Tổ Trọng Án

Chương 38: Vụ án 3 – Đại tống chi thuẫn (12)



Phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện quốc gia nồng nặc mùi thuốc sát trùng, vô số thiết bị điện tử to nhỏ, số liệu không ngừng đập, biểu thị cho sinh mạng yếu đuối của người nam nhân trẻ tuổi đang nhắm chặt hai mắt nằm trên giường. Nửa khuôn mặt nam nhân bị mặt nạ dưỡng khí che kín, nhưng cũng không làm trở ngại đến những người đứng ở cửa sổ nhỏ bé, dòm ngó tình trạng nguy cấp của anh.

Nam nhân trẻ tuổi này bị đưa vào bệnh viện tối qua, thời điểm được mang đến cả người đầy máu, sau ba giờ cấp cứu mới bảo vệ được tính mạng, bây giờ đã 5 tiếng trôi qua, vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc.

Nhân viên y tế hay lui tới đối với thân phận của anh ta rất tò mò, tuổi không lớn lắm, nhìn qua cũng không có vẻ gì là một đại nhân vật, nhưng bên ngoài phòng bệnh của anh luôn có 1, 2 người vận quân trang thay phiên bảo vệ. Những quân nhân này hiển nhiên không phải quân nhân bình thường, cũng không có vẻ hòa khí của quân nhân bình thường đối với người dân, sắc mặt mỗi người tái xanh, cả người sản sinh ra khí tức giống hệt sát thủ chuyên nghiệp. Trong vòng một buổi sáng, có rất nhiều người đến thăm người trẻ tuổi này, có bác sĩ, y tá, cũng có thân nhân người bệnh, còn có vài vị cảnh sát, tất cả thân nhân trong phòng bệnh đặc biệt đều cảm nhận được một loại không khí kì quái, dường như có biến cố lớn xảy ra. Dân chúng đa phần đều rất nhiều chuyện, thông thường càng giữ bí mật họ lại càng cảm thấy hứng thú, vì thế những chuyện liên quan đến thân phận người trẻ tuổi này, chỉ trong một buổi sáng đã truyền ra vô số suy đoán kỳ quái, thậm chí truyền đến tận phòng bệnh ngoài.

Bàng Tiểu Điệp cảm thấy vận khí gần đây của cô rất tốt, đầu tiên từ anh hai Bàng Thống của mình biết được gần đây xảy ra vụ án giết người liên hoàn chấn động cả nước, thậm chí còn ảnh hưởng đến quân đội. Thông thường, những vụ án lớn anh trai cô đều rất có nguyên tắc không bao giờ tiết lộ cho cô nghe, vậy mà lần này không biết có phải do áp lực lớn quá hay không mà trong lúc tán gẫu lại buột miệng nói.  Bàng Tiểu Điệp là một ký giả có độ nhạy bén nghề nghiệp rất cao, ngửi chút mùi đã lập tức nắm được, sau khi chờ đợi liên tục mấy ngày đêm ở cửa đồn, cuối cùng cô mới phát hiện dấu vết. Còn phải nói kẻ cung cấp cho cô đầu mối đấy lại là tên đáng ghét Bạch Ngọc Đường, rạng sáng hôm đó, chưa tới 4 giờ, Bàng Tiểu Điệp đã bị âm thanh khởi động xe đánh thức, cố mở ra đôi mắt đang mơ màng, lập tức thấy được xe của Bạch Ngọc Đường ở trước mặt mình nổ máy lao đi. Bàng Tiểu Điệp không nói hai lời lập tức lái theo sau, tiếp đó một đường cùng dừng bánh tại bệnh viện quốc gia thuộc thành phố S.

Với thân phận người bệnh nhân bên trong đó, người khác cùng lắm chỉ đoán rồi nhiều chuyện với nhau, nhưng Bàng Tiểu Điệp lại không như vậy, cô nhạy bén ý thức được, người này là nhân vật hết sức quan trọng. Nếu đoán không sai, thì anh ta là người bị hại may mắn còn sống sót của tên liên hoàn sát thủ đã giết chết mấy quân nhân kia. Bất kể suy luận có đúng hay không, đây cũng là tin tức vô cùng giá trị. Nếu như có thể phỏng vấn anh ta, hoặc phỏng vấn được nhân viên phá án thì …. nghĩ đến đây, Bàng Tiểu Điệp đã hưng phấn đứng lên.

Xâm nhập vào bệnh viện cũng không khó, ở phòng trực tìm được một bộ y phục y tá cũng không bị phát hiện, đến tận lúc thành công xâm nhập vào phòng bệnh đặc biệt dưới cái nhìn soi mói của quân nhân, Bàng Tiểu Điệp đang kích động mới thở dài nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng đến gần giường bệnh, quan sát kỹ người trẻ tuổi đang nằm trên giường bệnh một chút. Sắc mặt bệnh nhân tái nhợt, cả người cắm đầy dây, hô hấp yếu ớt không khác gì người chết. Bàng Tiểu Điệp nhíu mày, luôn cảm thấy bệnh nhân này nhìn rất quen, mặc dù cô chắc chắn trước kia chưa hề gặp người này, nhưng lại cảm thấy dáng dấp anh thật giống một người cô đã gặp qua. Vì thời gian cấp bách, bệnh nhân lại hôn mê bất tỉnh, cô cũng chỉ kịp chụp vài tấm hình, liền vội vã rời đi.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Bàng Tiểu Điệp đã nghe thấy thanh âm lo lắng của Bạch Ngọc Đường, “Cậu đừng trách anh tôi, Triển đại ca là bị tập kích nửa đêm, nếu lúc đó không có bảo về anh ấy phái tới, Triển đại ca đã bị hại rồi. Chúng ta khi đó cũng không cho rằng hung thủ sẽ ra tay nhanh như vậy, cũng do chúng ta sơ suất, cậu không thể chỉ đổ tội lên một mình anh tôi.”

“Bạch Ngọc Đường, anh đừng nói nữa!! Anh ta là anh trai anh, dĩ nhiên anh phải bênh rồi. Anh nói tôi vô lý cũng được, nhưng tôi bây giờ trong lòng rất rối, không khiến anh dạy dỗ, tôi không muốn cãi nhau với anh đâu. Bây giờ tôi cần tỉnh táo để suy nghĩ, tìm cách bắt tên khốn kia lại!! Về phần anh của anh, đừng có nói anh ta thế này thế nọ, hừ, bị thương nhẹ, anh có biết anh tôi bị thương nặng thế nào không? Thương ngay ngực, chệch một ly đã trúng ngay tim rồi, bây giờ có thể cứu được mạng hay không còn phải chờ vào ý chí của anh ấy!! Cái này mà anh ta bảo là thương nhẹ ư?!”

Bàng Tiểu Điệp từ lúc nghe câu đầu tiên đã cúi xuống, cố làm ra vẻ trấn tĩnh đi về hướng hai người đang tranh luận kia, vì trên miệng có khẩu trang, nên cô cũng không sợ Bạch Ngọc Đường phát hiện. Cô chậm rãi bước, lại nghe được thêm một ít nội dung hữu ích, dùng trí tưởng tượng phong phú của mình xâu chuỗi với nhau, suy ra tình tiết cơ bản. Thu hoạch lớn rồi!! Bàng Tiểu Điệp hưng phấn rời khỏi bệnh viện, dùng tốc độ nhanh nhất sửa sang lại bản thảo, sau đó nhanh chóng gửi đi! Nếu nhanh có thể phát lên chương trình trực tiếp mới nhất.

Sự kiện Bàng Tiểu Điệp tiết lộ tạo nên hậu quả to lớn, thành phố S lẫn thành phố D lập tức rơi vào khủng hoảng dữ dội, cảnh sát trở nên bị động, quân đội ngoài dự kiến lại bị dính vô. Mà thân ở vùng trung tâm xoáy, Triển Huy lại chẳng biết gì, vẫn hôn mê bất tỉnh, duy trì sinh mạng yếu ớt như nến trước gió dưới sự giám hộ của vô vàn dụng cụ. Bạch Cẩm Đường bị quân đội gây áp lực cực lớn, trước hết dùng báo cáo chính thức kể tội anh lơ là nhiệm vụ không thích hợp với chức vụ cao cấp của bản thân, dám tiết lộ bí mật quân sự, lập tức rlệnh ép buộc Bạch Cẩm Đường trở về tiếp nhận điều tra. Mà sau khi Bạch Cẩm Đường đi rồi, lính đặc chủng bảo vệ trước cửa của Triển Huy cũng dần rút lui, đổi thành cảnh sát địa phương bình thường.

Theo bài viết của Bàng Tiểu Điệp, Lưu Sướng bị tả thành một tên sát thủ hung tợn, đáng sợ, giết chết mấy người quân nhân, nhưng Bàng Tiểu Điệp không chịu ghi rõ Lưu Sướng chỉ giết quân nhân, thậm chí vì muốn tăng hiệu quả, cô còn cố ý dối gạt độc giả rằng hung thủ này rất có thể sẽ tấn công là người thường. Cũng vì chuyện cố ý thổi phòng này, đã khiến hầu hết mọi người cho rằng ở một góc nào đó trong thành phố S lẫn thành phố D, tồn tại một tên ác ôn có thể tùy ý dùng súng lục cướp đi tính mạng con người. Mặc dù ai cũng lo lắng nhưng trên thực tế Lưu Sướng cũng không nghĩ đến chuyện thăng cấp tội phạm, vì dù kế hoạch giết người của hắn bị ngăn trở, nhưng nhìn qua vẫn có thể sửa chữa, còn kịp thời gian.

Hai tay siết chặt dây chuyền vàng trước ngực, cầm tượng phật màu vàng trong lòng bàn tay, Lưu Sướng nhíu mắt chăm chú nhìn vào bệnh viện quốc gia.Trong bóng đêm đen như mực, tòa nhà đó giống như một cung điện dày dặc quỷ khí, giương nanh múa vuốt, tựa như muốn nuốt trôi vô số sinh mạng vô tội. Lưu Sướng có chút hoảng hốt, hắn lại nghĩ tới cái đêm của năm năm trước, hình ảnh đại lâu trước mặt lại chồng lên hình ảnh sơn trai cao cao. Hắn lại nghĩ đến đứa trẻ bị giết chết, cùng một lứa tuổi vô tội giống con hắn, lại phải bỏ mạng mà chết. Hai tay hắn tạo thành chữ thập, im lặng lẩm bẩm, con ơi con à, con phải ngoan ngoãn chờ ba tới cứu, đại sư nói, Phật tổ báo mộng nói cho ba biết, xóa hết tội nghiệt mới có thể cứu mạng của con. Chỉ cần giết hết bọn hung thủ này, siệu độ hết những vong hồn kia, đến lúc đó con có thể sống lại rồi. Nhanh thôi, rất nhanh, ba sẽ tăng tốc, con à, khổ sở cho con. Ba đã hoàn thành được một nửa rồi, chỉ không ngờ người này vẫn không chết. Một tia sáng lạnh lẽo lướt qua đáy mắt Lưu Sướng, hắn lạnh lùng nhìn tòa nhà to lớn kia, thứ hắn nhìn thấy không phải là chiến hữu, mà chỉ còn một kẻ địch mang mối thù giết con!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.