Tội Ác Trong Mơ (Dream Man)

Chương 22



Marlie quay trở lại với cô phóng viên. “Phải, tôi là Marlie Keen,” nàng lạnh lùng nói.

“Cô Keen, có phải cô đang làm việc với Sở cảnh sát Orlando để giúp họ phát hiện tên sát nhân không?”

“Phải.” Chỉ một từ cụt lủn. Nàng gần như không ngăn được cơn giận dữ, cảm giác bị phản bội của nàng.

Dane giơ một tay ra, như thể để chặn máy quay, nhưng Marlie gạt nó ra. Cheri Vaughn tiến tới trước. “Cô giúp họ bằng cách nào, thưa cô Keen?”

“Tôi cho họ mô tả về về sát nhân.”

“Làm sao cô biết được trông hắn như thế nào? Có phải cô có một hình ảnh ngoại cảm không?”

Một lần nữa Dane đi lên phía trước mặt nàng, khuôn mặt thô ráp của anh giận điên lên. Marlie bước sang một bên. Đây chẳng phải là điều anh ta muốn sao? Nàng sẽ chuyển thông điệp một cách thẳng thừng. “Tương tự như vậy. Tôi biết tên giết người theo một cách mà không ai biết được. Hắn chẳng phải là người đàn ông trong mộng của ai, trừ khi cô đang gặp ác mộng,” nàng nói, mượn lời của Esther. “Hắn là một tên sâu bọ, một kẻ hèn nhát tìm vui trong việc tấn công phụ nữ -“

“Đủ rồi!” Dane gào lên, gạt camera xuống và tóm cánh tay Marlie bằng bàn tay kia, những ngón tay anh bấm sâu vào da thịt mềm của nàng. “Các người rời khỏi hiện trường ngay lập tức.”

Cheri Vaughn chớp mắt với anh, trông vừa sợ vừa hãnh diện. Marlie không cần phải đoán cô phóng viên cảm thấy thế nào; nàng biết. Cô ta đã tới đây để đóng vai của mình, với lời hứa sẽ có tin, nhưng cô ta đã bước vào trong một mỏ vàng. Uy tín của cô ta ở đài vừa mới leo lên tột bậc.

Vẫn còn tóm chặt tay nàng, Dane lùa Marlie vào trong xe, đặt nàng vào ghế lái xe rồi đẩy nàng sang bên để lấy chỗ cho anh. Anh đóng sầm cửa lại và xoay chìa khoá. “Em làm cái quỷ gì thế hả?” anh nói giữa hai hàm răng nghiến chặt.

Nàng có thể cảm nhận sức nóng cơn giận của anh, nhưng nàng không bị ấn tượng. “Điều anh muốn tôi làm,” nàng trả lời chua cay. “Thu hút sự chú ý của tên giết người. Đó chẳng phải là toàn bộ mục đích của màn kịch này sao?”

Dane nghĩ tới việc chối, nhưng nhận ra chẳng có ích lợi gì. Nàng sẽ không tin bất kì lời chối cãi nào của anh, và lúc này anh quá giận không thể nghĩ đến việc thử. “Thu hút sự chú ý của hắn, phải, nhưng không phải là làm cho hắn điên lên!”

“Nhưng giờ thì anh có thể chắc chắn là hắn sẽ đi theo tôi. Hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho sự xúc phạm lòng tự tôn của hắn.” Nàng đang nhìn thẳng phía trước, thậm chí không thèm liếc nửa mắt lúc anh đang lái xe.

Dane cố gắng kiềm chế lửa giận. Anh đã biết nàng sẽ không thích bị vạch trần như một nhà ngoại cảm, nhưng anh không trông đợi nàng ngay lập tức nhận ra anh đã dựng nên toàn bộ hoạt cảnh, hay phản ứng bằng cách kích động và mắng nhiếc tên sát nhân. (Cái đó gọi là chơi với lửa có ngày bỏng tay)

“Làm sao em biết được?” một lát sau anh hỏi, giọng anh u ám như mặt anh vậy. “Em đã đọc tâm trí anh phải không?” (Câu hỏi sai trầm trọng)

“Anh không thể vượt qua được nỗi sợ đó phải không?” nàng chế nhạo. “Anh có thể thư giãn; đầu óc anh như đá tảng tôi chẳng thể nào hiểu được một chút gì. Nhưng cô phóng viên lại là chuyện khác. Chẳng khác nào cô ta mang theo một tấm biển. Sao anh không gọi điện nặc danh cho cô ta nhỉ?”

“Cô ta biết anh, biết giọng anh. Hơn nữa, anh nợ cô ta vì một lần đưa tin năm ngoái. Tin tức sốt dẻo sẽ giúp cô ta thăng tiến ở đài.”

“Vậy thì, tất nhiên rồi, nếu giúp được cô ta, cứ ném tôi cho bầy sói đi,” nàng nói, giọng nàng vô cảm. Bây giờ khi sự choáng váng lúc ban đầu vì bị phản bội và vạch trần đã qua, vài khả năng tự xuất hiện, chẳng cái nào dễ chịu cả. Nàng đã buồn lòng vì sự thiếu cam kết của anh ta, vì họ chưa từng bao giờ bàn luận về mối quan hệ của họ, và giờ nàng đã biết tại sao. Với Dane, chẳng có sự cam kết nào cả; anh ta chỉ đơn giản đang đánh dấu thời gian chờ tên sát nhân tấn công lần nữa, để anh ta có thể đưa kế hoạch vào hành động. Anh ta đã chơi xỏ nàng một cách hoàn hảo, dựng nên hoạt cảnh đó. Nàng nghĩ về cái giá nàng phải trả để bước vào căn nhà đó, và càng giận dữ hơn.

“Anh không ném em cho bầy sói!” anh ta quát.

“Không à? Anh không dùng tôi làm mồi ư.”

“Chết tiệt, hắn sẽ không đến được bất kì chỗ nào gần em hết! Em nghĩ rằng anh sẽ mạo hiểm để chuyện như thế xảy ra ư? Anh đã sắp đặt để một nữ cảnh sát tới thế chỗ em. Cô ấy đã ở nhà em rồi. Tất cả những gì em phải làm là gói ghém ít quần áo, và anh sẽ đưa em tới một căn nhà trú ẩn cho tới khi chuyện này xong xuôi.”

“Không,” nàng nói, vẫn vô cảm như trước.

Anh giộng nắm đấm vào tay lái. “Đừng có tranh cãi với anh, Marlie. Em không được lựa chọn.”

“Tôi sẽ không tới căn nhà trú ẩn nào cả.” Nàng nghĩ về những ngày, có thể là những tuần bị nhốt, với cảnh sát thay phiên nhau canh gác nàng, và biết rằng nàng không thể chịu đựng được. Các dây thần kinh của nàng đã rất đau đớn rồi; việc đó sẽ là quá sức.

Anh nói hết sức bình tĩnh, “Anh có thể đưa em vào một xà lim an toàn và khoá em trong đó, nếu em thích thế hơn. Anh không nghĩ là em sẽ thích đâu.”

Nàng quay sang anh, bốc hoả vì lời đe doạ. “Tôi cũng không nghĩ là anh thích thế đâu, Hollister. Tôi không thể ngăn anh làm việc đó, nhưng tôi hứa với anh tôi sẽ làm đời anh khốn nạn nếu anh làm thế.”

“Vì Chúa, em hãy nói lý lẽ đi! Em không thể ở trong nhà em được. Hay em nghĩ anh định dùng em như một con dê hiến tế thực sự?”

“Sao lại không? Sao phải ngừng giữa chừng? Sử dụng tôi chẳng phải là kế hoạch của anh ngay từ đầu sao? Cá nhân tôi, tôi nghĩ anh đã hơi quá đà khi chuyển vào sống cùng tôi, nhưng tôi cho là anh cần ở ngay cạnh khi tôi có một tiên thị khác, để anh có thể tiến hành kế hoạch.”

Đầu anh quay ngoắt sang bên. “Em vừa nói cái gì?”

“Rằng nếu anh mà thèm hỏi tôi, Thám tử à, thì tôi sẽ làm theo kế hoạch của anh nếu nó giúp bắt được tên sát nhân. Tôi ghét bị vạch trần với báo chí, bởi vì việc đó sẽ làm tan nát đời tôi lần nữa, nhưng tôi sẽ làm. Anh không cần thiết phải hi sinh cơ thể anh cho mục đích đó.”

Anh giận dữ đạp thắng, chiếc xe dừng lại với một lực giật người nàng lên trước ghế. May là không có ai ở đằng sau họ nếu không họ sẽ bị tông thẳng vào gầm xe. Anh cũng tức điên lên như nàng. “Quan tâm đến em không liên quan gì đến chuyện này cả!”

“Không ư? Tôi đã thấy khó hiểu ngay từ lúc đầu. Anh có thể thành thật mà nói với tôi rằng anh không lên kế hoạch này trước khi anh chuyển vào ở không?”

Cằm anh nghiến lại. “Không.” Anh sẽ bị nguyền rủa nếu nói dối.

“Tôi không nghĩ vậy.”

“Chuyển vào ở không phải là một phần của kế hoạch.”

“Chỉ là không thể nào cưỡng lại nổi, phải không?” nàng trêu ngươi.

Anh thô bạo tóm lấy vai nàng. “Em nói hoàn toàn đúng. Anh đã muốn em, và khi có cơ hội để chuyển vào ở, anh đã tận dụng nó. Hay em tưởng là anh đã giả vờ tất cả những lần hứng tình ấy hả?”

“Việc đó chẳng chứng tỏ điều gì. Tôi nghĩ anh hứng tình cả khi có một con ruồi đậu lên anh.” Nàng cố giật người ra, nhưng anh nắm nàng chặt hơn.

Dane cố kìm cơn giận lần nữa, lần cố gắng đầu tiên đã không kéo dài được lâu. “Quan hệ của chúng ta không liên quan gì đến việc này cả. Đó là hai chuyện hoàn toàn tách biệt.”

“Nếu anh đã nói vậy,” nàng dài giọng, nhại lại cách nói của anh.

“Chết tiệt, Marlie –” Một hồi còi giận dữ ngắt lời anh, anh ném một cái liếc tức tối vào gương chiếu hậu. Vài chiếc xe đã xếp hàng đằng sau anh. Anh đạp vào cần số. “Chúng ta sẽ kết thúc việc này ở nhà, trong lúc em thu dọn.”

“Tôi sẽ không tới nhà trú ẩn nào cả.” Từ ngữ cứng rắn, không gì lay chuyển được. “Ngày mai tôi sẽ đi làm như mọi ngày. Có lẽ anh cũng đã huỷ hoại công việc của tôi rồi. Có lẽ họ sẽ sa thải tôi, nhưng tôi vẫn cứ thử.”

“Em sẽ không bị sa thải!”

Nàng nhìn đăm đăm ra ngoài cửa. Vậy là anh ta nghĩ anh ta có thể cứ sử dụng nàng như một con mồi cho cái bẫy của anh ta, và sau đó mọi chuyện lại trở lại bình thường chắc? “Anh cũng nên dọn đồ đi.”

Anh liếc sang nàng. “Cái gì?” Anh không thể ở chỗ trú ẩn với nàng. (Sao những lúc thế này anh ý chậm tiêu dữ vậy ta?)

“Tôi muốn anh mang đồ của anh ra khỏi nhà tôi.”

Lần đầu tiên, sự kết tội trong giọng nàng xuyên qua được lớp tức giận cáu tiết của anh. Marlie không chỉ buồn bực; nàng giận dữ một cách sâu sắc, lạnh lùng, và nàng không thèm tin một lời của anh. Dạ dày anh thắt lại. Anh hít thật sâu, tìm kiếm sự kiểm soát. “Okay. Có thể lúc này thế là tốt nhất. Anh sẽ gặp em thường xuyên hết mức có thể ở chỗ trú –”

“Tôi không đi tới nơi trú ẩn nào hết. Anh không hiểu tiếng Anh hả?”

“Có em mới không hiểu,” anh chậm rãi nói. “Cưng à, anh không cho em quyền lựa chọn trong chuyện này. Em không thể ở lại nhà em.”

“Vậy thì tôi sẽ ở trong nhà nghỉ, hay thuê một căn hộ. Tôi sẽ không bị cầm tù chỉ vì cái mưu mẹo của anh. Tôi sẽ sống một cuộc sống bình thường chừng nào tôi còn có thể. Tôi sẽ đi làm, nếu tôi còn có một việc làm, và tôi sẽ làm mọi việc bình thường khác, như là đi giặt là hay mua sắm hay đi xem phim. Tôi đã sống như một tù nhân thực sự trong suốt hai mươi mốt năm đầu đời. Tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi để cho anh nhốt tôi lần nữa.”

Anh lùa bàn tay vào tóc. Lạy Chúa toàn năng, anh đã không nghĩ nàng sẽ chống đối quyết liệt đến thế này. Đây là cô Marlie mà anh đã không gặp lại kể từ tuần đầu tiên anh biết nàng, và bằng cách nào đó anh đã để mình quên mất tính tình nóng nảy của nàng. Người phụ nữ ngồi cạnh anh đang bốc khói như một ngọn núi lửa, và chắc chắn không hợp tác với bất kì ý tưởng nào của anh. Lúc này anh quyết định ngậm miệng lại để giảm thiểu thiệt hại. (giờ mới khôn ra một xíu)

Phần còn lại của chuyến đi hoàn thành trong im lặng. Khi họ tới nhà, có một chiếc xe lạ trên lối lái xe của nàng, và chiếc xe thể thao của Trammell đậu ở đằng trước. Marlie bước ra và đi thẳng vào trong không thèm nhìn Dane.

Cả Trammell và Grace đều ở đó, cũng như nữ cảnh sát trông giống Marlie về kích cỡ và màu tóc nói chung. Trammell đứng dậy khi Marlie bước vào, nhìn thoáng qua mặt nàng, và nói “Ố ô.”

Đằng sau nàng, Dane thình lình đưa một ngón tay ngang cổ họng, để chặn ngang bất kì một lời bàn tán nào.

Marlie quay sang kịp lúc để nhìn thấy động tác ấy. Nàng bắn cho Trammell cái nhìn lạnh lẽo. “Cả anh cũng biết hả?”

Anh ta giậm chân khó chịu. “Mãi đến hôm qua mới biết.” Anh ta đã quen với ý nghĩ Marlie là một người mỏng manh và cần được bảo vệ, nhưng cái nhìn trong đôi mắt xanh sâu thẳm của nàng đột ngột làm anh ta cảnh giác. Dane đã kể cho anh ta nghe về Gleen, nhưng cho đến giờ này anh ta thực sự không hề nhìn nàng như là người phụ nữ đã dám thách thức một tên giết người cuồng loạn trong lúc bị trói và bất lực. “Anh cho là em không thích lắm.”

“Chỉ hơi phiền một ti tí thôi,” nàng nói, giọng nàng cứng rắn như thép. “Tôi đã từng suýt chết do bị một tên điên tấn công bằng dao, vì thế tôi hơi phiền khi bị lừa làm mồi nhử một tên khác.”

Dane nhăn mặt. Anh đã không nghĩ đến việc này theo cách đó. “Em sẽ được an toàn,” anh nói. “Em tưởng anh sẽ làm việc này mà để bất kì nguy hiểm nào xảy đến với em hay sao?”

Nàng nghiêng đầu, nhìn anh. “Phải,” cuối cùng nàng nói, và đi vào trong phòng ngủ.

Trammell huýt sáo qua kẽ răng. “Tớ ngửi thấy rắc rối trên thiên đường rồi.”

Grace bắn cho Dane cái nhìn khó chịu. “Tôi cũng nghĩ như vậy,” cô nói, rồi đi theo Marlie vào trong phòng ngủ.

Sĩ quan cảnh sát, Beverly Beaver, ngồi nhìn họ một cách không thoải mái. “Vụ theo dõi bị huỷ à?”

“Không,” Dane trả lời. “Cô vẫn làm. Ngay khi tôi đưa Marlie đi, tôi sẽ trở lại để giúp dàn dựng mọi thứ. Chúng ta có thời gian; tin tức sẽ không lên đài tới tận bản tin tối.”

Beverly nói, “Làm sao anh giữ đám phóng viên tránh xa được? Gã đó sẽ không thể tiếp cận tôi nếu có một trăm phóng viên và nhiếp ảnh gia cắm trại ở sân trước.”

“Đài truyền hình sẽ phát tin như một câu đùa thôi. Sở sẽ phải chịu phần lớn tai tiếng, và cảnh sát trưởng sẽ nói họ đã điều tra Marlie và không có gì như cô ấy nói cả. Nhưng tên sát nhân sẽ biết sự thật, và hắn sẽ đi theo cô ấy.” Anh dừng lời. “Cô có chắc cô muốn làm vụ này không, Bev?”

“Tôi chắc. Tôi giống cô ấy nhất về kích cỡ và màu tóc, và tôi đã được huấn luyện phòng vệ cao cấp. Tôi là lựa chọn tốt nhất.” Giọng cô rất bình tĩnh. Dane không bị lừa; Beverly có tiếng là dữ dằn. Cô đã tình nguyện tham gia vào vụ theo dõi, mặc dù cô biết cô sẽ phải để cho tên sát nhân đến quá gần đến mức khó mà an tâm được, để cho họ có đủ bằng chứng khởi tố vững chắc.

“Okay.” Anh đánh mắt nhanh về phía phòng ngủ. “Cô ấy từ chối đi đến chỗ trú ẩn.”

“Chúng ta đã dựng chỗ xong rồi,” Trammell nói.

“Nói với cô ấy đi. Cô ấy đồng ý rời đi, nhưng cô ấy nói sẽ ở trong một nhà nghỉ, hay thuê một căn hộ. Cô ấy điên tiết với tớ tới nỗi sẽ không đồng ý với bất kì đề nghị nào của tớ.”

“Tớ có ý này. Có thể cô ấy sẽ nghe lời tớ.”

“Cứ thử đi.”

Marlie nhìn lên từ đống túi nàng đang sắp xếp khi Trammell thong thả đi vào trong phòng. Grace đang giúp nàng, lấy quần áo ra khỏi tủ và đặt chúng trên giường để Marlie gập và nhét vào va li. Dane dựa vào khung cửa, khuôn mặt anh nhìn nàng trông như một đám mây dông.

“Dane nói em không muốn tới nhà trú ẩn,” Trammell bắt đầu nói.

“Đúng vậy.”

Grace bắn sang cái liếc nhanh chóng, lo lắng. “Marlie à, đó là nơi tốt nhất cho cậu.”

“Cậu có thích bị cầm tù không, có thể là trong nhiều tuần? Mình sẽ phát điên mất. Mình đã làm hết sức để giúp rồi, và mình từ chối bị trừng phạt vì đã làm thế.”

“Nhưng đây không phải là trừng phạt,” Grace cố giải thích. “Mà là vì an toàn của cậu.”

“Chỉ có đối tượng của hàng động mới phán xét được một việc có phải là sự trừng phạt hay không,” Marlie trả lời. “Mình không ngại bị tách biệt; thậm chí mình thích thế. Nhưng mình không thể chịu bị cầm tù được.”

“Một nhà nghỉ sẽ không thoải mái lắm đâu,” Trammell nói. “Anh có ý này. Em vẫn cần sự bảo vệ, vậy sao không chuyển vào ở nhà Dane nhỉ? Anh đã sửa sang xong, và đồ đạc đã được mang đến từ hôm qua. Thế em sẽ thoải mái hơn, và buổi tối cậu ấy sẽ ở cùng em.”

Nàng lạnh lùng lườm anh ta. “Đó không phải là một gợi ý hay đâu.”

“Đó là giải pháp hợp lý duy nhất.” Trammell đáp trả cái lườm của nàng bằng một nụ cười dịu dàng. “Anh biết nó không phải là lý tưởng, nhưng nếu em cho phép thì một chút nhượng bộ sẽ được việc. Dane sẽ không mang em vào xà lim đâu, nhưng anh có thể nói ngay với em là cảnh sát trưởng sẽ ra lệnh như thế mà không thèm chớp mắt.”

Cơn giận dữ trào dâng trong nàng, gần như làm nàng nghẹn thở. Nàng không muốn ở trong nhà Dane, không muốn bị buộc phải gần gũi với anh ta. Nhưng không may Trammell nói đúng; cảnh sát trưởng không biết nàng, và sẽ không thèm nghĩ hai lần trước khi ra lệnh bắt giam nàng, vì lợi ích của chính nàng.

“Trammell sai rồi,” Dane khẽ nói, phá tan sự im lặng. Anh gặp ánh mắt giận dữ của nàng mà không chớp mắt. “Anh sẽ mang em vào khám. Em có thể ghét anh đến chết vì thế, nhưng anh sẽ làm việc anh phải làm. Thế còn hơn là mạo hiểm mạng sống của em. Vì vậy, cưng à, nhà anh hay là nhà tù đây.”

Khi đặt vấn đề như thế, nàng chấp nhận rằng nàng không có sự lựa chọn nào. Việc di chuyển được hoàn thành nhanh chóng. Marlie dành thời gian để cảm ơn Beverly vì sự mạo hiểm mà cô đã chấp nhận, và chỉ cho cô đường đi lối lại trong nhà, rồi nàng lật đật rời khỏi nhà. Nàng khăng khăng mang theo xe mình, vì thế không lâu sau đó có cả một đoàn xe ba chiếc đậu trước nhà Dane.

Dane đã nhìn thấy sự lột xác Trammell mang tới cho nhà anh, và xem như nó đáng đồng tiền bát gạo. Đồ đạc mới vừa thoải mái lại thanh nhã; phòng khách nhà anh giờ giống như là một patio (sân trong theo kiểu TBN), cùng một không khí tươi mát và thoáng đãng như thế. Giường anh là thứ duy nhất trong nhà còn khá mới; anh đã thay chiếc giường đôi tiêu chuẩn của ông bà anh bằng chiếc giường cỡ lớn khi anh thừa kế ngôi nhà. Lý do duy nhất anh chịu đựng được chiếc giường đôi ở nhà Marlie trong suốt những tuần qua là vì có nàng nằm trên ấy. Vì điều đó, anh sẵn lòng thò chân ra khỏi giường.

Nếu anh đã có bất kì hi vọng nào được chia sẻ chiếc giường lớn đó với nàng bây giờ, thì hi vọng đã tắt khi nàng kiên quyết mang đồ của mình vào trong phòng ngủ phụ, căn phòng cũng đã được Trammell chăm chút. Tuy nhiên anh vẫn cực kì hoan hỉ. Nàng đang ở đây; đó mới là chuyện quan trọng. Rõ ràng nàng muốn chia tay dứt khoát với anh, nhưng tình thế đã hùa nhau chống lại nàng, và nàng đã bị buộc phải sống cùng anh. Anh sẽ có cơ hội để đánh sập bức tường giận dữ của nàng.

Một lần nữa Grace giúp Marlie dọn quần áo. Họ lặng lẽ làm việc bên nhau vài phút trước khi Grace nói, “Cậu thực sự rất giận anh ấy, phải không?”

“Giận dữ còn không mô tả được phần nào của nó. Anh ta không chỉ lừa mình, mà đó còn là lý do khiến anh ta quan tâm đến mình ngay từ đầu.”

Grace có vẻ bị sốc. “Không thể nào!”

“Không ư? Anh ta không thể chối đã lên kế hoạch trước khi chuyển vào với mình.”

“Nhưng Alex đã rất vui mừng bởi vì rõ ràng là Dane phát điên vì cậu. Chắc chắn cậu biết là anh ấy yêu cậu chứ.”

“Nếu có, thì thậm chí anh ta còn chưa từng có ý định nói ra. Thực tế, bọn mình chưa bàn về mối quan hệ của bọn mình lần nào, trừ vì sex. Mình đã bắt đầu nghĩ thực ra đó là tất cả, chỉ có sex mà thôi. Anh ta đã lên kế hoạch chuyện này, và như một món lợi ngoài rìa mình khá là ổn trên giường.”

Grace nghĩ về chuyện đó. “Hai người chưa từng nói về tình cảm của mình ư?”

“Không một lời nào. Mình đã gọi cho anh ta khi có một hình ảnh tiên thị, anh ta tới và chăm sóc mình, và không rời đi nữa. Điều tiếp theo mình biết, anh ta đã treo quần áo trong tủ nhà mình rồi.”

“Mình hiểu. Thậm chí trong cuộc hẹn đầu tiên của bọn mình, Alex đã thừa nhận rằng thực lòng anh ấy cảm mình sâu sắc,” Grace nói lí nhí. “Và Alex là người đàn ông kiệm lời nhất trên đời này.” Cô nghĩ về chuyện đó thêm nữa, rồi tuyên bố: “Cậu nói đúng. Mình phải nói là nhìn bề ngoài thì đúng là nên nghĩ Dane đã cố tình quan tâm cậu để gạt lòng tin của cậu, và chuyển vào ở cùng cậu để sẵn sàng hành động.”

“Tóm lại là anh ta đã sử dụng mình.”

Khi Grace rời khỏi phòng ngủ, cô bắn cho Dane một cú lườm lạnh thấu xương. Trammell bắt gặp ánh mắt của đồng sự mình và nhún vai hóm hỉnh. Dane thì chẳng thấy có cái quỷ gì buồn cười ở đây. Anh không phản đối khi họ ra về; anh và Marlie càng sớm ở một mình với nhau anh càng có thể bắt đầu việc hàn gắn sớm hơn. Lạy Chúa, lỡ như anh không thể làm nàng đổi ý thì sao?

Trước ý nghĩ mất nàng mãi mãi, anh cảm thấy một cơn ớn lạnh ở đáy dạ dày.

Cuối cùng Marlie cũng ra khỏi phòng ngủ để xem chương trình tin tức buổi tối. Đúng như nàng đã trông đợi, nàng là câu chuyện nóng hổi.

“WVTM hôm nay đã được biết Sở Cảnh sát Orlando đang nhờ tới sự trợ giúp của một nhà ngoại cảm địa phương, cô Marlie Keen, trong cuộc tìm kiếm Tên đồ tể Orlando. Phóng viên của đài WVTM Cheri Vaughn đã nói chuyện với cô Keen trong ngày hôm này, khi cô này được nhìn thấy cùng với một thám tử của thành phố rời khỏi căn nhà của nạn nhân mới nhất, Marilyn Elrod, người đã sống ở Khu căn hộ Wildwood.”

Hình ảnh chuyển từ trường quay tới đoạn băng được quay lúc chiều. Marlie xem trong im lặng một phút, rồi nói, “Anh diễn đạt lắm. Cái cách anh bảo họ ra ngay, và cứ bước lên án ngữ trước mặt tôi, trông y hệt như là anh đang cố giữ kín danh tính cho tôi vậy. Anh có nghĩ tôi đã để lại ấn tượng như một kẻ gàn dở thèm nổi tiếng không?”

“Không hẳn,” anh lẩm bẩm. Ít nhất nàng cũng đang nói chuyện với anh. Anh đã lo là nàng sẽ chiến tranh lạnh với anh suốt phần đời còn lại. Không, trông nàng chẳng giống một kẻ quái dị nào cả, ít nhất là với những ai có nổi một ounce (~28gram) tri thức. Có quá nhiều sự giận dữ, quá nhiều sự ghê tởm được kìm nén trên mặt nàng khi nàng mô tả tên sát nhân.

Cảnh tiếp theo là của Trung uý Bonness, đang vã mồ hôi đầm đìa, trông tương đối hổ thẹn. Dane đã nói nhỏ với ông ta làm sao để diễn vai này. Bonness không thích thú gì việc ông ta đang làm, nhưng sự khó chịu của ông ta lại hợp với cái mà ông ta muốn thể hiện. Phải, Marlie Keen đã liên lạc với họ. Họ sẵn sàng lắng nghe bất kì ai có thể giúp đỡ cuộc điều tra. Mặc dù vậy những luận điệu của cô Keen không chính xác, và Cảnh sát Orlando chẳng có việc gì với cô ta nữa.

Trở lại trường quay. Các phát thanh viên tin buổi tối có vài bình luận ngắn gọn về việc cảnh sát đang hoài phí tiền thuế để theo đuổi những ý tưởng điên rồ của một phụ nữ khùng khùng. Tin tức kết thúc với mẩu thông tin là cô Keen, nhà ngoại cảm tự phong, làm việc trong phòng kế toán của một ngân hàng địa phương, và nêu tên ngân hàng đó.

“Thế là đi đời công việc của tôi,” Marlie dài giọng nói.

Bàn tay Dane bóp chặt lon bia anh đang cầm. “Anh đã bảo em –”

“Tôi biết anh bảo tôi cái gì. Tôi cũng biết rằng anh không biết anh đang nói về chuyện gì.”

Hai hàm răng anh nghiến chặt với nhau. “Anh nói lần cuối cùng, anh không quan tâm tới em để lừa em làm mồi nhử.”

“Không à? Vậy chính xác thì anh nẩy ra cái kế hoạch sáng láng này từ khi nào hả? Và tôi không phải đang châm biếm đâu. Đó là một kế hoạch tuyệt hảo. Nó có thể thành công. Nhưng anh đã nghĩ ra nó từ khi nào hả?”

Anh không cần phải nghĩ, anh biết chính xác từ khi nào kế hoạch nẩy ra trong đầu anh. Một lần nữa anh chọn cách không nói dối. “Trên máy bay bay về từ Denver.”

Lông mày nàng nhướng lên. “Ý anh là ngay trước khi anh tới nhà tôi và tạo được bước tiến quan trọng đó hả?”

“Phải,” anh gầm gừ.

“Thời điểm hơi đáng nghi một chút, phải không nhỉ?”

“Anh đã muốn em từ trước cả khi đó, chết tiệt!” anh kêu lên. “Nhưng em đã là một nghi phạm, và anh không thể dính dáng với em được. Ngay khi anh dẹp bỏ được tất cả các nghi ngờ về em, anh đã gõ cửa nhà em rồi.”

Nàng mỉm cười. “Và chỉ là tình cờ nên tôi mới được sử dụng theo cách này phải không? Tôi không phiền chút nào đâu, Dane à, thực sự là không. Điều tôi ghét nhất là cái cách anh dùng một mối quan hệ cá nhân để dựng chuyện – mặc dù với anh thì nó cũng chẳng có mấy phần cá nhân, đúng không?”

Làn sương đỏ thẫm bơi bơi trước mắt anh. Anh giận đến mức có thể thấy mình đang mất kiểm soát. Anh đứng dậy và ra khỏi nhà, để ngăn mình khỏi làm một việc gì đó mà sau này sẽ thấy hối tiếc.

Chết tiệt, không tốt một chút nào cả. Làm thế nào nàng có thể nghi ngờ những gì họ đã có với nhau? Anh chưa từng cảm thấy như thế với bất kì người phụ nữ nào, và nàng nghĩ rằng nó chẳng có chút xíu ý nghĩa gì với anh. Anh đi vòng vòng trong sân, hơi nóng còn vương lại trong buổi tối làm anh vã mồ hôi. Khi anh nghĩ anh đã bình tĩnh lại được, anh vào trong nhà, nhưng Marlie đã trở lại phòng ngủ mất rồi.

Có lẽ thế là tốt nhất. Tình cảm của cả hai đều vẫn còn quá mới họ khó mà nói chuyện có tình có lý được. Ngày mai sẽ khá hơn khi cả hai đã bình tĩnh lại.

***

Carroll Janes theo dõi bản tin tối. Vậy ra đó chính là cách chúng biết được! Một mụ đồng khốn kiếp. Ai mà nghĩ được cơ chứ! Đó chắc chắn không phải là một việc mà hắn lên kế hoạch được.

Cảnh sát dường như không mấy tin tưởng vào mụ, nhưng chỉ nhìn mụ thôi cũng làm hắn nổi cả da gà. Và mụ đã nói gì chứ; làm sao mụ có thể xấu xa đến thế? Mụ đã gọi hắn là đồ sâu bọ và một kẻ hèn nhát. Sau một giây phút bị tổn thương, hắn bắt đầu thấy giận dữ. Vậy hắn không phải là người đàn ông trong mộng của ai hả? Con chó cái đó thì biết cái gì?

Thực tế, hắn nhận ra là mụ biết khá nhiều. Hiện giờ cảnh sát không tin mụ, nhưng mụ thực sự là một mối nguy với hắn. Mụ đã tới gần hắn hơn bất kì người nào. Cách duy nhất mụ nhìn thấy hắn là trong một hình ảnh tiên thị, và ý nghĩ đó làm hắn cảm thấy yếu đuối đến phát điên.

Thật không thể chịu được. Ô nhục làm sao nguyên nhân suy sụp của hắn lại là từ một mụ đồng bóng điên khùng! Vấn đề ở chỗ mụ không hề điên. Mụ là thật. Đó là cách duy nhất để mụ biết trông hắn ra sao.

Hắn sẽ không an toàn chừng nào mụ còn sống.

Giải pháp rất hiển nhiên. Mụ đồng phải chết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.