Bầu trời ngoài cửa sổ âm u, đôi mắt trống rỗng của cô mở ra, cảm nhận được nỗi bất an đang trào dâng trong lòng, sờ lên cánh tay rắn chắc của người đàn ông nằm bên cạnh, xích sắt theo cử động nhẹ của cô mà vang lên leng keng.
Lần mò sờ lên hai cổ tay, thử giật nhẹ, kim loại ma sát với da thịt khiến Kiều Di hơi nhíu mày.
Thân thể vẫn vô lực, cô cố nhấc cánh tay đang đặt trên eo mình ra nhưng vô ích, khó khăn muốn ngồi dậy, dây xích ở hai chân bị kéo căng, Kiều Di nhận ra, phạm vi hoạt động của cô chỉ có thể nằm trên giường, khó khăn lắm thì mới ngồi được dậy.
Đột nhiên cánh tay trên eo nhẹ nhàng dùng sức lôi cô nằm xuống, sắp ngồi dậy được rồi mà lại bị kéo xuống, cô vừa oán hận vừa sợ hãi co rúm người lại.
Ôm chặt cô vào lòng, Thẩm Dịch Quân rúc vào gáy cô, ngái ngủ nói: “Ngủ thêm một lát đi.”
Cảm nhận từng hơi thở của hắn đang phả vào gáy mình, người Kiều Di run rẩy không dám động đậy.
Cơ thể hai người không một mảnh vải dính chặt lấy nhau, cảm nhận từng cơn run rẩy không ngừng của người phụ nữ mình ôm, nghe thấy cả tiếng thút thít nhỏ, Thẩm Dịch Quân bị phiền đến nhíu mày, hắn lật người Kiều Di lại đối mặt với hắn.
“Đủ chưa? Đâu phải là lần đầu đâu, sợ cái gì?”
Những ngón tay chai sạn lau đi nước mắt trên gương mặt cô, Kiều Di càng sợ hơn, đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng càng làm tâm trạng cô xấu đi.
“Hức hức… đâu rồi?”
“Em nói gì?”
“Đâu rồi?”
“Cái gì đâu rồi?” Hắn khó hiểu hỏi lại.
“Tiêu Hằng, Tiêu Hằng đâu rồi?”
Ngón tay đang lau nước mắt trên khuôn mặt cô cứng đờ, không nghe thấy ai chả lời, Kiều Di nắm lấy bàn tay của người kia lắc lắc hoảng loạn nói: “Đâu rồi, Tiêu Hằng đâu rồi, gọi Tiêu Hằng đến đi, nhanh lên, giúp tôi gọi anh ấy đến đi!”
“Im đi! Tiêu Hằng, Tiêu Hằng, lúc nào cũng Tiêu Hằng!” Thẩm Dịch Quân gầm lên đầy giận dữ.
“Ư…Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, đừng đánh tôi.” Kiều Di thả bàn tay của hắn ra, cô co rúm người lại, nhưng bị xích sắt ở tứ chi khống chế, cô hoảng sợ giật mạnh mấy lần cũng không được, xích sắt với thành giường va chạm với nhau tạo lên tiếng động lớn chói tai đánh thẳng vào màng nhĩ.
“Được rồi, bình tĩnh, không doạ em nữa, đừng sợ.” Hắn thở dài ôm cô vào lòng mà an ủi.
Nhớ lại những lời của Mục Tiêu Hằng nói, hắn ý thức được, có lẽ Kiều Di phát điên rồi…
Vậy cũng tốt, cô càng không có sức để phản kháng lại.
“Tiêu Hằng, Tiêu Hằng, Tiêu Hằng, em sợ quá, cứu em với, Tiêu Hằng, gọi Tiêu Hằng.”
Nghe những lời cô lẩm bẩm bên tai, lòng hắn đau nhói, nhưng đau lại chuyển thành căm phẫn, hắn ác độc ghé vào tai cô thủ thỉ.
“Tiêu Hằng chết rồi, cậu ta bị đánh chết rồi, đều là tại em, là tại em hại chết cậu ta đấy.”
“Không phải, Tiêu Hằng không có chết! Trả anh ấy lại cho tôi! Aaa, anh ấy còn sống, trả anh ấy cho tôi, không phải, tôi không có hại chết anh ấy, anh ấy không có chết mà.” Cô tuyệt vọng cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra vòng tay của Thẩm Dịch Quân, nhưng cánh tay càng siết chặt cô lại, nghe những lời nói độc ác bên tai, Kiều Di phát điên dùng sức giãy dụa.
Mặc kệ cô giãy dụa, cánh tay của hắn càng ngày càng siết chặt, hắn muốn cô phát điên, điên càng tốt, đỡ có đầu óc để chạy trốn.
Kiều Di cắn mạnh vào cánh tay rắn chắc kia, dùng hết sức cắn, nếm được vị máu tươi trong miệng, cô sợ hãi nhả ra rồi hét toáng lên: “Máu, máu, buông ra, làm ơn, cứu ba mẹ tôi với…”
Thấy tình hình trở nên không ổn, Thẩm Dịch Quân mặc kệ vết thương trên cánh tay đang chảy máu, hắn vươn tay lên kệ tủ ở đầu giường lấy mũi tiêm rồi cưỡng chế tiêm thuốc tê liệt cơ bắp vào người cô, thuốc nhanh chóng ngấm vào, Kiều Di dù đang phát điên cũng không thể cử động mạnh được nữa, chỉ là tình trạng tinh thần của cô vẫn rất nghiêm trọng.
“Máu, máu, Tiêu Hằng, cứu ba mẹ, cứu Tiêu Hằng, không chết…”
Thẩm Dịch Quân không ngờ tình trạng tâm lý của cô nghiêm trọng đến vậy, không ngờ rằng nhìn thấy máu cô còn phát điên hơn, hắn trầm mặc nhìn người phụ nữ đang lẩm bẩm một lúc rồi lấy thêm một lọ thuốc trong ngăn tủ, tiêm thêm vào người cô một liều thuốc an thần nữa.
Cơn buồn ngủ ập đến, Kiều Di từ từ chìm sâu vào giấc ngủ, không còn tiếng ồn gì nữa, Thẩm Dịch Quân cũng nằm lên giường mà ôm cô vào lòng.
Kệ đi, điên cũng tốt, phòng không cho cô tự tử là được.
Như vậy, cô sẽ không trốn đi được nữa, chỉ có thể ở bên hắn, cùng hắn sống đến cuối đời.
***
“Cô ấy sao rồi?”
“Không bị thương nặng ở ngoài da, nhưng tâm lý bị ảnh hưởng nghiêm trọng, đừng nên lạm dụng thuốc an thần quá nhiều, dùng quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến đầu óc đấy.” Bác sĩ nữ vừa thu dọn đồ đạc vừa dặn dò.
Trong đầu thầm lắc đầu ngao ngán.
Đúng là hào môn, chả hiểu được họ muốn làm gì.
“…”
Diệp Phi Phi trầm mặc nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, cả tứ chi bị xích sắt khống chế, khắp người đều là dấu vết bầm tím và dấu hôn, Kiều Di như một con rối không có sức sống.
“Không ngờ cậu lại thành ra như vậy…”
Cạch.