“Cả hai đứa đều là quái nhân.”
Để thu thập thêm thông tin về Sử Mân Trạch, tôi và Trăn Trăn một lần nữa đến ký túc tìm Trần Kim Hỷ, tiếc rằng lại không gặp được. Một bạn cùng phòng cậu ta tên là Kha Hiền cho chúng tôi biết có lẽ cậu ta lại đến quán internet. Còn khi chúng tôi hỏi về Sử Mân Trạch thì nhận được câu trả lời như trên.
“Họ có chỗ nào không bình thường?” Trăn Trăn hỏi.
“Cái cậu Mân Trạch này luôn coi thường người khác, tôi ngủ ngay dưới giường suốt hơn nửa năm nay, thế mà cậu ta hầu như không hề để ý gì đến tôi, nói chuyện với nhau lúc nào cũng chỉ được dăm câu ba điều.” Kha Hiền tỏ vẻ khinh thường.
Căn cứ vào thông tin thu thập từ trước, mặc dù hầu hết mọi người đều cho rằng Sử Mân Trạch tính tình trầm lặng ít nói nhưng cũng không thể ít nói đến mức như thế này được. Tôi hỏi cậu ta có xảy ra bất hòa với Sử Mân Trạch hay không, cậu ta trợn mắt lên bảo: “Con người cậu ta kỳ quái hết mức, ngoài Kim Hỷ và đám Ngạo Dương ra, đối với ai cũng đều như nhau. Anh có nói nhiều với cậu ta đến mấy, cậu ta cũng quay mặt đi không thèm quan tâm.”
“Điều này chỉ nói lên rằng cậu ta sống tương đối hướng nội hoặc hơi ngạo mạn chứ không thể bảo là quái nhân được!” Trong số những người là con một hiện nay không ít người có nhược điểm này, hơn nữa cha mẹ Sử Mân Trạch chết sớm nên cậu ta trở nên hướng nội cũng không có gì lạ. Thế nhưng khi ở cùng với Hồng Sâm và những người trong bọn cậu ta lại không như vậy, ít ra cũng từng chủ động giúp Lôi Ngạo Dương theo đuổi Mạch Tiểu Kiều.
“Cậu ta không là quái nhân thì còn ai là quái nhân nữa…” Kha Hiền liệt kê ra cho chúng tôi từng hành động quái dị của Sử Mân Trạch.
Thứ nhất cậu ta xưa nay chưa từng cởi trần. Không những chưa bao giờ tắm chung mà còn chưa bao giờ cởi trần trước mặt người khác. Vào mùa hè, trong phòng ngủ nóng y như cái lồng hấp, mọi người đều cởi trần, thậm chí mặc quần đùi nhưng cậu ta dù nóng đến mồ hôi đầm đìa khắp người cũng không chịu cởi trần, lúc thay áo nếu không chạy vào nhà vệ sinh thì cũng chui vào trong chăn mà thay.
Thứ hai, gần đây sắc mặt cậu ta luôn tái nhợt. Cậu ta bảo mình bị bệnh thiếu máu, tôi thường thấy cậu ta uống thuốc bổ máu. Nhưng hiện tượng này mới chỉ xuất hiện vài ba tháng gần đây, trước đó sắc mặt cậu ta rất bình thường.
Thứ ba, cậu ta vô cùng đam mê thần học. Cậu ta luôn rất bí hiểm, thường đọc một số sách báo quái dị hiếm có, lúc nhàn rỗi lại đem tờ giấy trắng ra viết viết vẽ vẽ, hình như là đang vẽ bùa chú gì đó.
Thứ tư cậu ta ngủ rất ít. Mỗi ngày cậu ta chỉ ngủ ba, bốn tiếng nửa đêm thường chuồn ra ngoài không biết làm gì.
Thứ năm, cậu ta không có hứng thú với phụ nữ. Trong số những người đàn ông chúng ta, có hai kiểu người không sắc dục: Một là, những người không có tiền cũng không có bản lĩnh nên có muốn cũng không được; Hai là, nhát gan hoặc đã có bạn gái nên không dám. Nhưng, lòng háo sắc thì lúc nào cũng có, dù không dám đi tìm gái thì cũng không thể không lén xem phim khiêu dâm!
Nhưng cậu ta thì đến cả phim khiêu dâm cũng không xem, trong khi cả bọn chúng tôi vây quanh máy tính xem phim khiêu dâm, lại còn mở loa to hết cỡ, vậy mà cậu ta vẫn nằm trên giường đọc sách như không nghe thấy gì.
Trong số các hành động quái dị Kha Hiền kể ra, ba hành động trước Trần Kim Hỷ cũng đã từng nhắc đến, có điều không được tỉ mỉ như vậy, hai hành động sau chúng tôi chưa từng được nghe.
Trần Kim Hỷ trong một lúc sơ ý không nói ra hay là cố tình che giấu chúng tôi? Có thể thông qua cậu ta chúng tôi sẽ tìm thêm được nhiều manh mối, vì thế tôi lại hỏi Kha Hiền tại sao lại bảo Trần Kim Hỷ là quái nhân.
“Cậu ta giống hệt Mân Trạch, đều cực kỳ mê tín!” Đánh giá của Kha Hiền về Trần Kim Hỷ khiến chúng tôi rất bất ngờ. Lúc trước nói chuyện thấy cậu ta tỏ ra hết sức coi thường việc Sử Mân Trạch đam mê thần học, tại sao Kha Hiền lại bảo cậu ta cũng hết sức mê tín như vậy?
Tôi nói ra nghi vấn trong lòng, Kha Hiền cười bảo: “Cậu ta lừa anh đấy, con người cậu ta gặp người nói giọng người, gặp quỷ nói giọng quỷ, chẳng có câu nào là thật. Sở dĩ cậu ta thân với Mân Trạch như vậy là bởi vì cả hai cùng có sở thích này. Với chúng tôi, Mân Trạch chuyện trò chẳng được mấy câu nhưng khi tán gẫu với cậu ta về mấy chuyện quỷ thần ma quái thì nửa ngày cũng không hết.”
Sau đó cậu ta còn cho chúng tôi biết ngoài việc thích nói với Sử Mân Trạch những chuyện quỷ thần ma quái Trần Kim Hỷ còn rất thích giết thời gian ở quán internet, cậu ta thường xuyên ngồi suốt đêm ở đấy, và thường xuyên vay tiền người khác, có điều mấy tháng nay hình như không nghe nói cậu ta vay tiền nữa. Ngoài ra, cậu ta còn rất không quan tâm đến vệ sinh thân thể, rất ít tắm, trên người luôn có mùi lạ.
“Như thế cũng chỉ có thể nói rằng cậu ta khiến người ta ghét chứ không bảo là quái nhân được!” Những năm gần đây, có không ít sinh viên đại học suốt ngày giết thời gian ở quán internet mà không quan tâm đến vẻ bề ngoài, vì thế điều này đã không còn là chuyện đáng ngạc nhiên nữa.
“Những chuyện kỳ quái của cậu ta có nhiều lắm, ví dụ như tuần trước…”
Tiếp theo cậu ta kể cho chúng tôi nghe chuyện kỳ quái được chứng kiến một tuần trước:
Tối hôm đó trời nổi gió to, tiếng gió rít ngoài trời nghe như tiếng ma quỷ gào khóc khiến tôi cảm thấy trong lòng khó chịu. Kim Hỷ và Mân Trạch đều không biết đi đâu, trong phòng chỉ có tôi và một bạn khác đang ngủ. Thật ra thường ngày họ cũng không hay ngủ ở phòng, nhưng đêm hôm đó không hiểu tại sao trong lòng tôi lại luôn cảm thấy phấp phỏng, trằn trọc mãi đến quá nửa đêm mới thấy hơi buồn ngủ.
Vừa mới nhắm mắt lại thì hình như nghe thấy tiếng mở cửa, tôi nghĩ chắc là một trong hai người về nên đưa mắt liếc ra cửa một cái, và những gì nhìn thấy đã làm tôi sợ đến nỗi hoàn toàn tỉnh ngủ. Tôi trông thấy Kim Hỷ từ ngoài đi vào, vẫn không khác gì mọi hôm, đầu tóc bù xù, cằm đầy râu, dáng vẻ như đang ngái ngủ. Mặc dù nửa đêm trông thấy dáng vẻ nửa người nửa ma của cậu ta như vậy quả thật cũng rất đáng sợ, nhưng thứ làm cho tôi sợ không phải dáng vẻ của cậu ta bởi vì dáng vẻ này tôi nhìn quen rồi, mà thứ cậu ta cầm trong tay mới làm tôi sợ hết hồn.
Đó là một cái túi vải cũ nát, kích thước cỡ như loại túi bột mì năm mươi cân, vừa bẩn vừa đen, không biết lúc trước đựng gì. Sở dĩ tôi cảm thấy cái túi này đáng sợ là bởi vì lúc đó cậu ta không bật đèn, mà trên cái túi khô khốc đó lại xuất hiện ánh sáng màu lục lam, hình như là phát ra từ bên trong, giống như có vô số ma quỷ đang ẩn náu. Càng sợ hơn nữa là tôi phát hiện thêm trên túi có dính vết máu…
Nửa đêm canh ba, nhìn thấy người bạn cùng phòng quái dị xách một cái túi vải bí hiểm dính vết máu về phòng quả là một chuyện rất ghê sợ. Tôi hỏi Kha Hiền có biết Trần Kim Hỷ để cái túi đó ở đâu không, cậu ta nói rằng lúc đó hình như trông thấy Trần Kim Hỷ vứt nó xuống gầm giường, bởi vì trông nó rất đáng sợ nên cậu ta chưa bao giờ dám đến xem nó như thế nào.
Tôi nằm bò ra sàn nhà nhìn vào gầm giường, thấy bên trong có một đống rác to, trong đó hình như có một vật giống chiếc túi vải liền kéo nó ra. Chính xác đó là cái túi vải, một cái túi vải dính máu. Xem ra chắc chắn Trần Kim Hỷ biết một số điều gì đó.
Lúc kéo cái túi ra, một chiếc lọ nhỏ cũng từ gầm giường lăn ra theo, tôi mở nắp lọ ra xem, thấy bên trong có một ít tinh thể màu trắng, hình như là một chất hóa học nào đó. Để tiết kiệm thời gian, tôi bảo Trăn Trăn đem cái túi và cả chiếc lọ về Đội Kỹ thuật xét nghiệm, còn mình thì đến tìm Trần Kim Hỷ ở quán internet cậu ta thường đến.
“Anh tìm Trần Kim Hỷ à? Cậu trai này tối qua dẫn hai người bạn đến đây, một người còn uống say mèm, họ đang ở buồng số 16 trên tầng hai. Tiện thể anh xem hộ chúng đã chết chưa, từ tối qua đến giờ cũng không thấy xuống đi vệ sinh.” Hỏi chàng trai quản lý quán mạng ngồi sau quầy rằng Trần Kim Hỷ có đến đây không, tôi nhận được câu trả lời như vậy.
Kha Hiền bảo Trần Kim Hỷ không có nhiều bạn, mà quản lý mạng lại nói cậu ta đưa hai người bạn đến, trong đó một người còn say khướt. Không lẽ đó là Lôi Ngạo Dương và Sử Mân Trạch? Nếu một lần mà bắt gọn được cả hai tên sẽ đỡ việc rất nhiều, nhưng vấn đề là với sức lực của một mình tôi không biết có làm được hay không.
Tôi vừa đi lên tầng hai vừa gọi điện cho Trăn Trăn, bảo chị đến thật nhanh. Cô bảo đã mang cái túi vải đến Đội Kỹ thuật, Duyệt Đồng có lời muốn nói với tôi, rồi ngay sau đó là tiếng của Duyệt Đồng: “Đã có kết quả xét nghiệm mẫu tinh dịch và máu anh đưa đến, qua giám định DNA xác định tinh dịch không phải của Lôi Ngạo Dương.”
“Chắc chắn chứ?” Quái lạ, tại sao tinh dịch lại không phải của Lôi Ngạo Dương, chẳng lẽ kẻ cưỡng hiếp Mạch Tiểu Kiều không phải cậu ta?
“Anh nghi ngờ năng lực của tôi đấy à?” Giọng nói của Duyệt Đồng cho tôi biết cô có chút không vui, vì thế tôi vội đính chính là mình đã không đúng.
Duyệt Đồng nói tiếp: “Tôi biết anh sẽ nghi ngờ xét nghiệm của tôi, đàn ông đều luôn tự cho mình là đúng như thế cả. Tôi còn tưởng rằng anh đã làm lẫn lộn mẫu máu, vì thế đã tiến hành giám định DNA của cả tinh dịch lẫn ba mẫu máu, kết quả phát hiện ra một chuyện rất thú vị.”
“Chuyện gì vậy?” Tôi thật sự không nghi được giám định DNA sẽ xảy ra chuyện gì thú vị.
“Chủ nhân của tinh dịch là người thân của Mạch Tiểu Kiều, hơn nữa gần như có thể khẳng định đó là anh hoặc em trai của cô ấy.” Phát hiện của Duyệt Đồng khiến tôi cảm thấy đầu óc dường như bị chập mạch trong chốc lát.
Anh hoặc em trai? Theo tài liệu nhà trường cung cấp, Mạch Tiểu Kiều không có anh trai, chỉ có một em trai là Mạch Diệu Tổ, nhưng bây giờ cậu ta đã là một cái xác chân tay đứt lìa, không còn nguyên vẹn nữa rồi, sao có thể cưỡng hiếp chị mình được chứ?
“Nhưng mà cậu em trai duy nhất của cô ấy đã chết rồi…” Luồng suy nghĩ của tôi trở nên hơi rối ren, không biết phải nói thế nào.
“Anh định hỏi hung thủ có thể là anh em họ của cô ta không chứ gì!” Suy nghĩ của Duyệt Đồng vẫn rất rõ ràng, hiểu được ý của tôi.
Nhưng cô lập tức cho tôi câu trả lời phủ định: “Chắc chắn là anh em ruột, tôi đã bảo Lang Bình lấy mẫu máu của Mạch Diệu Tổ giám định thêm một lần nữa, có kết quả sẽ báo anh ngay.”
Tắt điện thoại rồi, tôi ngẩn người ra mất một lúc. Tứ chi và đầu của Mạch Diệu Tổ đều bị vặt rời khỏi thân mình, sao có thể cưỡng hiếp Mạch Tiểu Kiều được? Mặc dù cảm thấy vô cùng hoang đường nhưng tôi vẫn gọi điện đến phòng pháp y xác định xem thi thể cậu ta có còn ở trong kho lạnh hay không,câu trả lời nhận được rất chắc chắn: Thi thể cậu ta không có gì khác thường.
Lần này sứt đầu mẻ trán đến nơi rồi, vụ án có rất nhiều chỗ khiến người ta phải vò đầu bứt tai, khiến suy nghĩ của tôi ngày càng rối loạn. Có điều, cho dù tình tiết vụ án phức tạp đến mấy nhưng chỉ cần tìm được hai nhân vật mấu chốt là Lôi Ngạo Dương và Sử Mân Trạch thì có lẽ tất cả mọi vấn đề đều sẽ được giải đáp.
Nhưng mấu chốt để có thể bắt được chúng hay không lại nằm ở Trần Kim Hỷ, hoặc cũng có thể nói là nằm trong buồng 16 của quán internet này.
Đến trước cửa buồng 16, ghé sát tai lên cánh cửa. Quán internet vì tiết kiệm chi phí xây dựng nên hầu hết cửa chính ở đây đều làm bằng hàng rẻ tiền, không có chức năng cách âm, vì thế tôi có thể nghe rõ âm thanh bên trong. Nhưng nghe một lúc mà bên trong vẫn không thấy có tiếng ồn ào như tôi nghĩ, thậm chí còn không có cả tiếng người, ba người bạn cùng vào quán internet mà không hề nghe thấy dù chỉ một câu nói, việc này có vẻ quá kỳ lạ!
Tuy nhiên, bên trong cũng không phải không có tiếng động, có một số tiếng động kỳ lạ giống như có người đang ra sức rung lắc chiếc ghế song ở mức độ rất nhỏ. Nếu không có những tiếng động kỳ quái này tôi còn tưởng những người bên trong đã chết giống như cậu quản lý mạng vừa nói!
Trong buồng có ba người, Trăn Trăn lại chưa đến, tôi không tin rằng chỉ dựa vào sức của một mình tôi mà có thể tay không khống chế được chúng. May mà tôi mang theo bình xịt hơi cay, muốn đối phó với người bình thường không có gì khó. Điều tôi lo lắng là người đi cùng với Trần Kim Hỷ không phải người bình thường mà là Lôi Ngạo Dương và Sử Mân Trạch có sức mạnh của Điệp tiên.
Nhưng nếu tiếp tục đợi thì lại sợ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, dù sao bây giờ nghi phạm cũng có thể đang ở bên trong, nếu để chúng chạy mất thì không biết đi đâu mà tìm. Hơn nữa, nhân viên quản lý mạng cho biết bọn chúng đến đây từ tối qua, bây giờ bên trong lại không thấy động tĩnh gì, biết đâu chúng đang ngủ say.
Tính ngang bướng trỗi dậy, phải liều một phen thôi! Tôi đưa tay khẽ vặn tay nắm cửa, thấy cửa không khóa, nhưng khi tôi đang định kéo ra thì lại cảm thấy có một sức mạnh nào đó ở bên trong giữ cửa lại. Xem ra người bên trong đã phát hiện ra tôi. Lúc này đã không cho phép do dự nữa rồi, một tay tôi nắm chắc bình xịt, một tay cầm tay nắm cửa kéo mạnh về phía sau. Đối phương rất khỏe, tôi kéo thế nào cũng không mở ra được, trái lại còn thu hút ánh mắt tò mò của khách hàng đang lên mạng ở đại sảnh. Phải liều thôi, miệng ngậm bình xịt, dùng hai tay cùng kéo, rồi một chân lại đạp lên bức tường bên cạnh cửa để lấy đà…
Một tiếng động giống như tiếng một vật gì đó bị đứt gãy từ bên trong vọng ra, sức mạnh kéo tôi lại lúc nãy lập tức biến mất trong khi tôi vẫn cứ ra sức kéo, kết quả bị ngã một cái rõ đau, lại còn xuýt nữa bị bình xịt đang ngậm trong miệng làm cho chết ngạt. Tình huống này giống như hai người đang lấy hết sức chơi kéo co thì một người đột ngột buông tay ra.
Tôi bối rối bò dậy trong ánh mắt kinh ngạc của đám đông, chuẩn bị chào hỏi kẻ không tuân thủ luật chơi ở sau cửa. Nhưng sau khi đứng vững trở lại tôi liền phát hiện ra phía sau cửa không có người, trên tay nắm cửa phía trong buộc một sợi dây thừng đã bị đứt, còn trên sàn nhà cũng có một sợi dây thừng bị đứt khác, tuy nhiên tôi chỉ trông thấy một đầu của nó còn đầu kia chắc là bị quấn vào một chỗ nào đó ở trong phòng. Thì ra, vừa rồi là tôi kéo co với sợi dây thừng này, cũng tức là có thể bên trong không có người.
Nhưng vừa nới lỏng cảnh giác một chút thì tôi lại trông thấy đầu sợi dây thừng bỗng nhiên thụt lùi vế phía sau, giống như có người đang kéo nhưng không phải kéo tuột một lần về ngay mà mỗi lần chỉ kéo một ít như thể muốn thu hút sự chú ý của tôi. Mặc dù cửa đã mở nhưng vì ở một góc không thuận lợi nên tôi không thể thấy rõ toàn bộ tình hình bên trong. Có điều sợi dây thừng đã động đậy thì trong đó chắc chắn phải có người đang kéo.
Tôi bước một bước dài vào trong phòng, hướng bình xịt về phía sợi dâythừng bị kéo lại, nhưng đang chuẩn bị xịt thì lại sững người lại. Bên trong đúng là có một người, người này chính là Lôi Ngạo Dương. Sự xuất hiện của cậu ta có thể nói là nằm trong dự tính của tôi, còn sở dĩ tôi sững người là bởi vì cách xuất hiện của cậu ta làm tôi hết sức bất ngờ – cậu ta bị trói trên ghế! Đầu còn lại của sợi dây thừng liên tục bị rút về phía sau kia quấn một vòng quanh chân chiếc bàn máy tính hàn cố định xuống nền nhà, sau đó lại quấn quanh người cậu ta. Sở dĩ sợi dây thừng bị rút về phía sau là bởi vì cậu ta đang không ngừng giãy giụa làm cho nó dần dần nới lỏng ra.
Một đầu của sợi dây thừng vốn bị buộc vào tay nắm cửa, cũng có nghĩa là nếu không có ai mở cửa thì nó sẽ trói rất chặt. Nhưng khi có người cố sức mở cửa thì sợi dây sẽ bị đứt, gián tiếp nới lỏng dây trói cho Lôi Ngạo Dương. Những suy nghĩ này thoáng vụt qua trong đầu tôi, lúc định thần lại thì Lôi Ngạo Dương đã cởi bỏ được dây thừng trên người, lấy giẻ nhét trong mồm ra,
gầm lên giận dữ, đang nhe nanh múa vuốt xông vào tôi…