Toàn Chức Pháp Sư

Chương 58: Quái vật trong Nhà ăn



“ Ngươi có phát hiện gì mới không?”

Quách Thải Đường lên tiếng hỏi.

“ Ta có hỏi qua người cuối cùng gặp nữ sinh mất tích đó, nàng trả lời rằng nàng ngửi thấy một mùi hôi thối ở trong nhà ăn. Từ đó, ta có thể nhận định rằng trong nhà ăn có thể có một tên trộm biến thái hoặc là có yêu ma.”

Mạc Phàm thể hiện ra sự cơ trí của mình. Giống như trong truyện Conan, mỗi khi tìm thấy đáp án Conan thường đẩy cây kính lóe lên tia sáng thể hiện sự cơ trí của mình vậy. Conan thường hay nói câu gì nhỉ? A! Đúng rồi. Chân tướng chỉ có một!

“ Có đúng không vậy? Nếu vậy thì tối nay ngươi thủ ở nhà ăn. Mấy người chúng ta đến Giáo Học Lâu, Công viên Minh Văn, Khu Ký túc xá, Sân Huấn luyện.”
Giáo học lâu: Tòa nhà giảng dạy
Quách Thải Đường lộ ra mấy phần cao ngạo nói.

“ Chuyện này… Tại sao không để ta thủ ở ký túc xá chứ? Ta nghe nói có không ít nữ sinh lưu trú lại ở khu ký túc xá trong kỳ nghỉ, an nguy của các nàng hay là giao cho…”

Mạc Phàm nói.

“ Ở đó có Phì Thạch là đủ rồi!”

Nghe thấy vậy, Mạc Phàm hắn liền cảm thấy ngứa cả trứng!! Phì Thạch!! Hắn chính là đại thúc chuyên trộm áo lót của nữ sinh. Để cho hắn trông coi ký túc xá nữ sinh, thế không khác gì dâng mỡ tới miệng mèo sao??

………..

Buổi tối, quả thật Mạc Phàm hắn bị phân tới nhà ăn trấn thủ.

Nhà ăn của trường trung học nữ sinh Minh Văn vô cùng lớn. Nó giống như nghị đường đại hội vậy. Dù sao thì trường này cũng là một trường dành cho quý tộc, do vậy chuyện nhà trường này có cái nhà ăn rộng rãi xa hoa như thế này âu cũng là điều hợp tình hợp lý. Chẳng bù cho phòng ăn của trường trung học Thiên Lan bọn hắn. Mấy thằng học sinh muốn giấu thứ gì đó trong phòng ăn thì coi như xác định sáng hôm sau ra bãi rác mà tìm. Lí do rất hiển nhiên đó chính là bác gái phòng ăn đã quét sạch mấy thứ đó ra ngoài bãi rác hết rồi.

Nhà ăn của trường trung học Minh Văn vào ban đêm quả thật tối như mực. Chỉ có vài nơi là có ánh sáng do ánh đèn ở phía xa xa chiếu vào. Trong nhà ăn, từng hàng bàn ghế vắng ngắt được sắp xếp một cách ngay ngắn. Mạc Phàm hắn đứng ở trong một góc nhỏ, nhìn dãy bàn ghế này mà nước miếng ứa hết cả ra. Hắn đang còn mơ mộng tới mấy em nữ sinh xinh tươi, mặc váy ngắn đang ngồi ở nơi này trò chuyện ăn uống rôm rả. Hương thơm từ đồ ăn của các nàng tỏa ra bốn phía, cảnh xuân lay động lòng người…

“ Đông!!”

“Đông!!!”

“Đông đông đông!!!!”

Bỗng nhiên, không biết từ nơi nào đó phát ra tiếng động.

Một cái thìa inox lẻ loi quên cất vào hộp tủ, theo nhịp bàn ghế rung lắc cũng run rẩy lên. Nó đang chậm chạm di chuyển về góc bàn.

Cái thìa inox rơi xuống. Nó rơi ngay trúng đầu Mạc Phàm. May mà Mạc Phàm hắn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cái thìa nếu không thì nó làm lộ vị trí ẩn núp của hắn mất rồi.

Mẹ cha mày chứ! Đứa nào ăn xong cốc kem ly lại quên cất thìa đi vậy? Thiếu tí nữa nó hại mình rồi!

“ Mà nhà ăn này cũng thật cổ quái. Rốt cuộc là thứ gì mà gây nên chấn động dữ vậy? Giống như là có đội thi công đang làm việc ở gần đây vậy. Chẳng lẽ lại có người bị nhốt ở phía dưới hầm. Gần đây mọi người thường thích chơi cái đồ chơi này thì phải.”

Mạc Phàm len lén thò cái đầu ra, nhìn ngó xem xét xung quanh.

“Cô cô ~~ cô cô cô ~~~~~~”

Đột nhiên có một tiếng kêu vô cùng kỳ quái từ sau nhà ăn truyền tới.

Cùng với âm thanh này là một cỗ mùi vị giống như đồ ăn bị thiu vậy. Nó giống như mùi rau hẹ, thịt tươi, dưa muối vậy.

“ Uầy, thật sự có yêu ma à?”

Mạc Phàm liền cảm thấy căng thẳng.

Trước khi vào Thành thị liệp yêu tiểu đội, Mạc Phàm hắn vẫn luôn cho rằng thành thị là một thế giới vô cùng yên tĩnh và bình yên. Mấy từ “yêu ma” mà mọi ngươi hay nói hắn nghĩ đó là do đám người lớn hù dọa mấy đứa trẻ hư mà thôi. Không ngờ trong thành thị này thật sự có yêu ma ẩn núp. Hóa ra những lời mà cô Mạc Thanh nói hồi trước cũng không phải là giả dối!

Thử nghĩ mà xem, một cái thành thị lớn như vậy, thì tất nhiên sẽ có rất nhiều chỗ mọi người không biết tới. Vì vậy, nếu thật sự có yêu ma xuất hiện gây ra án mạng thì cảnh sát cũng sẽ vào cuộc rồi sau đó âm thầm cho đám thợ săn bọn họ xử lý. Lý do vì sao ư? Rất đơn giản, họ lo sợ chuyện này tạo ra ảnh hưởng xấu. Nó sẽ khiến cho lòng người hoang mang, so với chuyện im lặng giải quyết thì chuyện đó còn tệ hơn nhiều.

Mạc Phàm hắn nhanh chóng rút cái điện thoại ở trong túi ra, sau đó từ từ thả xuống dưới.

Cái điện thoại này, công dụng của nó cũng rất đơn giản. Nó sẽ phát ra một tín hiệu định vị cho đồng đội, từ đó mọi người có thể biết được tình huống ở bên này.

“Cô cô cô!! Cô cô cô!!!!!”

Khi cái điện thoại rơi xuống, con quái vật ở phía sau nhà ăn kia hình như cũng bắt được tín hiệu ba động thì phải. Ánh mắt màu lam quỷ dị của nó liền nhìn xuyên qua bóng tối do thám ra phía bên ngoài. Sau đó nó nhìn chằm chằm vào cái điện thoại đang phát ra tín hiệu kia của Mạc Phàm.

Con ngươi của nó to như một quả bóng rổ vậy! Hai con ngươi chuyển động lên xuống giống như là hai cục thịt khổng lồ đang còn chuyển động làm cho người ta nhìn mà da gà nổi hết cả lên.

Dựa vào ánh sáng phản xạ lại, Mạc Phàm hắn có thể thấy một cái đường viền…

Đó là một cái cổ.

Một cái cổ to như một gốc cổ thụ một người ôm mới hết.Cái cổ nằm sát cái đầu, mà hình như hai cái là một thì phải. Tóm lại nó là một cái đầu thì đúng hơn. Ở cái đầu đó có một con mắt màu lam rất lớn và một cái miệng rộng tỏa ra mùi hôi thối tanh thiu!!

“ Mẹ cha mày chứ!! Tụi yêu ma bọn mày cũng có khả năng nhận tín hiệu như máy thu tín hiệu nữa sao.

Lão tử phát ra tín hiệu thế mà mày cũng có thể phát hiện ra được!”

Mạc Phàm mắng xối xả trong lòng.

Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.

Hắn phát ra một cái tín hiệu, thế mà cái con mắt to này liền nhìn chằm chằm vào hắn. Dù cho những sinh vật ngoài hành tinh xấu xí trong điện ảnh Hollywood của Mỹ cũng không có năng lực kinh khủng như thế!

“ Cô cô!!!”

Đột nhiên, hai con ngươi từ cái đầu của nó bắt đầu kịch liệt co rút lại!

Nó co rút đạt tới cực hạn, liền thấy một đạo ánh sáng đỏ từ trong con mắt của con quái vật này bắn ra!

Tia sáng đỏ nhanh chóng đánh xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhà ăn, sau đó nó liên tiếp đánh gãy mấy dãy bàn ghế rồi cứ thế xông thẳng tới chỗ Mạc Phàm đang ẩn núp mà đánh tới!!

Mạc Phàm thiếu chút nữa bị thứ này hù cho tiểu cả ra quần.

Con vật này ngay cả chào hỏi cũng không có. Nó cứ vậy mà công kích thẳng tới vị trí của hắn. Ánh mắt lạnh lùng của nó không khác gì ánh mắt của bác gái nhà ăn khi mọi người muốn xin bác thêm ít thịt vào đĩa ăn của mình vậy!!

Cũng may Mạc Phàm hắn cũng không phải là lần đầu đối phó với yêu ma. Hắn dựa vào phản ứng của mình nhanh chóng nhào lộn một vòng ra tới chỗ cánh cửa nhà ăn.

Giây tiếp theo, hắn phát hiện ở vị trí mình vừa nhảy đi đó xuất hiện một lỗ đen ngòm. Nếu như hắn không nhanh nhẹn tránh ra thì cái lỗ đó chắc chắn nằm trên ngực của hắn rồi.

Dù sao thì Cường độ Tinh trần tăng lên cũng làm cho Ma Pháp sư đó biến đổi về thể chất lên một phần nhất định. Loại thay đổi này mặc dù không được rõ ràng nhưng cũng đủ cho Ma pháp sư đó dư sức né tránh những công kích có thể thấy được một cách rõ ràng.

Mà lúc đầu, Mạc Phàm hắn cũng lực chọn chỗ ẩn núp cũng vô cùng sáng suốt. Vừa vào nhà ăn, hắn liền lựa chọn ngay chỗ chỗ cửa. Thế nên khi hắn vừa nhào lộn một cái thì đã trốn ra ngoài phòng ăn rồi.

Mạc Phàm quay đầu nhìn lại, trong lòng càng thêm kinh hãi.

Con quái vật này tấn công nhanh như vậy, e rằng hắn không có cách nào tránh né công kích của nó được!

Mạc Phàm liền cảm thấy lo lắng, hắn nhanh chóng sử dụng ý niệm chuẩn bị kích phát ấn ký ma cụ trong đầu của mình. Hắn muốn gọi ra Liêm Cốt thuẫn để có thể trợ giúp hắn ngăn chặn đòn tấn công kia.

“ Thủy ngự – Hóa giải!”

Mạc Phàm vừa định kích phát Liêm Cốt Thuẫn ra thì một âm thanh trong trẻo từ sân bóng rổ truyền tới.

Ngay sau đó, Mạc Phàm liền nhìn thấy một cột nước từ trong không khí huyễn hóa ra. Cột nước này uyển chuyển như lụa, mềm mại như nhung, phiêu động trước mặt hắn. Hơn nữa nó còn nhanh chóng tạo thành một lá chắn hình vòng cung bằng nước.

Đạo tia sáng đỏ kia xuyên thấu qua đống bàn ghế rồi đập vào cột nước này. Nó nhanh chóng bị phân giải một cách hoàn toàn. Năng lượng của Tia sáng đỏ dần dần tiêu thất trước kỹ năng Thủy ngự. Nó biến thành vô số điểm lốm đốm rơi ngay dưới chân Mạc Phàm!

Mạc Phàm hắn liền lập tức hủy kêu gọi Liêm Cốt Thuẫn ra. Hắn ngước mặt nhìn lên, liền nhìn thấy một cô gái đang còn mỉm cười với hắn. Hai cái răng nanh lộ ra dáng vẻ đáng yêu của nàng.

Tiểu Khả?

Cô nương này, tới cũng đúng lúc quá đi!!

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.