Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm

Chương 32: Trường sinh bất lão



Đợi suốt hai tiếng đồng hồ trước cửa văn phòng màông chủ Lý vẫn tránh không chịu gặp. Lúc chúng tôi chuẩn bị ra về thì thư ký của ông ta lại tìm cách giữ chân Trăn Trăn, còn một thư ký khác thìđưa tôi lên chiếc xe sang trọngđể “nói chuyện phiếm” với ông ta. Nếu ông ta muốn tách Trăn Trăn ra để chỉ nói với riêng một mình tôi thìđương nhiên không phải là chuyện quang minh chính đại rồi, có lẽ nói không được còn có thể hãm hại tôi cũng nên.

Tôi lên xe, ông chủ Lý bảo tài xế lái đi, như vậy cuộc nói chuyện của chúng tôi chỉ có một mình tài xế nghe được. Tất nhiên tài xế là người của ông ta, đãđể cho người này nghe thì tất nhiên không sợ anh ta nói năng lung tung rồi. 

“Đứa con gái tối qua phục vụ thế nào? Chắc không tồi chứ, mặc dùđòi năm nghìn một đêm nhưng hoàn toàn xứng đáng.”Ông ta mỉm cười thân thiện, cố giấu vẻđang giễu cợt tôi.

“Phục vụ tốt lắm, cóđiều tôi chỉ là con thỏđần độn thích ăn cỏ quanh nhà, làm chuyện đó với con gái lạ thật chẳng khác nào bị cưỡng dâm. Hơn nữa lúc bị cưỡng dâm đến cao trào lại bị các anh em ởĐội Phòng chống tệ nạn đến hỏi thăm, nên chẳng có chút hứng thú gì cả.”Ông ta giả ngây giả dại thì tôi cũng cười toe toét mà phối hợp, cóđiều cái cười của tôi giả dối hơn ông ta nhiều. “Xem ra cậu không vừa ý với sắp xếp của chúng tôi lắm…”Ông ta vừa nói vừa lấy ra một phong bì dày cộp đưa cho tôi, “Cho cậu, coi nhưđể an ủi, chuyện tối qua cứ xem như chưa từng xảy ra làđược rồi.” 

Tôi nhận chiếc phong bì, thấy nó rất nặng, mở ra xem bên trong có ba cọc tiền loại 100 đồng. Tôi vừa cười vừa đưa trả lại: “Không phải ông chủ Lý lại định trêu đùa tôi nữa đấy chứ? Tối qua trêu tôi như thếđãđủ lắm rồi!” Nếu nhận ba mươi nghìn đồng này, e rằng tôi vừa xuống xe thì các đồng nghiệp bên Viện Kiểm sát đãập đến ngay rồi.

“Quân tử không thù dai, tối hôm qua đúng làđùa có hơi quá, cậu cứ coi như chúng tôi uống rượu thành ra hồđồ thôi mà.”Ông ta lại nhét chiếc phong bì vào tay tôi.

“Quân tử tuy không thù dai, nhưng không làm được gì cũng không nên nhận lộc.” Tôi lại đẩy phong bì trở về.

“Coi như tôi tặng quà gặp mặt được chưa nào.”Ông ta nhét phong bì vào tay tôi lần thứ ba.

Cứđẩy qua đẩy lại như thếđến phát chán, tôi bèn nói: “Ông chủ Lýđã coi trọng tôi như vậy, nếu từ chối tức là bất kính. Cóđiều, con người tôi không chơi cờ bạc đĩđiếm, bình thường không tiêu hết bao nhiêu, số tiền này vào tay tôi cũng không tác dụng gì. Chi bằng nhờ tài xế của ông đưa giúp đến tặng cho cô nhi viện, tôi nghĩ bọn trẻởđóđang cần món tiền này.” Tôi đưa phong bì tiền

cho tài xếđang lái xe, sau khi nhìn qua kính chiếu hậu thấy ông chủ Lý gật đầu cho phép, anh ta mới nhận lấy. 

“Cảnh sát tham tiền tôi gặp nhiều rồi, không tham tiền thì mới gặp cậu là người đầu tiên, tôi càng ngày càng thích cậu rồi đấy!”

Nụ cười của ông ta vô cùng chân thành, nhưng ai biết được ông ta thật lòng hay giả dối, cũng giống như tuổi tác của ông ta, dù nhìn bề ngoài hoàn toàn không thể nghĩ rằng ông ta đã bảy, tám mươi tuổi rồi. 

“Con đường của chúng ta khác nhau.” Không cùng tư tưởng không thể cộng tác với nhau được, cứ tiếp tục nói chuyện cũng chẳng ý nghĩa gì.

“Ha ha! Chúng ta đang đi cùng đường, ít nhất cậu cũng không có lý do gìđể bắt tôi cả.”Ông ta cười vẫn rất tự nhiên.

Tôi cười khẩy: “Buôn người, thậm chí buôn nô lệ tình dục cũng là hợp pháp à? Đây có thể là lý do để tôi bắt các ông đấy!”

Ông ta lặng người giây lát nhưng lại lập tức bật cười lớn: “Ha, ha, ha… Anh bạn nhỏ này, cậu thú vị thật đấy. Chẳng giấu gì cậu, thời trẻđúng là tôi lập nghiệp nhờ vào những thủđoạn không vẻ vang này, nhưng đã chuyển sang làm ăn chân chính từ lâu rồi. Với tài sản của tôi hiện nay, cho dù miệng ăn núi lở cũng phải ăn mấy đời mới hết, theo cậu tôi có nhất thiết phải dựa vào những thủ đoạn phi pháp này để kiếm tiền không?”

“Vậy quan hệ giữa ông và những người như ông chủ Trần với Viện trưởng Lư là gì? Ông ta chỉ là viện trưởng của cô nhi viện, còn các ông đều là tỉ phú, trong mắt các ông, thử hỏi ông ta có vị trí gì? Đừng có nói với tôi rằng các ông có lòng từ bi muốn giúp đỡ bọn trẻ trong cô nhi viện, mà cho dù như vậy cũng không cần phải nịnh bợông ta. Giữa các ông chắc chắn có mối giao dịch bẩn thỉu không thể cho người khác biết!” Tôi nói một cách nghiêm túc. Ông ta thôi cười, cũng nghiêm túc trả lời tôi: “Tôi và những người nhưông chủ Trần đúng là có một số giao dịch với ông Lư, nhưng không phải là buôn bán người hay nô lệ tình dục như cậu nghĩ. Muốn kiếm tiền, chúng tôi thiếu gì cách hợp pháp, muốn phụ nữ, thiếu gì con gái trẻđẹp nhào vào lòng chúng tôi. Trong mắt người đời, có thể giao dịch giữa chúng tôi là không cóđạo đức, nhưng cũng chưa chắc đã là vi phạm pháp luật. Nếu quả thật chúng tôi tội ác tày trời không thể tha thứ, vậy thì cậu cho rằng còn có cơ hội nói chuyện với tôi được hay sao? Tối qua, sau khi cậu uống say, chúng tôi chỉ cần để một chiếc khăn giấy ướt lên mặt cậu là cậu đã không bao giờ tỉnh lại được nữa rồi.”

Nghe xong những lời này, tôi không khỏi suy nghĩ. Sự thật đúng như ông ta nói, tối qua họ thừa đủ thời gian đối phó với tôi, thậm chí chỉ cần một chiếc khăn giấy ướt là có thể khiến tôi ngạt thở mà chết, báo cáo khám nghiệm tử thi rất có thể sẽ nhận định nguyên nhân gây ra cái chết của tôi là ngạt thở do say rượu, họ không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào cả.

Đúng lúc này, bỗng nhiên chuông điện thoại reo, là Trăn Trăn gọi, xem ra cô đã trừng phạt xong cô thư ký kia rồi. Ông chủ Lý ra hiệu cho tài xế dừng xe, lúc tôi xuống xe, ông ta lại tươi cười hòa nhã: “Tôi sẽ quyên tiền cho cô nhi viện trên danh nghĩa của cậu.”

Chiếc xe chạy rồi mà tôi vẫn đứng trơ bên đường mất một lúc, cho đến khi Trăn Trăn gọi lại một lần nữa mới định thần lại được, nhận thấy đang ở cách công ty của ông chủ Lý không xa nên bèn cuốc bộ trở lại. Trăn Trăn bô bôđủ điều bên tai tôi nhưng tôi không nghe thấy gì cả, trong đầu chỉ nghĩđến những điều ông chủ Lý vừa nói.

“Một vụ giao dịch không cóđạo đức nhưng lại chưa hẳn đã vi phạm pháp luật” là giao dịch gì chứ? Viện trưởng Lư có thể làm ăn gì với mấy ông chủ này? Ông chủ Lýđã coi trọng vụ giao dịch này như thế, lại còn không ngại tỏý tốt với tôi, vậy thì có nghĩa là một khi bị vạch trần, vụ giao dịch vôđạo đức dù không bị coi là phạm tội này sẽ không thể tiếp tục được nữa, hơn nữa còn khiến họ bị tổn thất rất lớn. Nhưng với của cải của ông ta, trừ lấy sao trên trời, có lẽ không có gìông ta không mua được, mà thứ nếu ngay cảông ta cũng không mua được thì Viện trưởng Lư làm sao mà cóđược? Điều quan trọng hơn là, vụ giao dịch này có liên quan gìđến cái chết của Thiếu Long? Tại sao Viện trưởng Lư lại phải mưu tính hãm hại tôi?

Càng nghĩ càng thấy xuất hiện nhiều vấn đề, mạch suy nghĩ cũng ngày càng rối loạn, nếu có Tiểu Tương ởđây thì tốt, cậu ấy có thể phân tích kỹ lưỡng từng chi tiết, cuối cùng rút ra mấu chốt vấn đề. Mặc dù không có cậu ấy ở bên cạnh nhưng tôi cũng không đến mức đâm quàng đâm xiên như rắn mất đầu, tất cả mấu chốt vấn đềđều nằm ở Viện trưởng Lư, chỉ cần theo dõi chặt ông ta thì nhất định sẽđiều tra ra ngọn nguồn.

Gọi điện cho Tuyết Tình hỏi tình hình Viện trưởng Lư. Tuyết Tình cho biết, ông ta suốt ngày ở trong cô nhi viện giải quyết công việc nội bộ, không thấy có hành động gì khác thường. Điều đặc biệt nhất có lẽ là quan hệ giữa ông ta và một trẻ mồ côi ở trong viện rất xấu, hai người liên tục cãi nhau, thậm chí có lúc đứa trẻ kia còn đánh ông ta, nhưng ông ta lại không hềđánh trả.

Tôi hỏi tướng mạo của đứa trẻ mồ côi kia có gìđặc biệt, cô bảo Miêu Miêu gửi cho tôi tin nhắn đa phương tiện đính kèm một bức ảnh. Bức ảnh chụp trộm, hơn nữa chụp ở khoảng cách xa nên nhìn không rõ lắm, tuy nhiên tôi chỉ nhìn qua đã nhận ra đó là Mỹ Lung, bởi vì cách ăn mặc của cô bé vô cùng đặc biệt. Nếu quả thật nhưông chủ Lý nói là họ không cần thiết phải buôn bán người hoặc là nô lệ tình dục thì suy đoán trước đây của tôi về nguyên nhân khiến cho quan hệ giữa Viện trưởng Lư và Mỹ Lung không tốt là không đúng rồi. Vậy, vì sao quan hệ giữa hai người ấy lại xấu như vậy? Theo lý mà nói, Viện trưởng là người có quyền uy nhất trong viện, vậy mà Mỹ Lung đối với những người như sơ Viêm còn có chút kính nể, nhưng lại không hề sợ Viện trưởng Lư, thậm chí còn dám động thủ với ông ta. Kỳ lạ hơn nữa là Viện trưởng Lư lại không hềđáp trả. Điều này khiến tôi nhớđến câu tục ngữ”Em gái lớn hơn bà chủ”, cónghĩa là khi a hoàn được thế thì còn hơn cả bà chủ mà cô ta vẫn thường hầu hạ, trái lại bà chủ còn phải nhìn thái độ của a hoàn để mà cư xử. Dựa vào đâu mà cô bé Mỹ Lung này lại có thế lực hơn cả Viện trưởng Lư?

Đối với những vấn đề tìm mãi không ra manh mối, cách tốt nhất là không nghĩđến nó nữa, dù sao bên phía viện trưởng Lư cũng tạm thời chưa cóđộng tĩnh gì, tôi bèn quyết định tiến hành điều tra ba ông chủ khác cũng quyên góp tiền cho cô nhi viện kia. Đúng lúc đó, Vĩ Ca gọi điện đến, nói: “Tôi vừa phát hiện ra một chuyện thú vị.”

“Chuyện gì, nói nhanh lên!” Anh chàng này lần nào cũng đòi kể công, tôi không muốn nghe anh ta nói lôi thôi thêm một lần nữa.

“Tôi đọc thấy hàng nghìn trang tin…” Anh ta vẫn cứ kể công một hồi rồi mới đi vào vấn đề chính, “… Hơn mười năm trước ông chủ Trần bị ung thư phổi, hơn nữa ông ta rất trầm tính, chưa bao giờ xuất hiện ở nơi công cộng, vì thế có người từng xào xáo chuyện này ở trên mạng, đưa ra suy đoán rằng ông ta đã chết. Công ty ông ta đứng ra cải chính, nói rằng ông ta rất khỏe, rồi chỉ trích tin đồn trên mạng không có căn cứ, ngoài ra còn nhấn mạnh đây làâm mưu cạnh tranh của đối thủ. Mặc dù công ty liên tục cải chính nhưng vìông ta lại không hề xuất hiện nên cổđông lo sợ rút cổ phiếu khỏi công ty, khiến giao dịch cổ phiếu của công ty đều dưới mức sàn liên tục trong mấy phiên. Về sau, một nhà đánh giá cổ phiếu nói rằng công ty hoạt động rất tốt, lợi nhuận ổn định, kể cả chủ tịch đã chết thì chắc chắn cũng sớm bầu ra người kế vị, nhờđó mới thu hút được cổđông mua vào nhân lúc giá cổ phiếu còn thấp, cuối cùng công ty thoát khỏi khủng hoảng.”

“Có biết chính xác tuổi của ông ta không?” Giống như với ông chủ Lý, tôi cũng rất quan tâm đến tuổi thật của ông chủ Trần.  

“Không nói chính xác được, tất cả các bài báo và bài giới thiệu đều không nói tuổi chính xác của ông ta. Cóđiều công ty của ông ta thành lập vào năm 1966, đến nay đã hơn 40 năm, vàông ta chính là người sáng lập, vì thế, ít nhất ông ta cũng phải sáu, bảy mươi tuổi, thậm chí là hơn tám mươi. Nếu không, cổ đông đã không tin vào thông tin ông ta chết như vậy.”

Lại là một ông già bảy, tám mươi tuổi, hơn mười năm trước còn bị ung thư phổi nữa chứ. Nếu ông ta bị ung thư phổi lúc khoảng trên dưới sáu mươi tuổi, thế thì chắc chắn không thể chịu đựng được quá trình điều trị rất mệt mỏi. Vậy mà tối qua ông ta lại là người uống rượu khỏe nhất, nếu bảo ông ta làông già bệnh tật đầy mình đang chờ chết thì có lẽ sẽ phải coi tôi như người đã chết. Đang lúc suy nghĩ, Vĩ Ca lại cho tôi biết một tin giật gân: “Hơn mười năm trước công ty của ông ta bắt đầu ủng hộ cho cô nhi viện, tính ra thìđó là sau khi ông ta bị ung thư không lâu…” 

Nghe câu này tôi như bừng tỉnh giữa cơn mơ, chẳng lẽ những người như ông chủ Trần đã mua của Viện trưởng Lư loại thần dược chữa được bách bệnh, thậm chí có thể khiến người ta trường sinh bất lão? Quả thật đối với bốn ông trùm này mà nói, trường sinh bất lão quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời, đừng nói mỗi năm quyên góp vài trăm nghìn, ngay cả quyên góp hàng triệu thậm chí hàng chục triệu đồng cũng đáng. Nhưng mà, trên đời có loại thuốc này thật không?

Có thể tôi sẽ tìm được câu trả lời từông chủ Trần, nhưng với điều kiện ông ta chịu tiếp tôi.

Ông chủ Trần tên đầy đủ là Trần Kiến Đức, mở công ty xuất khẩu mậu dịch, quy mô còn lớn hơn công ty của ông chủ Lý. Tôi và Trăn Trăn đến công ty ông ta, đợi trước cửa phòng làm việc một lát liền được thư ký thông báo ông ta bằng lòng tiếp nhưng chỉ muốn gặp riêng mình tôi. Thái độông ta khá thẳng thắn, nói thẳng làchỉ muốn gặp riêng tôi chứ không lén lút mờám nhưông chủ Lý. Tôi bảo Trăn Trăn nếu không muốn lại bị người ta khám xét thì ngoan ngoãn đợi tôi, đừng đi lại lung tung. Cô gái này là người rất dễ kích động, nhưng cũng không đến nỗi không hiểu ý tôi.

Phòng làm việc của ông chủ Trần rất rộng, ít nhất cũng phải 600m2, đầy đủ bàn trà và quầy bar mi-ni, thậm chí còn có cả một bàn mạt chược tựđộng khiến tôi có cảm giác nơi này giống phòng giải trí hơn. Từđó có thể thấy ông ta là người rất biết hưởng thụ cuộc sống. Ông chủ Trần ngồi trước chiếc bàn làm việc còn to hơn cả bàn ăn ở nhà tôi vẫy tay gọi, khi tôi ngồi xuống phía đối diện, ông ta liền lấy ra một tập séc, nói với tôi bằng giọng không mấy thiện cảm: “Ra giáđi, cần bao nhiêu thì cậu mới không xía vào chuyện của chúng tôi nữa?”

Tôi cười dửng dưng, nói: “Nếu ông chủ Trần cũng muốn lấy danh nghĩa tôi quyên góp cho cô nhi viện, vậy thì tôi thay mặt bọn trẻởđó xin được cảm tạ. Nhưng nếu ông định hối lộ tôi thì không cần đâu, thầy bói đã bảo rằng số tôi không được sở hữu những đồng tiền bất chính, vì thế e rằng tôi không có phúc được nhận ý tốt của ông.”

Ông ta bỗng nhiên bật cười sảng khoái, lấy ra hai điếu xì-gà từ trong hộp để trên bàn, tự tay cắt đầu xong rồi đưa cho tôi một điếu, còn mình tự châm điếu còn lại, nhả một ngụm khói xong mới nói: “Ông Lý bảo cậu không tham lam, tôi không tin, không ngờđúng là như vậy.”

Tôi rút bật lửa châm xì-gà, thong thả rít một hơi: “Ông đã biết tôi không tham tiền thìđừng phí thời gian vào chủđề này nữa. Ông chủ Lý bảo tôi rằng các ông có một số giao dịch hợp pháp với Viện trưởng Lư, đã là hợp pháp thì xin đừng ngại cho biết đó là giao dịch gì. Chỉ cần ông chịu nói ra, tôi cũng không phải làm phiền các ông thêm nữa.”

“Ông Lý không nói với cậu tất nhiên là có lý do của ông ấy, và tôi cũng giống như vậy. Cậu nên hiểu, với quan hệ xã hội của chúng tôi, muốn đối phó cậu dễ như trở bàn tay, nếu cậu tiếp tục làm phiền chúng tôi vì chuyện này thì đừng trách.”Ông ta nói toạc móng heo, không vòng vo nhưông chủ Lý. “Các ông không dám làm gì tôi, ít nhất là không dám thủ tiêu.” Tôi thể hiện

vẻ mặtđầy tự tin, ông ta hơi nhíu mày. Tôi chậm rãi giải thích: “Tôi cảm thấy rất lạ lùng, tại sao tối qua các ông không trực tiếp thủ tiêu tôi mà lại phải mất công khổ sởđưa các đồng nghiệp của tôi bên Đội Phòng chống tệ nạn đến bắt tôi về tội chơi gái? Nhưng, sau đó vừa rồi tôi cũng đã hiểu ra, bởi vì các ông sợ, sợ tôi chết trong cuộc rượu của các ông sẽ khiến các ông trở thành tiêu điểm của truyền thông, sợ tất cảđều biết tuổi tác thật của các ông. Bởi thế các ông chưa bao giờ cho phóng viên chụp ảnh, không dám xuất hiện ở nơi công cộng, thậm chí bên ngoài xuất hiện tin đồn ông đã chết màông cũng không công khai xuất hiện. Bởi vì các ông sợ mọi người biết rằng mặc dù đã bảy, tám mươi tuổi, thậm chíđến hàng trăm tuổi mà các ông vẫn có vẻ bề ngoài chưa quá năm mươi. Các ông giống như con quỷ hút máu chỉ có thể sống trong bóng tối, chỉ cần ánh sáng chiếu vào là liền tan thành khói bụi!”

Tôi càng nói càng kích động, liên tục nhấn giọng, ông ta yên lặng không nói gì, cơ mặt hơi co lại, mãi lâu sau mới cười gượng gạo: “Cậu suy đoán không sai, đúng là chúng tôi là những lão giàđã gần trăm tuổi, bởi thế mới không muốn tiếp xúc với truyền thông, làm việc cũng cố gắng hết mức không gây ồn ào, sợ rằng sẽ bị mọi người coi là quái vật. Nếu như ở thời điểm ba, bốn mươi năm trước, cậu dám nói với tôi như vừa rồi thì chắc chắn ngày mai người nhà sẽ phải bới thùng rác mà tìm chân tay cho cậu.”

Đã nắm được điểm yếu của đối phương, tôi cũng không cần khách sáo nữa mà thẳng thắn ra điều kiện: “Tôi muốn biết các ông và Viện trưởng Lư có giao dịch gì? Chỉ cần ông nói ra, tôi sẽ tuyệt đối giữ bí mật trường sinh bất lão cho các ông.”

Ông ta bỗng nhiên lấy từ ngăn kéo ra một đồng bạc, xem ra đó là vật kỷ niệm có giá trị không nhỏ, mỉm cười bảo: “Tôi không nói thẳng ra với cậu được, bởi vì việc này liên quan đến lợi ích của tôi và các bạn tôi, nếu cậu bằng lòng đánh cược, và nếu cậu thắng thì tôi sẽ nói cho cậu biết, còn nếu cậu thua thì đừng quấy rầy chúng tôi về chuyện này nữa.”

“Đánh cược thế nào?” Tôi khá may mắn, trong những lần đánh cược nhỏ thường không mấy khi thua.

“Cách chơi rất đơn giản, cậu bỏ hết tiền trong người ra trước đi!” Tôi không phải người có tiền, bình thường chỉ mang theo vài trăm đồng, hiện tại trong ví có hơn tám trăm, vì thế lấy ra 8 tờ loại một trăm, còn tiền lẻ không lấy ra cho đỡ xấu hổ.

Đợi tôi để tiền lên mặt bàn xong, ông ta liền hất đồng bạc trên tay lên:

“Chúng ta sẽ tung đồng bạc để phân định thắng thua, mỗi ván tung một lần, nếu mặt phải ngửa lên là cậu thắng, mặt trái là cậu thua. Đánh tất cả mười ván, giá trị mỗi ván bằng một nửa số tiền của cậu có trên bàn, ví dụ ván đầu cậu thắng, tôi thua cậu bốn trăm, ván thứ hai cậu lại thắng, tôi thua cậu sáu trăm, cứ như vậy mà tính. Sau mười ván, nếu số tiền của cậu nhiều hơn số hiện có bây giờ thì cậu thắng, còn nếu ít hơn thì tức là tôi thắng.”

Đề nghị ông ta đưa ra thoạt nghĩ thì có vẻ như tôi rất có lợi, bởi vì tôi có tổng cộng tám trăm, cho dù thua cả mười ván cũng vẫn còn lại bảy hào tám xu, còn nếu toàn thắng có thể thu về hơn bốn mươi nghìn. Nhưng với một kẻ như yêutinh già này làm sao có thểđể mình nhận phần thua được. Màn cá cược này thực ra là cái bẫy về logic học. Tỉ lệđồng bạc ngửa mặt phải lên nằm trong khoảng từ 49% đến 50%, như vậy tôi thắng được sáu ván đã là may lắm rồi.

Nhưng theo cách đánh của ông ta, cho dù tôi thắng 6 ván thua 4 ván thì tiền vẫn cứ ít hơn trước, tối thiểu phải thắng bảy ván trở lên thì tiền mới nhiều hơn. Như thế cũng có nghĩa là, nếu cược với ông ta, tôi coi như cầm chắc phần thua.

Tôi gãi vào sau gáy, giả vờ nghi ngờ, nói: “Ít nhất tôi phải thắng bảy ván thì tiền mới nhiều hơn được, tôi nghĩ mình không may mắn đến như vậy.” Vừa nói vừa cất tiền vào ví.

Bị tôi nhìn thấu mưu gian, ông chủ Trần có vẻ hơi thất vọng, đặt đồng bạc xuống bàn xoay qua xoay lại, lát sau lại nghĩ ra cách chơi mới: “Cậu là cảnh sát hình sự, vậy tôi đưa ra bài toán suy lý cho cậu đoán không vấn đề gì chứ?” 

“Được thôi!” Tốt xấu gì tôi cũng đã làm cảnh sát được mấy năm, nếu ngay cả thách thức như thế này cũng không dám chấp nhận thì quả là mất mặt.

Ông ta cười vẻđểu cáng, ngắm nhìn tôi giây lát rồi nói: “Trên người cậu có bật lửa, có ví tiền, chắc còn có cả chìa khóa vàđiện thoại nữa, có lẽ còn có cả một vài bao thuốc thơm…”Ông ta nghĩ một lát rồi lại nói: “Bây giờđặt giả thiết trên người cậu chỉ có ngần ấy thứ tất nhiên là cậu còn mặc quần áo, ngoài ra không còn thứ gì khác. Giả sử cậu đi tuần tra trong tòa nhà cao 16 tầng, trống trơn và không có thang máy. Lúc lên đến tầng 15 cậu nghe thấy có người kêu cứu, nhẹ nhàng đi đến gần thấy năm người đàn ông to khỏe đang chuẩn bị cưỡng dâm một cô gái yếu đuối, cậu phải làm cách nào để giúp cô gái khỏi bị chàđạp?”

Đây quả là một vấn đề khó, trên người chỉ có bật lửa, ví tiền, chìa khóa, điện thoại, thuốc lá và quần áo, không có bất kỳ loại vũ khí nào, hầu như không thể nào một mình đối chọi với năm người đàn ông to khỏe được. Hơn nữa địa điểm lại là tầng 15 của tòa nhà trống trơn và không có thang máy, cho dù có báo cảnh sát hay tìm sự người giúp đỡ của những người gần đó thì cùng lắm cũng chỉ có thể bắt được bọn thủ ác chứ không thể giúp cô gái thoát khỏi tai họa được.

Rốt cuộc phải làm cách nào để giúp cô gái? Chẳng lẽ lại ngu ngốc bước đến chào hỏi năm gã đàn ông to khỏe rồi đưa cho mỗi tên một điếu thuốc, cầu xin chúng bỏ miếng thịt béo ngậy đã kề sát miệng kia đi? Hoặc chia hết tiền trong ví cho chúng để chúng đi tìm niềm vui ở chỗ khác?  


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.