Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm

Chương 29: Xương trẻ sơ sinh khắp mặt đất



Kiểm tra ghi chép và biên lai xuất nhập của cửa hàng xong, đối chiếu lượng hàng còn trong kho thấy thiếu một thùng axit formic, bị tôi liên tục tra hỏi, Chu Tuấn Long khai đã bán thùng axit đó cho Viện trưởng Lư của cô nhi viện.

“Ông ta cần axit formic làm gì?” Axit formic được sử dụng tương đối rộng rãi nhưng chủ yếu là trong sản xuất chứ không dùng trong sinh hoạt, tôi thực sự không hiểu được cô nhi viện dùng loại axit này để làm gì. “Tôi không biết, ông ấy bảo cần thì tôi bán thôi.” Chu Tuấn Long vẫn có

chút sợ hãi, hình như chưa hết run vì những lời dọa của tôi.

Giấy phép kinh doanh của cửa hàng này nhờ Viện trưởng Lư giúp đỡ mới có được, vì thế ông ta bảo cần axit formic là mẹ con Chu Tuấn Long liền dâng lên ngay… Hoặc là, tôi nên suy nghĩ như thế này: Ông ta muốn có axit formic nên mới giúp xin giấy phép mở cửa hàng hóa chất. Bất kể thế nào cũng bắt buộc phải điều tra Viện trưởng Lư.

Sau khi rời khỏi cửa hàng hóa chất chúng tôi đến công ty chuyển phát nhanh, đúng lúc nhân viên hay đến nhà Chu Tuấn Long nhận hàng cũng vừa về đến nơi. Kiểm tra danh sách chuyển phát nhanh xong, anh ta khẳng định chắc chắn với chúng tôi khoảng 6 giờ tối mười hôm trước Chu Tuấn Long đúng là có ở nhà. Lúc đó họ còn nói chuyện với nhau gần mười phút, khoảng 6 giờ 30 phút mới đi khỏi.

Theo Mỹ Lung nói, Chu Thiếu Long rời khỏi cô nhi viện lúc chưa đến 6 giờ, vậy thì cứ coi Chu Tuấn Long lập tức đến cô nhi viện ngay sau khi nhân viên chuyển phát nhanh vừa đi khỏi cũng vẫn không thể gặp em mình được. Như thế cũng có nghĩa là cậu ta có chứng cứ ngoại phạm. Hai mẹ con họ đều có chứng cứ ngoại phạm, đương nhiên ít có khả năng là hung thủ, có điều việc gì cũng đều có ngoại lệ nên vẫn không thể loại trừ khả năng họ là thủ phạm gây án.

Chúng tôi tới cô nhi viện một lần nữa, lúc đó sơ Viêm đang đứng trước cổng như thể bà ta biết trước chúng tôi sẽ đến vào giờ này vậy, trông thấy chúng tôi liền bước đến hỏi đã ăn cơm chưa, có muốn ăn ở đây không?

Trước lúc đến đây chúng tôi đã ăn cơm trưa, vì thế bèn khéo léo từ chối ý tốt của bà ấy, rồi yêu cầu dẫn đi gặp Viện trưởng. Sơ Viêm không hỏi gì liền dẫn chúng tôi đến phòng làm việc của Viện trưởng, dọc đường còn cho biết Viện trưởng tên là Lư Thụy Hoa, vốn là cô nhi lớn lên trong viện, làm viện trưởng đã một số năm rồi.

Tôi vốn cho rằng viện trưởng Lư là người đàn ông trung niên khoảng chừng bốn, năm mươi tuổi, không ngờ ông ta cũng chỉ xấp xỉ tuổi tôi, ước chừng chưa quá ba mươi, tướng mạo khôi ngô sáng sủa, có vẻ là một người quyết đoán. Thế nhưng ông ta lại có một ánh mắt sâu xa mà những người cùng tuổi không thể có được.

Sơ Viêm dẫn chúng tôi vào xong liền đi ra, Viện trưởng Lư thân thiện hỏi chúng tôi có gì cần giúp đỡ không. Tôi hỏi thẳng ông ta: “Chu Tuấn Long bảo ông mua ở chỗ cậu ta một thùng axit formic, có việc này không?” “Có, bữa trước tôi có lấy một thùng, định trả tiền nhưng cậu ấy không nhận, bảo là tặng cho cô nhi viện.” Thái độ ông ta rất bình tĩnh, không hề có chút thay

đổi, giống như đang nói về một việc vô cùng bình thường.

“Ông cần axit formic để làm gì?”Đây mới làđiểm quan trọng.

“Rửa nhà vệ sinh ấy mà!” Câu trả lời khiến tôi suýt nữa ngã khỏi ghế, nhưng đối phương vẫn giữ một vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, như thể axit formic sinh ra vốn làđể rửa nhà vệ sinh vậy.

Thấy tôi phản ứng với câu trả lời của mình mạnh như vậy, ông ta cười lễ độ:

“Anh không nghi ngờ tôi dùng nó để phân hủy xác chết đấy chứ? Tôi đã nghe sơ Viêm kể chuyện của Thiếu Long, nếu tôi muốn làm tan rữa xác chết thì dùng axit sunfuric chẳng phải là tốt hơn sao? Hơn nữa, cho dù dùng axit sunfuric thì cũng cần phải ngâm thi thể vào một cái chậu lớn trong một khoảng thời gian mới được chứ! Thùng axit formic đó đúng là dùng để rửa nhà vệ sinh thật không tin tôi đưa anh đi xem.” Nói rồi ông ta liền đứng dậy, đưa chúng tôi đi xem nhà vệ sinh thật.

Trong cô nhi viện nữ nhiều nam ít, nhà vệ sinh nam chỉ nhỏ như bàn tay, vì thếông ta đưa chúng tôi đến nhà vệ sinh nữ. Đến trước cửa nhà vệ sinh nữ vừa hay gặp Mỹ Lung từ trong đi ra, ông ta liền hỏi bên trong có người hay không, được biết trong đó hãy còn mấy người nên đành đợi họ ra hết rồi mới đưa chúng tôi vào, Mỹ Lung cũng tò mò vào theo.

Nhà vệ sinh nữ này rất rộng, phải đến hàng trăm mét vuông, trên sàn cực kỳ sạch sẽ, bồn cầu cũng không hề có một chút bẩn, giống hệt như vừa mới xây dựng xong. Có điều trông phong cách kiến trúc có lẽ cũng đã phải hàng trăm năm tuổi giống như ngôi nhà thờ.

Tôi quan sát kỹ lưỡng nền nhà và bồn cầu, hình như đều được làm từ một loại đá, nhưng làđá gì thì tôi không biết. Mặc dù năm tháng đã làm màu sắc hơi ngả vàng nhưng vẫn rất sáng bóng, có lẽ là do thường xuyên được tẩy rửa bằng axit formic.

“Mỹ Lung, cút ra ngoài ngay!” Tôi và Trăn Trăn đang xem xét bốn phía thì bỗng nhiên nghe tiếng Viện trưởng Lư gầm lên giận dữ. Ngoái lại nhìn, thấy ông ta đang nắm cánh tay Mỹ Lung, còn Mỹ Lung thì giằng tay ông ta ra, rồi lại đá mạnh vào ống chân ông ta, sau đó liền quay đầu chạy ra ngoài.

Cảnh này khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, trong ấn tượng của tôi Mỹ Lung là cô bé rất hiểu chuyện, mà cuộc trò chuyện với Viện trưởng Lư vừa rồi cũng khiến người khác cảm thấy ông ta là một quýông nhã nhặn lịch sự, vậy thì chuyện gì khiến họ tức giận như vậy chứ? Là một đứa trẻ trong cô nhi viện, vì sao Mỹ Lung lại dám đánh cả viện trưởng như vậy?

Tôi đem sự nghi hoặc trong lòng hỏi Viện trưởng đã xảy ra chuyện gì? Ông ta cười gượng gạo: “Con bé Mỹ Lung này có lúc cũng bướng bỉnh lắm, hai người đừng để ý đến nó, lát nữa rồi tôi sẽ đi tìm.”Ông ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Hai người đã xem xét nhà vệ sinh này rồi, rất sạch sẽ phải không, khi bàn giao cho tôi viện trưởng tiền nhiệm dặn dò rằng nhà vệ sinh này phải tẩy rửa bằng axit formic mới sạch được, vì thế từđó tôi luôn sử dụng nó.”

Mặc dù dùng axit formic tẩy rửa nhà vệ sinh có thể coi là chuyện lạ đời nhưng Viện trưởng Lư lại không hề tỏ ra có chỗ nào không ổn, vì thế tôi cũng đành phải chấp nhận lời giải thích hoang đường này.

Lúc chúng tôi ra đến cổng cô nhi viện để chuẩn bị về thì trông thấy Mỹ Lung đứng một mình bên đường không biết đang làm gì, đến gần mới phát hiện cô bé đang giận dữ ra sức đá rạp đám cỏ dại bên đường, thế là liền hỏi tại sao?

“Hai người phải về rồi à?” Cô bé không trả lời câu hỏi của tôi.

“Ừ, nghe nói ở gần đây có sườn núi mọc đầy cây oải hương nên muốn đến xem.”

“Em biết chỗ đó, ở rất gần đây thôi, để em đưa anh chị đi.” Cô bé bỗng trở nên vô cùng vui vẻ, nồng nhiệt kéo tay dẫn đường cho chúng tôi.

Nhưng vừa mới đi được vài bước thì sau lưng đã cất lên giọng nói hiền từ nhưng cũng rất nghiêm khắc: “Mỹ Lung! Định đi đâu hả?” Quay lại nhìn thì thấy sơ Viêm đang đứng ở cổng viện, vẻ mặt có phần không vui, nói tiếp: “Vừa rồi Viện trưởng bảo rằng nếu con còn tái phạm thì sẽ nhốt lại đấy!” Sắc mặt Mỹ Lung lập tức trở nên tối sầm, giậm chân một cái liền chạy vào trong cô nhi viện. Chúng tôi bước tới hỏi sơ Viêm đã xảy ra chuyện gì, bà ta thở dài một cái, rồi lập tức mỉm cười khoan dung:

“Không có gì, chỉ là trẻ con không hiểu chuyện thôi, hai người cứ làm việc của mình đi! Cầu chúa phù hộ cho hai người!” Nói xong bà ta làm dấu trước ngực rồi quay đi.

Đợi bà ta đi xa, Trăn Trăn liền hỏi tôi: “Rốt cuộc Mỹ Lung đã làm sai chuyện gì khiến Viện trưởng Lư và sơ Viêm tức giận chứ?”

Tôi bỗng nhiên nghĩ đến một số chuyện, hỏi ngược lại: “Lúc bằng tuổi cô bé này, điều cô nghĩ đến nhiều nhất là gì?”

Cô ấy suy nghĩ một lát, rồi trả lời một cách vô cùng tự hào: “Lúc đó tôi nghĩ đến nhiều nhất là chuyện tập luyện và thi đấu! Từ nhỏ tôi đã rất giỏi về thể dục thể thao, thường xuyên giành được giải thưởng, bằng khen và huy chương nhiều đến nỗi nhà không còn chỗ để!”

“Tôi đang nghi ngờ không biết cô có phải là phụ nữ hay không? Ái chà…!”

Lại bị đá rồi. Tôi xoa xoa chỗ mông bị đá, nói tiếp: “Có thiếu niên nào không đa tình, có thiếu nữ nào không nhớ nhung. Ở tuổi như cô bé Mỹ Lung này, nghĩ đến nhiều nhất chắc chắn là chuyện nam nữ, có lẽ vừa rồi cô ấy định dựa vào chúng ta để trốn đi tìm tình nhân. Nếu đúng như vậy, Viện trưởng Lư và sơ Viêm tức giận cũng phải thôi.”

“Bạn trai của cô bé có thể là ai chứ?”

“Những cậu bé ngang tuổi mà cô bé ấy có thể tiếp xúc ở cô nhi viện không nhiều, e là chỉ có anh em nhà họ Chu thường đến giúp đỡ, bây giờ cậu em đã chết, chỉ còn lại mình cậu anh mà thôi.”

“Theo anh có khả năng hai anh em chúng vì Mỹ Lung mà sát hại nhau hay không?”

“Không thể loại trừ khả năng này, Chu Tuấn Long vốn không mấy cảm tình với đứa em cùng cha khác mẹ này, nếu lại bị em trai ngang nhiên cướp mất tình yêu nữa thì xét về tình và lý cũng có thể ra tay tàn độc sát hại. Nhưng vấn đề hiện nay là cậu ta có chứng cứ ngoại phạm.”

“Nếu Mỹ Lung là tòng phạm thì tất cả đều có thể giải thích được rồi.” Trăn Trăn cực kỳ tự tin vào suy đoán của mình, trông điệu bộ như thể muốn lập tức đi bắt Mỹ Lung.

Tôi phải khó khăn lắm mới kéo được kẻ ngang bướng này đứng lại: “Tại sao Mỹ Lung phải giết cậu ta, đâu có chuyện một người con gái lại muốn hại chết người theo đuổi mình chứ!”

Trăn Trăn ngẩn người ra giây lát, suy nghĩ một hồi bèn nói: “Nếu có ai đó hôm nào cũng đến làm phiền anh, biết đâu anh sẽ hại chết người đó.”

“Đó là vì cô căn bản không phải là con gái, oái…” Lại bị đá nữa rồi, lần này bị đá đến ngã nhào.

Mặc dù cảm thấy mối nghi ngờ đối với Chu Tuấn Long tương đối lớn, nhưng khổ một nỗi không có chứng cứ nên chúng tôi bèn đến sườn núi mọc đầy cây oải hương ở gần cô nhi viện để xem xét, mong phát hiện ra manh mối. Buổi chiều trời trong gió mát, sườn núi mọc đầy oải hương, nếu dẫn thêm Miêu Miêu đeo trên lưng một ba lô đồ ăn vặt thì đã thành chuyến du lịch dã ngoại rồi. Tất nhiên chúng tôi đến đây mục đích không phải để đi chơi mà là vì trên xe đạp của Chu Thiếu Long có dấu vết của cây oải hương, mà khắp cả vùng lân cận chỉ riêng ở đây có loại cây này mà thôi, từ đó suy đoán trước lúc bị hại cậu ấy phải đi qua đây.

Sườn núi này không lớn cũng không nhỏ, chúng tôi đi vòng quanh mấy vòng vẫn không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Bây giờ đang đầu tháng chín, đã là cuối mùa hoa oải hương, tuy nhiên oải hương ở đây vẫn còn nở những đóa hoa xinh xắn. Ngửi mùi hoa thư thái êm dịu, sau cả ngày mệt mỏi bôn ba khắp nơi, tôi bất giác nhắm mắt, hít liền mấy hơi thật sâu.

Nhắm mắt bước đi giữa đám hoa đem lại cho tôi cảm giác vô cùng thoải mái, tiếc rằng cảm giác này tồn tại không được bao lâu đã lập tức biến mất. Bước chân đột nhiên hụt hẫng, còn chưa kịp bật ra tiếng kêu tôi đã không còn biết mình rơi vào chỗ nào nữa. Cơ thể liên tục trượt trong bóng tối, một lúc sau mới xuống đến đáy, lưng có vẻ nhưđè lên một số thứ gìđó vừa cứng vừa giòn, có thể nghe thấy cả tiếng vỡ giòn tan khiến tôi còn tưởng chính xương mình bị gãy.

Mở to hai mắt, tôi thấy mình đang ở một nơi vô cùng kỳ dị, trong bóng tối đen đặc có vô vàn đốm sáng màu lục lam không sao đếm xuể, giống như những đôi mắt quỷ dữ đang nhìn soi mói, khiến tôi suýt nữa sợ đến phát ngất. Cố gắng trấn tĩnh tinh thần, bàn tay khe khẽ thọc vào túi áo lấy bật lửa, khi ngọn lửa màu xanh lam phát ra ánh sáng yếu ớt xua đi bóng tối, tôi lại một lần nữa sợ hết hồn, bởi vì trước mắt là xương trắng rải đầy mặt đất.

Hít mấy hơi thật sâu để định thần lại, tôi mới bắt đầu quan sát kỹ cái hang đầy xương trắng này. Phía trên đỉnh đầu có cửa hang nhưng do lối vào hang chạy gấp khúc nên ánh sáng bên ngoài không rọi vào được, nhưng cửa hang không cao, lối vào cũng không rộng nên trèo ra ngoài không khó. Biết mình không thể bị kẹt chết ở nơi ghê sợ này, trong lòng thấy dễ chịu chút ít, tôi tiếp tục quan sát tỉ mỉ cảnh tượng xung quanh.

Cái hang này có thể nói là khá rộng, diện tích lớn hơn gấp đôi sân bóng rổ, khắp nền hang rải một lớp xương người khá dày, mỗi lần bước đi dưới chân đều phát ra tiếng nứt vỡ rợn người. Hơn nữa, điều kỳ lạ nhất là xương người ở đây đều rất nhỏ, có lẽ là trẻ sơ sinh. Từ độ cao của lớp xương có thể thấy, ở đây nhất định có không dưới hai nghìn bộ xương trẻ sơ sinh.

Mặc dù không có nhiều kiến thức pháp y nhưng từ hiện tượng vừa mới bị giẫm lên xương đã vỡ nát có thể đoán những đứa trẻ kia đã lìa bỏ thế giới này một thời gian dài rồi. Tiếp tục xem xét một lúc nữa, tôi phát hiện ra trong đống xương có chiếc kẹp tóc bằng gỗ, đẽo gọt vô cùng tinh xảo, kiểu cách cũng có chút gì đó rất quen, nghĩ mãi cuối cùng nhớ ra nó giống hệt chiếc kẹp tóc trên đầu Mỹ Lung.

Đúng lúc đó, từ bên ngoài vọng vào tiếng Trăn Trăn gọi, cuối cùng cô cũng phát hiện ra là không thấy tôi đâu. Trong hang không còn thứ gì đáng xem xét nữa, và để Trăn Trăn khỏi lo lắng, tôi bèn chui ra ngoài. Lối vào hang rất hẹp, lúc rơi xuống không cảm thấy gì nhưng khi trèo ra rất khó khăn, ai bảo tôi cao như thế, nếu nhỏ nhắn mềm mại như Miêu Miêu thì chắc chắn trèo ra dễ hơn nhiều.

“Anh mấy tuổi rồi mà chui vào trong hang chơi như trẻ con thế?” Khó khăn lắm mới chui được ra khỏi cái nơi chết tiệt này, thế mà vừa mới ra đến nơi đã bị Trăn Trăn mắng rồi.

Tôi đành giải thích: “Trước tiên, tôi không vào đó để chơi; thứ hai, tôi không chui vào mà là không cẩn thận nên bị rơi vào.” Sau khi ra ngoài tôi mới quan sát kỹ lối vào hang, nó nằm giữa đám cây oải hương, không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện ra, nếu không tôi đã không bị rơi vào trong. 

“Anh phát hiện ra thứ gìở trong đó không?”

“Phát hiện ra cái này…” Tôi đưa chiếc kẹp tóc cho Trăn Trăn rồi phủi lớp đất bám trên người.

“Chiếc kẹp tóc này đặc biệt thì đặc biệt thật, nhưng nói lên được điều gì chứ?”

“Kẹp tóc của Mỹ Lung gần giống với cái này.”

“Chẳng phải mục sư Lương đã nói chiếc kẹp tóc đó là cô bé tự làm hay sao? Lẽ nào lúc trước nó cũng từng bị rơi vào đây?”

“Đi hỏi cô bé là biết ngay thôi.” Tôi phủi sạch đất trên người liền lấy lại chiếp kẹp tóc từ tay cô rồi cùng nhau quay lại cô nhi viện.

Ở cô nhi viện chúng tôi không tìm thấy Mỹ Lung nhưng lại gặp ngay sơ Viêm, thấy tôi bẩn thỉu nhếch nhác như thằng ăn mày bà ta quan tâm hỏi: “Cậu bị sao thế? Có phải đã xảy ra bất trắc gì không?”

“Không có gì, vừa rồi bị rơi vào một cái hố…” Tôi kể cho bà ta nghe chuyện phát hiện ra cái hang đầy xương trẻ sơ sinh.

“Xin chúa dẫn dắt những linh hồn nhỏ bé này lên thiên đường!” Bà ta làm dấu thánh trước ngực, “Tôi nghĩ cậu đã phát hiện ra “Hang xác trẻ con” rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.