh, được đấy, em không ngờ anh lại làm đến chức này luôn rồi.”
”Tại sao em lại đến đây?”
Nguyễn Hữu Khoa hỏi cô, sau đó anh ấy nhìn thấy tờ đơn xin việc trên tay cô chúa đợi cô trả lời lại nói tiếp: ” Em đến đây để nộp đơn xin việc?”
“À? Vâng, em đến đây để nộp đơn xin việc không.” Cô không thể nói thẳng ra là mình đến đấy để chứng thực công ty chồng mình có phải là thật hay không được.
Anh ấy cầm lấy đơn xin việc của cô nói: “Vẫn chưa điều thông tin sao? Sơ yếu lý lịch của em đâu? Đưa cho anh, em muốn ứng tuyển vào vị trí nào?” Anh ta nói một hơi liền mạch.
”A? Em vẫn chưa nghĩ xong.” Cô có chút bất đắc dĩ gãi đầu nói.
Anh ấy mỉm cười xoa đầu cô một cách đầy cưng chiều, “Không sao, anh sẽ giúp em với tư cách là cố vấn, em cứ đưa sơ yếu lý lịch cho anh trước.”
“Em, vừa rồi ra ngoài quên mang theo.” Đỗ Thanh Vy có chút xấu hổ nói, nói dối thực sự không phù hợp với cô mà. Vừa tìm một lý do để nói dối giờ lại phải tìm lý do khác để lấp lý do ban đầu.
Nguyễn Hữu Khoa sững người một lúc, rồi lại cười, nói với giọng điệu mơ hồ: “Em vẫn còn mơ hồ như vậy, bao giờ mới thành người lớn đây?”
Đỗ Thanh Vy không nói gì, giờ cô cảm giác như mình muốn tìm cái quần để đội lên đầu. Đi xin việc mà không nhớ đem cả sơ yếu lý lịch thì ai mà dám tuyển cô đây.
”Vậy anh giúp em điền đơn trước, em trở về lấy sơ yếu lý lịch, anh giúp em tìm kiếm xem vị trí nào phù hợp với em nha.”
Gặp phải một người nhiệt tình như vậy lại còn là đàn anh của mình, cô thật sự không nỡ từ chối lòng tốt của anh ấy.
Sau khi điền vào bản đăng ký, anh ấy giục cô về nhà lấy hồ sơ: “Nhà em có xa đây không? Anh đưa em về lấy nhé.”
Nghe vậy Đỗ Thanh Vy lập tức từ chối vội vàng đi ra ngoài bắt taxi về nhà họ Chu.
Khi cô quay lại với hồ sơ của mình, Nguyễn Hữu Khoa vẫn đang đứng ở cửa đợi cô.
Cô cảm thấy hôm nay mình thật ngớ ngẩn, cứ như thế mà nộp hồ sơ không cần biết công việc của mình là gì.
Ban đầu, Nguyễn Hữu Khoa muốn mời cô đi ăn trưa, nhưng cô đã từ chối mà không cần suy nghĩ kỹ, bất kể mối quan hệ của cô với Chu Đình Nam có là gì, dù sao thì cô cũng đã kết hôn, và không muốn chuốc thêm rắc rối.
Đỗ Thanh Vy thật sự không quan tâm đến công việc ở đây lắm, vì vậy mà cô đã không đề cập đến nó với bất kỳ ai, tất nhiên bao gồm cả người chồng hợp đồng của cô. Có rất nhiều ứng viên, cô nghe nói rằng mỗi vị trí chỉ tuyển một hoặc hai người, còn cô đã nộp đơn cho vị trí trợ lý kinh doanh, nhưng đó chỉ là tùy tiện chọn, thực sự cô không thích vị trí này.
Không ngờ vài ngày sau, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Tập đoàn Nam Á, thông báo mời cô đến phỏng vấn. Điều này khiến cô vừa phấn khích vừa có chút lo lắng.