Tổ Trọng Án

Chương 48: Vụ án 4 – Như ảnh tùy hình (8)



, “Nếu hỏi tôi cái vấn đề này, tình yêu là vấn đề khó hiểu nhất thế giới. Trong dòng chảy không gian và thời gian, gặp nhau sớm một chút hay trễ một chút đều không thể sinh ra tình yêu, vậy mà trong một khoảnh khắc đúng lúc, hai người liền yêu nhau. Chuyện như thế, đều không quan hệ gì tới danh phận hay tiền bạc, là có thể gặp không thể cầu. Nếu hai người nam nữ trên Internet thật sự trong chớp mắt này có thể cảm thấy yêu nhau, đây cũng là chuyện may mắn. Bất quá….” Triển Chiêu nói tới đây, chợt dừng lại một chút, cậu có chút khổ sở nhìn vẻ mặt dường như có chút thay đổi của Bạch Ngọc Đường, trong lòng lại bối rối, bọn họ sao lại bắt đầu thảo luận chuyện tình yêu không có chút cơ sở khoa học nào thế này?

Căn cứ vào hồ sơ viết của Triển Chiêu, tên liên hoàn sát thủ này rất có thể đang lẫn trốn trong khu lao động ngắn hạn ở các khu du lịch. Thân hình hắn cao lớn, tính tình cô độc, thường dùng ánh mắt nguy hiểm quan sát những cô gái đẹp ăn mặc lộ liễu trên bãi biển. Hắn muốn có được những cô gái kia, khổ nỗi hắn không biết cách giao lưu với các cô, mà người đẹp thông thường khi vừa nhìn thấy nam nhân nghèo nàn như vậy đều là khịt mũi khinh thường. Tên này có tài lái xe hạng nhất, nhờ tay nghề này hắn cũng có thể tìm được công việc ngắn hạn, hắn từ thành phố này qua thành phố khác, giống như lục bình trôi nổi ở thế gian, không nơi cố định, nội tâm đau khổ.

Phạm tội cần động cơ, bình thường người biến thái tình dục trước khi gây ra vụ án bạo lực lần đầu tiên sẽ có một đoạn thời kỳ ủ bệnh. Khoảng thời gian này thường kéo dài đến mấy năm, đặc biệt là người được tiếp nhận giáo dục căn bản, hắn biết chuẩn mực xã hội của mình là cái gì, cũng biết khát vọng trong lòng mình sẽ dẫn đến phạm tội. Trong thời kỳ ủ bệnh, nếu hắn gặp kích thích nào đó, dẫn dụ khao khát của hắn, sẽ dẫn đến hành động phạm tội.

Một lượng án lớn đã chứng thực, biến thái tình dục, đến gần tuổi dậy thì sẽ có những hành động phạm tội bất đồng, họ sẽ trộm cắp áo lót phụ nữ, ở nơi đông ngươi ví dụ như trên xe buýt giở trò đê tiện, ẩu đả đánh nhau, trộm cắp vân vân. Cụ thể là kẻ tình nghi trong vụ án này, hình thức gây án của hắn từ lần đầu cho đến lúc lén lút trốn tránh lần này, đã trải qua một quá trình thăng cấp khá lâu. Theo thứ tự thời gian, thời gian vụ án thứ nhất phát sinh trong tài liệu Lăng Sở Sở cung cấp là 4 năm trước. Nhưng Triển Chiêu lại không thể nào xác định được thời gian cùng địa điểm hắn gây án lần đầu. Nếu như có thể xác định điểm này, thì có thể triển khai điều tra ở địa phương, thu nhỏ phạm vi lại được một chút. Mà bây giờ xem ra,con đường này xem như không đi được rồi. Bọn họ bây giờ chỉ có thể ờ thành phố du lịch H có hơn trăm ngàn dân này mà tìm kiếm một người làm công bình thường, lại hi vọng hắn không rơi vào tình trạng chó cùng giứt giậu sau khi cảnh sát phát cảnh báo, tiếp tục chuồn qua thành phố khác.

Theo chỉ dẫn của GPS, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng lái xe đến quán net kia, Triển Chiêu cùng anh bước vào tiệm, Bạch Ngọc Đường đứng trước lễ tân báo danh tính của mình, không lâu sau, ông chủ ra đón. Bạch Ngọc Đường liền bắt đầu thẩm vấn đơn giản, sau đó quan sát sơ qua vị trí kẻ tình nghi đã từng sử dụng. Máy tính bị kẻ tình nghị đụng qua bị cảnh sát trưng dụng. Công Tôn Sách đang cắm đầu phục hồi dữ liệu trước mặt. Bạch Ngọc Đường cũng chỉ chụp vài tấm hình rồi cùng Triển Chiêu đi.

Sau khi ra khỏi quán net, Triển Chiêu quan sát địa hình xung quanh, như có chuyện suy nghĩ nói, “Quán net gần đại học A, trong đó người dùng hầu như đều là học sinh, mà quán net ở đây lại có rất nhiều người lao động.”

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn gò má Triển Chiêu một cái, “Có một chuyện cười thế này, mười năm trước khi Internet vừa được phổ biến, có rất nhiều sinh viên đại học thông qua hẹn hò trực tuyến mà tìm được người yêu phù hợp, khi những sinh viên này bắt đầu đi làm, có quyền phát ngôn lại bắt đầu tuyên truyền sự đáng tin cậy cùng lãng mạn của yêu đương qua mạng, hơn nữa còn dùng chính chuyện tình của mình làm ví dụ. Sau đó 10 năm, nữ sinh bắt đầu tin những lời tuyên truyền này, chân thành tìm đến Internet để tìm kiếm hoàng tử bạch mã của mình. Nhưng lại không nghĩ răng người bên kia đang ngồi nói chuyện với mình rất có thể là một đám nhân công sau khi tan sở ra quán Internet tìm chuyện chơi.”

“Một đám?” Triển Chiêu ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt.

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ cửa quán net vừa bước vô, cười nói, “Tôi vừa rồi mới thấy chừng 5 người công nhân cùng bu vào một cái máy tính, đề xuất ý kiến cho vụ nói chuyện, hình như đã bàn tới chỗ làm sao lấy được hình thật của nữ sinh bên kia.”

Triển Chiêu cau mày nhớ lại, nói xong cậu mới nhớ ra, mới vừa rồi quả thật có mấy người ăn mặc bẩn thỉu, một cậu trai trẻ da ngăm đen ngồi trước máy vi tính, vừa vui vẻ trò chuyện vừa đánh chữ. Triển Chiêu chỉ chăm chú quan sát vị trí kẻ tình nghi đã ngồi qua, cũng không nghe rõ cuộc nói chuyện của họ, không ngờ, tất cả bọn họ đều đang chat với nữ sinh.

Bạch Ngọc Đường thấy biểu hiện vừa lộ ra trên mặt Triển Chiêu, cảm thấy hơi buồn cười, anh nhìn chăm chú vào mắt Triển Chiêu nói, “Trong 10 năm, cuộc sống của chúng ta đã xảy ra nhiều thay đổi lớn. Sự phát triển cùng thông dụng của Internet giúp những người có thu nhập thấp cũng có được cơ hội hưởng thụ thành quả công nghệ cao. Trên Internet chúng ta giấu đi danh tình của mình, bởi vì có thể giấu tên phát ngôn, có thể dùng những tấm hình chỉnh sửa xinh đẹp để giấu đi khuôn mặt thực của bản thân. Ở Internet, chúng ta có thể thu được sự chú ý mà ở cuộc sống thường không cách nào đạt được, thậm chí là cả tình yêu không tưởng.

Mấy người công nhân vừa rồi, nếu là trong thế giới thực, sợ rằng bọn họ vĩnh viễn không có cơ hội cùng nữ sinh đại học vui đùa. Bọn họ sẽ tự ti, sẽ nhút nhát, còn đối phương bình thương cũng chẳng cho họ cơ hội bắt chuyện. Tôi chắc chắn, lúc bọn họ đang ngồi chat trên Internet tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện bản thân là một người làm công ngắn hạn, nếu bọn họ yêu nhau dưới tình huống như vậy, thì phải tính thế nào? Lừa đảo sao? “

Triển Chiêu ngẩn người, cau mày suy nghĩ một chút, sau đó bất đắc dĩ buông tay, “Nếu hỏi tôi cái vấn đề này, tình yêu là vấn đề khó hiểu nhất thế giới. Trong dòng chảy không gian và thời gian, gặp nhau sớm một chút hay trễ một chút đều không thể sinh ra tình yêu, vậy mà trong một khoảnh khắc đúng lúc, hai người liền yêu nhau. Chuyện như thế, đều không quan hệ gì tới danh phận hay tiền bạc, là có thể gặp không thể cầu. Nếu hai người nam nữ trên Internet thật sự trong chớp mắt này có thể cảm thấy yêu nhau, đây cũng là chuyện may mắn. Bất quá….” Triển Chiêu nói tới đây, chợt dừng lại một chút, cậu có chút khổ sở nhìn vẻ mặt dường như có chút thay đổi của Bạch Ngọc Đường, trong lòng lại bối rối, bọn họ sao lại bắt đầu thảo luận chuyện tình yêu không có chút cơ sở khoa học nào thế này?

“Bất quá cái gì?” Bạch Ngọc Đường dường như rất có hứng thú với lời Triển Chiêu còn chưa nói hết, không ép cậu nói thì không được.

Triển Chiêu cười cười, nói tiếp, “Bất quá, yêu hay không đều không liên quan, quan trọng nhất là phải có lí trí, phân rõ ảo tưởng cùng thực tế. Bất kể là nguyên nhân gì, tùy tiện đến thành phố khác gặp người đàn ông ngay cả hình còn chưa từng nhìn qua như thế, chính là vô trách nhiệm với tính mạng của chính mình.”

“Lúc rơi vào sông tình mà muốn giữ vững lí trí, chỉ sợ cả đàn ông còn khó làm được nữa ấy?” Bạch Ngọc Đường cười nói.

Triển Chiêu nhún vai, “Chuyện anh nói tôi không rõ, tôi chỉ có thể nói, tuy tôi tôn trọng tình yêu, nhưng vẫn là đánh giá cao lí trí hơn.”

Không rõ? Bạch Ngọc Đường híp mắt, nhìn biểu hiện kiên định của tiểu tiến sĩ, đột nhiên cảm thấy, không rõ cũng rất tốt. Chỉ có người trước giờ chưa từng tổn thương mới có thể kiện định nói mình có thể giữ vững lí trí mọi lúc mọi nơi, đây cũng là một loại hạnh phúc đi?

“Có điều, tình yêu?” Triển Chiêu lập tức nhìn thẳng vào Bạch Ngọc Đường, làm anh giật cả mình.

“Sao, thế nào?”

Triển Chiêu nhăn nhó, “tôi cũng không cảm thấy Triệu Hiểu Hà yêu kẻ tình nghi.”

Bạch Ngọc Đường khó có lúc ngơ ngẩn, nhưng trong chớp mắt đã kịp phản ứng, anh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Từ tin nhắn cùng lịch sử lên net cũng không nhìn ra dấu vết yêu đương, có lẽ cô chỉ muốn đi du lịch, sau đó tiện thể gặp mặt bạn trên mạng.”

“Công Tôn khoa trưởng tra được tất cả ghi chú trên net của người bị hại, cũng không có phát hiện trước khi bị hại các cô ấy có phát sinh quan hệ yêu đương gì với bạn trên mạng. Mà trên điện thoại di động của Triệu Hiểu Hà, tôi cũng phát hiện ra…..” Nói tới đây, Triển Chiêu để ý nét mặt hơi đổi của Bạch Ngọc Đường, dường như nghĩ tới cái gì, cậu lập tức ngừng nói, tò mò nhìn anh. Bạch Ngọc Đường híp mắt, nhìn Triển Chiêu nói, “Tôi biết chúng ta tiếp theo phải làm gì rồi.”

“A?”

“Đi xem xét mấy cái di động kia.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.