Tổ Trọng Án

Chương 171: Vụ án 10 – Trùng sinh chi lộ (22)



Vân Thu Trạch muốn gặp em?”

Bạch Ngọc Đường chưng ra một bộ mặt chán nản, thấy biểu tình hơi giật mình trên mặt Triển Chiêu, buồn bực nói, “Phải, hắn muốn gặp em, bảo là gặp em rồi mới chịu lấy khẩu cung. Em muốn gặp hắn sao?”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới, khóe miệng hơi cong, không đáp. Đợi một hồi không thấy Triển Chiêu nói chuyện, Bạch Ngọc Đường không nhịn được, anh chăm chăm nhìn nụ cười trên mặt Triển Chiêu, mất hứng hỏi, “Rốt cuộc em nghĩ thế nào, đừng có cười khúc khích mãi có được không?”

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nóng nảy, không biết làm gì hơn là không chọc anh nữa, “Em chỉ thấy hơi hơi kỳ lạ, vì sao Vân Thu Trạch muốn gặp em?”

“Ai biết thằng biến thái kia nghĩ sao!” Bạch Ngọc Đường thở phì phò nói, “Lởm nhất chính là bên đội trưởng, không biết lấy khẩu cung của tên khốn kia thế nào, bắt anh về đây hỏi em. Triển Chiêu, nếu em không muốn gặp hắn thì cứ nói cho anh, anh đảm bảo đội trưởng không dám ép em!”

Triển Chiêu cười, nhìn bộ dáng khẩn trương của Bạch Ngọc Đường, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp.

“Tiểu Bạch, em cảm thấy anh hình như thay đổi thật nhiều.”

“Anh?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, không hiểu nói, “Anh thay đổi chỗ nào?”

“Nếu là anh ngày xưa, chắc chắn sẽ không giúp Bao đại ca tới đây hỏi em chuyện này mà khẳng định sẽ từ chối khi còn ở Tổ trọng án, hơn nữa còn giấu hẳn đi. Em nhìn ra, anh cũng không muốn em đi gặp Vân Thu Trạch, nhưng anh vẫn nói lại chuyện này cho em, vì vậy em nhận ra, anh thay đổi.”

Lời của Triển Chiêu làm sắc mặt Bạch Ngọc Đường khẽ biến, anh len lén quan sát Triển Chiêu mấy lầy, nhận ra trên mặt đối phương ngoài mỉm cười, không có biểu tình mất hứng, cho nên mới cẩn thận nói, “Vậy, em không thích anh thay đổi?”

“Làm sao có!” Triển Chiêu cười nói, “Vậy tốt lắm. Anh chịu nói chuyện này cho em biết, là do anh tôn trọng em, cũng tin tưởng em. Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy rồi, anh còn chịu tin tưởng em, chỉ cần một chuyện này thôi, em đã hết sức cảm động. Ngọc Đường, em thích anh bây giờ.”

“Anh bây giờ?” Bạch Ngọc Đường mất tự nhiên nhíu mày, “Vậy trước kia em nói thích anh, đều là để dụ dỗ anh sao?”

“Dĩ nhiên không phải!” Triển Chiêu dở khóc dở cười nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cái anh này, sao cứ để ý vào những chỗ quái đản. Chúng ta bây giờ phải để hết sức chú ý vào khẩu cung của Vân Thu Trạch mới đúng chứ?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, miễn cưỡng đồng ý cách nói của Triển Chiêu. “Vậy em quyết định đi, có điều anh đoán, em nhất định phải tới gặp hắn, đúng không nào?”

Triển Chiêu chăm chú nhìn đôi mắt lo lắng của Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng ừ một tiếng, “Em phải đi. Bởi vì em muốn lấy khẩu cung của hắn. Vân Thu Trạch, là một kẻ khá quan trọng đối với hai chúng ta, em nhất định phải ghi lại toàn bộ những chuyện liên quan tới hắn vào trong báo cáo.”

“Báo cáo của em quan trọng vậy sao? Quan trọng tới mức em có thể nhịn xuống kì thị để gặp tên rác rưởi đó hả?” Bạch Ngọc Đường hận hận nhìn Triển Chiêu, không vui nói, “Thật ra mặc dù đề nghị của anh không thay đổi được gì, nhưng anh vẫn muốn khuyên em đừng đi.”

Triển Chiêu cười, cậu hướng Bạch Ngọc Đường vẫy tay. Bạch Ngọc Đường bĩu môi, ngại ngùng một lát vẫn tiến tới bên người Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường ngồi bên cạnh Triển Chiêu, Triển Chiêu lập tức xích lại gần, đem nửa người dựa lên vai Bạch Ngọc Đường, híp mắt nói với Bạch Ngọc Đường, “Đàng sau tổ chức khủng bố của Bá tước vẫn còn có kẻ trợ giúp, ngoài Vân Thu Trạch ra, rất có thể chúng còn được giúp đỡ từ những tổ chức khủng bố khác. Vân Thu Trạch mà thành viên cao nhất của tổ chức mà cảnh sát bắt được, khẩu cung của hắn quan trọng với cảnh sát tới mức nào, em đoán anh sẽ hiểu hơn em.”

Vì cổ họng bị thương nên giọng Triển Chiêu có chút thay đổi. Từ rõ ràng trong trẻo, giờ trở nên hơi khàn khàn. Bạch Ngọc Đường im lặng nghe lời Triển Chiêu, trong tim đã thấy hết sức đau lòng. Đây chính là Triển Chiêu của anh, cho dù bản thân trải qua một chuyện thê thảm như thế, vẫn cứ luôn đem công lý cùng chính nghĩa đặt ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.

Bạch Ngọc Đường không thể không yêu một Triển Chiêu như vậy, rồi lại hết sức đau lòng cùng hận Triển Chiêu. Nếu có thể, anh cũng mong mình có thể mặc kệ ý muốn của Triển Chiêu, đặt cậu ở nhà bảo vệ. Nhưng anh hiểu, chuyện đó khẳng định không phải chuyện Triển Chiêu mong muốn. Bạch Ngọc Đường không phải là người không biết đúng sai, anh nhất định phải công nhận, lời Triển Chiêu nói  hoàn toàn giống với suy nghĩ của anh. Suy nghĩ hai người đều công nhận, vậy đành phải chọn như thứ khiến họ khổ sở thôi.

Giống như lựa chọn lúc ban đầu.

Nghĩ tới hai chữ chọn lựa, tim Bạch Ngọc Đường chợt chần chờ, anh bắt lại tay Triển Chiêu, đặt trong lòng bàn tay mình, không ngừng vuốt ve. Tim Triển Chiêu chợt động, “Ngọc Đường, anh lại nghĩ tới chuyện gì?”

“Anh….” Bạch Ngọc Đường chần chờ một lát, cuối cùng dùng giọng bất an trả lời câu hỏi của Triển Chiêu, “Anh đang nhớ về hôm đó.”

Hôm đó, là ngày ở chung cư Kim Hồng. Bạch Ngọc Đường không nói gì nhiều, Triển Chiêu đã lập tức hiểu chuyện Bạch Ngọc Đường muốn nói.

“Hôm đó, làm sao anh làm được?” Giọng của Triển Chiêu nhẹ nhàng, giống như đang năn nỉ Bạch Ngọc Đường kể cho cậu nghe một câu chuyện thú vị, mỉm cười hỏi, “Em thật là rất tò mò, khi đứng trước sự ép buộc của Vân Thu Trạch, thời gian lại gấp như thế, làm sao anh có thể nghĩ ra biện pháp lưỡng toàn kỳ mĩ như vậy?”

“Lưỡng toàn kì mỹ?” Bạch Ngọc Đường bĩu môi, giơ tay lên sờ sờ vết sẹo trên cổ Triển Chiêu, mất hứng nói, “Chỉ có thằng ngốc em mới có thể xem kết quả như thế này là lưỡng toàn kỳ mĩ.”

“Nhưng vậy là không tệ rồi còn gì?” Cảm xúc trên cổ làm Triển Chiêu thấy rất nhột, cậu mỉm cười đẩy ra tay Bạch Ngọc Đường, cười nói, “Anh nghĩ tới tên Vân Thu Trạch cái gì cũng mất kia, chắc vui vẻ được một chút chứ?”

Bạch Ngọc Đường giận dữ trợn mắt nhìn Triển Chiêu, “Anh cũng sắp bị hù chết rồi, còn vui vẻ!”

“Dạ dạ  dạ, là em sai, dùng từ không đúng, bất quá anh nói thật cho em đi, em tò mò không được sao.”

“Thật không biết làm sao xử em.” Nhìn ánh mắt tò mò tới mức phát sáng của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười, “Nói thật, anh có cách gửi thông điệp tới cho bọn tổ trưởng, đều nhờ có Đinh Điềm Huệ.”

Triển Chiêu híp mắt, “Đinh Điềm Huệ?”

“Ừ.” Trên mặt Triển Chiêu hiện ra một vẻ nghiêm túc, anh nhìn Triển Chiêu, lại cong môi, “Anh từng kể với em, anh với Đinh Điềm Huệ là bạn bè từ nhỏ. Bọn anh quen nhau từ thời chưa biết nói, chơi với nhau tới lớn, đi học, làm việc đều đi chung, có rất nhiều bí mật chỉ thuộc về hai người. Sau đó, vì gia nhập đội đặc cảnh, phải thi hành rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm. Có lần đang nói chuyện với nhau, Điềm Huệ cậu ta tự nhiên có sáng kiến, đề nghị hai đứa tạo ra một nhóm mật mã chỉ hai người biết để phòng ngừa vạn nhất.”

“Ý của Đinh Điềm Huệ lạ, khi một trong hai người rơi vào nguy hiểm cần truyền tin lại, thì sử dụng mật mã này, sẽ giúp người còn lại an toàn nhận được tin tức?”

“Đúng.” Bạch Ngọc Đường thở dài, “Chỉ tiếc còn chưa kịp dùng tới, cậu ta đã gặp chuyện rồi.”

“Nhưng anh ấy đã từng kể mật mã này cho Tô Hồng, cho nên sau khi anh tìm thấy Vân Thu Trạch, đã len lén dùng mật mã truyền tin cho Tô Hồng.” Triển Chiêu cuối cùng cũng xâu được mọi chuyện thành một chuỗi đáp án hoàn chỉnh.

Bạch Ngọc Đường gật, “Em còn nhớ lần trước bị Hàn Long uy hiếp trên xe buýt ra phi trường không?”

“Dĩ nhiên nhớ.” Triển Chiêu chớp mắt, “Em nhớ rồi, lúc đó chúng ta phải vội vã truyền tin cho Bao đại ca trước mặt Hàn Long, lúc đó anh chỉ nhắn ba chữ trong tin nhắn, đã có thể nói rõ ràng mọi chuyện. Lần đó anh đã gửi mật mã này, ngoài anh ra, chỉ còn mỗi Tô Hồng mới có thể đọc hiểu đúng không?”

Bạch Ngọc Đường cười, “Không sai, lần đó anh cũng chưa chắc Tô Hồng hiểu được, chẳng qua tính thử một lần. Nhưng sau lần đó anh đã biết, giữa anh với Tô Hồng có một biện pháp liên lạc nhanh chóng đơn giản rồi.”

Triển Chiêu rất cảm khái nhìn Bạch Ngọc Đường, khóe miệng hơi cong, “Nói vậy mạng em, chính là nhờ Đinh Điềm Huệ với Tô Hồng mới được cứu, em thấy em phải tận mắt cảm ơn Tô Hồng mới phải.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không cần, bọn anh làm đặc cảnh, nếu cứ cứu xong là phải cảm ơn thế này, thì mãi không dứt được. Nói thật, lần này nên cảm ơn nhất phải là hai vị anh trai của chúng ta, nếu không phải họ kịp thời chạy tới, thì Tô Hồng có truyền được tin ra, cũng không thể giúp đám người kia thoát được một kiếp. Chẳng qua còn không tới ba phút, sơ tán toàn bộ 100 người, thật không hiểu họ làm sao.”

“Em nghe nói, là do anh Công Tôn đã ra lệnh sơ tán đám đông trước, lúc ấy ở hiện trường còn có ba cảnh sát khu vực giúp đỡ. Trước khi bọn anh hai tới, sơ tán đã được một tiếng rồi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cười với Triển Chiêu, “Cho nên, lần này là tổ Trọng án của chúng ta cùng với mấy anh hai cứu em, dĩ nhiên còn cứu cả anh nữa. Triển Chiêu, người chúng ta phải cảm ơn đúng là quá nhiều, nhưng người anh phải cảm ơn, chính là em. Cảm ơn em đã cố gắng sống sót, em không biết, em quan trọng với anh bao nhiêu đâu.”

Em đối với anh quan trọng bao nhiêu.

Chỉ khi đối mặt với sinh tử mới có thể hiểu. Triển Chiêu chăm chú nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, cười dịu dàng mà ngọt, “Ngọc Đường, em quyết định rồi.”

“Hửm?” Bạch Ngọc Đường híp mắt, “Quyết định cái gì?”

“Em muốn đi gặp Vân Thu Trạch.” Vừa thấy chân mày Bạch Ngọc Đường chớp mắt nhăn lại, Triển Chiêu vội vàng xoa xoa mặt anh, nói tiếp, “Có điều, hắn đáng sợ như vậy, anh phải theo cùng em mới chịu đi nha.”

Chân mày Bạch Ngọc Đường tạm giãn ra, anh bất đắc dĩ nhéo mặt Triển Chiêu, buồn buồn nói, “Em không nói anh cũng không có cho em đi một mình đâu a, ngốc!”

Vân Thu Trạch bị nhốt trong một phòng giam đơn, có người canh gác cẩn mật, hắn là trọng phạm đặc biệt, lại vừa khỏi bệnh, ngục giam phải sắp xếp thủ vệ đặc biệt cho hắn.

Lúc Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường cùng nhau bước vào phòng thẩm vấn, lập tức nhìn thấy Vân Thu Trạch ngồi ở đối diện bàn dại. Thấy dáng vẻ Vân Thu Trạch, Triển Chiêu có chút bất ngờ, bởi vì cậu không ngờ Vân Thu Trạch lại thay đổi nhiều như vậy.

Có lẽ là do vết thương vừa mới khỏi, Vân Thu Trạch nhìn qua trong gầy đi nhiều. Bây giờ hắn đang mặc áo tù màu xám tro, chân xỏ dẹp, hai tay bị còng ra sau lưng, sống lưng thẳng tắp, ngồi trên ghế, mặt mỉm cười nhìn Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường.

“Không ngờ em chịu tới gặp tôi.” Từ lúc Triển Chiêu bước vào, ánh mắt Vân Thu Trạch chưa hề rời khỏi khuôn mặt cậu. Triển Chiêu chưa kịp ngồi xuống, hắn đã trước mở miệng ra.

Triển Chiêu nhìn Vân Thu Trạch, khẽ cau mày, thờ ơ đáp, “Tôi chẳng qua là tò mò, xem anh rốt cuộc muốn gì.”

Vân Thu Trạch nhìn Triển Chiêu đang ngồi xuống đối diện mình dưới sự chăm nom của Bạch Ngọc Đường, hơi cau mày, trong mắt thoáng qua một chút buồn bã.

“Thật ra, em không cần phải nghĩ nhiều như thế, tôi chỉ muốn xem xem em đã khỏe hay chưa.”

“Khỏe?” Triển Chiêu mỉm cười, “Tôi dĩ nhiên là tốt rồi. Anh không thấy, tôi lúc này còn khỏe mạnh hơn cả anh sao?”

Lời của Triển Chiêu làm Vân Thu Trạch phát ra tiếng cười khẽ, ánh mắt của hắn từ từ di dời lên người Triển Chiêu, cuối cùng dừng lại trên cổ. Vân Thu Trạch lại cau mày, “Triển Chiêu, đáng lý ra, tôi nên nói với em một câu xin lỗi. Em biết, tôi vốn không muốn giết em.”

Triển Chiêu ngẩn ra, cậu không ngờ Vân Thu Trạch lại nói ra một câu như vậy. Cậu không biết lời này của Vân Thu Trạch là thật hay giả, nhưng, cho dù là thật lòng đi nữa, thì những lời này có nghĩa lý gì với Triển Chiêu?

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu lạnh lùng nhìn Vân Thu Trạch, đáp, “Anh nói vậy cũng không đúng, ngay từ đầu, anh đã làm xong kế hoạch giết tôi. Tôi không phủ nhận chuyện suy nghĩ của anh đã dao động trong thời gian chúng ta chung đụng, nhưng cuối cùng, khi anh ra tay  giết tôi cũng không hề có chút do dự nào.”

“Em nói vậy, là đang trách tôi sao?” Vân Thu Trạch chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, nghiêm túc hỏi.

“Trách anh?” Triển Chiêu buồn cười nhìn Vân Thu Trạch, “Tôi có tư cách gì trách anh hả? Anh không phải bạn tôi, anh muốn giết tôi, làm sao trách. Dĩ nhiên, anh không giết tôi, tôi cũng sẽ không cảm kích anh. Vân Thu Trạch, anh còn chưa hiểu à? Đối với tôi, anh chẳng qua là kẻ thù của Bạch Ngọc Đường, dĩ nhiên cũng sẽ thành kẻ thù của tôi. Bây giờ tôi chỉ cần nghĩ cách bắt anh là đủ. Giống như lúc này, tôi ngồi đối diện anh, chờ anh khai ra toàn bộ tội của mình, đây mới là cảm giác tôi thích nhất.”

Vân Thu Trạch nhìn Triển Chiêu thật sâu, sau khi nghe thấy lời này, trên mặt hắn cũng không xuất hiện vẻ tức giận. Chờ Triển Chiêu nói xong, hắn lại nhẹ nhàng thở phào.

“Sao cũng được, có thể để em có chút cảm giác thích, thì tôi cũng hài lòng. Cho dù trong mấy ngày chúng ta chung đụng, tôi có thể cảm nhận được em không hề thích tôi, cho dù, lúc đó chúng ta thân mật tới thế.”

Lời của Vân Thu Trạch làm Triển Chiêu nhướn mày, Bạch Ngọc Đường càng dùng sức siết tay ghế, ánh mắt như thể muốn bắn thủng Vân Thu Trạch, trong chớp mắt chuyển thành hết sức nguy hiểm.

Vân Thu Trạch hình như cũng biết lời nói của mình khiến tâm trạng Bạch Ngọc Đường trở nên khó chịu, hắn vẫn mỉm cười nhìn Triển Chiêu. Ánh mắt của Vân Thu Trạch khiến Bạch Ngọc Đường bực lắm, anh lạnh lùng vỗ bàn. “Vân Thu Trạch, mày kêu bọn tao tới chỉ để nói mấy lời nhảm nhí này ư!? Còn không mau khai hết tội của mình ra!”

Vân Thu Trạch liếc Bạch Ngọc Đường, thờ ơ đáp, “Cậu muốn biết gì?”

“Tổ chức của mày ở đâu, đồng bọn của mày, còn có những kẻ giúp đỡ ngươi nữa.” Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn vào đôi mắt âm u của Vân Thu Trạch, lạnh lùng nói.

Vân Thu Trạch híp mắt, trầm ngâm một lát, đáp, “Nếu tôi nói hết những chuyện này cho cậu biết, tôi chắc chắn sẽ chết.”

“Mày tưởng mày không nói sẽ không chết sao?” Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn Vân Thu Trạch, “Mày phạm tội, cho dù có chết một vạn lần cũng không có cách nào rửa sạch.”

“Bạch Ngọc Đường, nhiều năm như thế, tính tình cậu vẫn không đổi.” Vân Thu Trạch nhìn Bạch Ngọc Đường, bất đắc dĩ cười, “Tôi cảm thật cậu đúng là không nên đi làm hình cảnh, đáng lẽ phải quay lại đội đặc cảnh. Cậu hợp với việc bắt cướp, nhưng hoàn toàn không hợp đi thẩm án đâu. Triển Chiêu, em thấy tôi nói có phải không?”

Vấn đề lại được đá sang Triển Chiêu, Triển Chiêu hơi cau mày, cậu thật không biết trả lời ra sao. Cậu cũng không hiểu, lúc Bạch Ngọc Đường làm đặc cảnh là thế nào, nhưng, khi cậu quan sát Bạch Ngọc Đường thẩm án ở một số hiện trường, cậu cũng sẽ cho ra kết luận giống Vân Thu Trạch. Bạch Ngọc Đường, đúng là không hợp thẩm án, nhưng ai bảo hình cảnh thì bắt buộc phải đi thẩm án chứ?

“Thật ra, anh ấy có thể bắt anh lại đã đủ rồi.” Triển Chiêu không lạnh không nóng nhìn Vân Thu Trạch. “Ngẫm lại đi, lúc đầu không phải anh chắc chắn, nói Bạch Ngọc Đường sẽ không thắng nổi sao? Anh tỉ mỉ thiết kế một lần trị liệu tâm lý kịch, chính là muốn chữa bệnh cho mình, đồng thời cho Bạch Ngọc Đường một đòn trí mạng. Nhưng anh nhìn lại hiện tại xem, bệnh của Bạch Ngọc Đường đã hoàn toàn khỏi, tôi cũng không chết, ngồi an ổn ở đây, còn anh? Bệnh của anh chỉ sợ vĩnh viễn chữa cũng không khỏi!”

Triển Chiêu rất hiếm khi nguyền rủa người khác quá đáng như thế, cho dù đối phương có là trọng phạm đi nữa, Triển Chiêu đều sẽ dùng thái độ chuyên nghiệp để đối xử với họ. Nhưng Vân Thu Trạch lại là ngoại lệ, cho dù có là người như Triển Chiêu, cũng phải giận dữ khi gặp mặt Vân Thu Trạch. Cậu cố tình hạ kết luật cho Vân Thu Trạch, mà đây cũng là nguyện vọng của cậu, cậu thật mong Vân Thu Trạch phải bị bắn chết hoặc giam trong bệnh viện tâm thần cả đời. Loại yêu tinh hại người khốn kiếp này, phải cho chúng quay về nơi không thấy mặt trời mới phải!

Nhưng chuyện làm Triển Chiêu bất ngờ nhất là, sau khi nghe xong những lời này của cậu, Vân Thu Trạch lại cười. Hắn chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, khẽ gật đầu, “Bệnh của Bạch Ngọc Đường đã khỏi, mà bệnh của tôi còn chưa khỏi. Nhưng trong mắt tôi, tôi với cậu ta cũng không có gì khác. Tôi thấy khác nhau duy nhất nằm trên người của em. Bệnh của Bạch Ngọc Đường, nhờ có em mới tốt, tôi nói phải không?”

Triển Chiêu không đáp, cậu chỉ lạnh lùng nhìn Vân Thu Trạch. Vân Thu Trạch híp mắt, tiếp tục nói. “Đã vậy, Triển Chiêu, tôi nghĩ nếu có cơ hội, tôi nhất định phải nhờ em làm bác sĩ cho tôi, thì mới có cơ hội chữa khỏi bệnh đúng không?”

Triển Chiêu hết hồn, Bạch Ngọc Đường cũng không nhịn được nữa, anh đột ngột đứng lên, lao về phía Vân Thu Trạch, đồng thời hét lớn, “Mày yên tâm, cả đời mày cũng không có cơ hội đó!”

Triển Chiêu thầm nghĩ không tốt, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, kéo lại Bạch Ngọc Đường đang muốn nhào tới đánh Vân Thu Trạch.

“Triển Chiêu, em bỏ anh ra, anh nhất định phải dạy dỗ tên khốn kiếp này!”

“Đừng! Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi, giờ không cần ra tay với hắn nữa rồi!” Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường, cho tới khi thấy Bạch Ngọc Đường không vì xung động mà phạm sai lần nữa, mới lạnh lùng nói với Vân Thu Trạch, “Anh muốn gặp tôi, anh đã được gặp rồi. Tôi hi vọng anh có thể thực hiện lời hứa, khai ra mọi tội lỗi.”

Nói xong, cậu vừa lôi vừa kéo Bạch Ngọc Đường còn chưa hết giận ra khỏi phòng thẩm vất.

Triển Chiêu lôi Bạch Ngọc Đường đi, Vân Thu Trạch vẫn luôn nở nụ cười nhìn bọn họ ra ngoài, cho tới khi cửa bị Bạch Ngọc Đường đóng sầm lại, hắn mới xóa đi nụ cười trên mặt.

“Tên khốn kiếp! Dám ở trước mặt anh uy hiếp em!” Vừa ra khỏi cửa, Bạch Ngọc Đường tức giận đập lên tường một cái, tiếng vang to làm Triển Chiêu hết hồn, không cần cảm nhận cậu cũng biết, cú đấm đó nhất định sẽ làm đau tay Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu bất đắc dĩ thở dài, đành xoa dịu cho người trước mắt đã, “Anh đánh hắn thì được gì? Hắn chỉ còn lại nửa cái mạng, nếu anh lỡ tay đánh chết hắn, lại gây phiền toái cho bản thân.”

“Hừ! Lúc đó đáng lẽ nên bắn chết hắn luôn, tài bắn súng của sếp quá lởm!”

“À, thì ra tôi không biết, thì ra có người ý kiến với tài bắn súng của tôi như vậy.” Không biết từ lúc nào, Bao Chửng đã xuất hiện sau lưng Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu như một hồn mà.

Bạch Ngọc Đường run cả người, vội vàng đổi sang bộ mặt tươi cười, quay đầu hì hì nhìn Bao Chửng, nói, “Ây dô, đội trưởng, tôi chỉ là bị tên khốn trong đó chọc tức thôi mà? Ai không biết ngài là thần súng trong tổ Trọng án, cả tôi cũng không phải đối thủ của ngài đâu, ha ha ha.”

“Dẹp đi, nghe cậu nói răng tôi đau hết.” Bao Chửng đấm Bạch Ngọc Đường một cú, sau đó nhìn Triển Chiêu, ân cần hỏi, “Triển Chiêu, trông bộ dạng của em, chắc là khỏe rồi?”

“Tôi không sao hết, Bao đại ca.” Triển Chiêu khẽ mỉm cười, đôi mắt linh động thoáng qua một chút ranh mãnh, “Bao đại ca, mấy hôm nay thầy không làm khó anh chứ?”

Bao Chửng sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cười, “Cũng không, may mà cậu không sao, bằng không ông ấy khẳng định dắt theo cháu mình, hủy luôn tổ Trọng án.”

“Ý? Nhắc tới sư huynh, hình như đã rất lâu tôi không gặp anh ấy.” Triển Chiêu tròn mắt, cố gắng nhớ lại xem, lần cuối cùng cậu thấy Triệu Trinh là khi nào.

“Triệu tiểu Trinh ấy à.” Bao Chửng cười, “Hình như từ sau khi Bàng Thống khỏi bệnh, xuất viện rồi, tôi cũng không gặp cậu ấy nữa. Đội trưởng Triệu hình như nói cậu ta tới thành phố A, không biết đi làm gì.”

Triển Chiêu suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy chuyện là lạ, nhưng không  chờ cậu nghĩ tiếp, Cảnh sát Bạch nổi cơn ghen đã lâu không nhịn được nữa. Anh chọt chọt cánh tay Triển Chiêu, không lạnh không nón nói, “Vị sư huynh của em khi nào mà không bận, chờ hết bận rồi ổng sẽ tự động không mời mà tới thôi, lo lắng gì?”

“Ừm.” Người hết sức hiểu rõ Bạch Ngọc Đường như Triển Chiêu nghe thấy vị chua trong lời nói, vội vàng ngưng hẳn đề tài liên quan tới sư huynh, ngoan ngoãn  im lặng.

Bao Chửng nhìn hai người này, chỉ có thể bất đắc dĩ cười.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.