1 tuần sau…
Trên chiếc giường lớn, ánh đèn ngủ mập mờ chiếu lên hai cơ thể đang gắn kết chặt chẽ với nhau.
Thẩm Dịch Quân ôm chặt Kiều Di, không ngừng luận động trong cơ thể cô, gân xanh trên trán nổi lên dữ tợn vì kiềm chế.
Dưới cái âu yếm thân mật của hắn, cơ thể cô run lên bần bật, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, trên trán toát ra bao nhiêu mồ hôi lạnh.
“Anh…a…anh chậm một chút!”
Kiều Di sợ hãi.
Kể từ hôm hắn quát cô, Thẩm Dịch Quân dần trở nên ít nói hơn, luôn trả lời qua loa các câu hỏi của cô.
Đêm thì về muộn hơn những lần trước, có hôm còn không về.
Kiều Di sốt ruột đứng ngồi không yên, không biết do quá phụ thuộc vào hắn hay không mà tâm lý cô trở nên lo được lo mất.
Tối nay đột nhiên Thẩm Dịch Quân về nhà sớm, cô quyết định quyến rũ hắn.
Và thành công mĩ mãn…
Nhưng…
Không hiểu vì sao cô đau quá…
Không giống những lời miêu tả của người làm, mỗi lần hắn ra vào bên trong, Kiều Di cảm nhận được cơ thể mình vô cùng bài xích Thẩm Dịch Quân.
Phía dưới thì đau rát, dù có tiết ra bôi trơn thì cũng vẫn đau.
Dạ dày thì khó chịu vô cùng, cứ như chuẩn bị trào dịch lên vậy.
Mà lúc đầu vào thì hắn làm rất dịu dàng, kiên nhẫn, nhưng có đôi lúc lại như mất kiểm soát tăng nhanh tốc độ, khiến cô đã đau càng thêm đau.
Nhìn thấy giọt nước mắt cầu xin trên khóe mắt Kiều Di, Thẩm Dịch Quân lại mất khống chế tăng nhanh nhịp ra vào.
Hại cho Kiều Di khóc thét lên.
“Dừng! Dừng…em không muốn…em không muốn nữa…đau quá…”
Cuối cùng, Kiều Di không nhịn được vung tay lên tát mạnh vào má hắn.
Bên má hắn dần trở nên đỏ ửng, cảm giác đau rát làm hắn khôi phục được lí trí.
Kiều Di thoát khỏi khống chế của hắn, run cầm cập chống tay lết người lui về phía sau, dựa vào một góc đầu giường.
Phía dưới vẫn đau rát không ngừng.
Rõ ràng đã có bôi trơn mà vẫn đau như vậy chứ?!
Giống như có hàng ngàn vết rách đang chảy máu bị đổ cồn vào vậy!
Nhìn thấy cô co ro trong một góc, Thẩm Dịch Quân đến gần, muốn đưa tay chạm vào cô nhưng lại bị cô tránh đi.
“Em đã bảo chậm lại…sao…sao anh không chậm lại một chút được sao…hức.” Kiều Di bật khóc nức nở.
Cô thật sự hối hận quá.
Giờ cảm giác cả tinh thần lẫn thể xác đều kiệt quệ đi, trên ngực như có hàng ngàn tảng đá đè lên khó thở vô cùng.
Thẩm Dịch Quân rũ mắt, rồi cưỡng chế ôm cô vào lòng, mặc cho cô gào khóc trách mắng: “Anh xin lỗi, do anh hơi mất kiểm soát một chút.”
“Một chút gì cơ chứ?! Đau muốn chết!”
Kiều Di không phản kháng nữa, cô thở dốc một lúc rồi cơn buồn ngủ ập tới.
Lau đi nước mắt trên khuôn mặt người phụ nữ trong lòng, Thẩm Dịch Quân không hiểu nổi cảm xúc bất an đang ngày một dâng cao.
Nhất là gần sát ngày phẫu thuật mắt của Kiều Di nữa chứ.
Giống như tương lai phía trước sắp sửa có thêm một cơn bão ập tới, phá hủy hoàn toàn khoảng thời gian yên bình này.
Trong đầu hắn luôn có một giọng nói…
Hủy buổi phẫu thuật.
Nhưng mỗi lần nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của Kiều Di trên màn hình giám sát.
Hắn không nỡ…
Hắn không nỡ làm mất đi hi vọng của cô thêm lần nữa.
***
“Đừng giận anh nữa, em giận anh đã 2 ngày rồi đấy.”
Kiều Di vẫn im lặng nghe radio, cô không thèm liếc mắt nhìn hắn dù chỉ một chút.
Với tính khí cuồng nộ lúc trước của Thẩm Dịch Quân thì hắn đã hành hạ cô đến chết rồi.
Nhưng giờ chắc do hắn nhập tâm vào vai diễn của mình quá, hoặc cũng có thể do không muốn làm tổn thương cô.
Nên tính kiên nhẫn đối với Bạch Kiều Di trở nên lớn vô cùng.
Nhìn người phụ nữ yêu kiều đang ngồi trên giường, trên người có những dấu hôn đang nhạt dần, tuy khó chịu về sự giận dỗi dai dẳng của cô nhưng hắn không dám quát cô.
Ngồi sáp lại gần Kiều Di rồi ôm chặt cơ thể nhỏ bé vào ngực.
Bạch Kiều Di vẫn rất yên tĩnh không nói gì.
Thật ra cô cũng không giận hắn cho mấy, chỉ là cô đang thắc mắc tại sao khi làm lại đau đến vậy, không chỉ đau, mà cả cơ thể đều bài xích Thẩm Dịch Quân.
Giống như cơ thể muốn cô nhớ lại gì đó vậy…
“Anh tìm được người hiến giác mạc phù hợp rồi, mai tiến hành phẫu thuật luôn.”
“Gì?! Sao nhanh vậy? Mà sao anh không nói trước với em?” Kiều Di tức giận đẩy Thẩm Dịch Quân ra thì lại bị hắn ôm lại.
“Anh đang nói trước với em đây này.” Hắn không nhịn được mà cầm bàn tay cô nắn nắn bóp bóp.
Bàn tay của Thẩm Dịch Quân đầy vết chai sạn, khác với hắn, bàn tay của Kiều Di lại non non mềm mềm, đúng kiểu bàn tay của một tiểu thư cành vàng lá ngọc được nuông chiều từ bé.
Vì vậy cho nên, mỗi khi hắn sờ tay cô, Kiều Di đều hơi khó chịu rút tay về, cô không thích cái cảm giác mà nó đem lại.
“Sớm quá cơ! Sớm đến nỗi ngay ngày mai đã phẫu thuật rồi, mà người trong cuộc bây giờ mới biết.” Cô rút tay về, trên tay vẫn còn cảm giác chai chai sần sần khiến cô rất khó chịu.