Edit: Ry
Cố Vọng cho rằng lý thuyết người lắm lông chân thì sẽ mạnh cái kia còn cần phải được chứng thực, vì không ai có thể hiểu rõ Hạ Thanh Hoàn hơn cậu.
Việt Phong kéo Thẩm Chiếu từ dưới đất dậy. Phần lớn thời gian não Thẩm Chiếu đều không tốt lắm, lực chú ý cũng chuyển dời khá nhanh, nó quay đầu nhìn về phía Việt Phong, thấy tầm mắt nó dời xuống, Việt Phong không có phòng bị, bất ngờ không kịp ngăn cản, bị Thẩm Chiếu kéo ống quần lên.
!!!!!
Cố Vọng: “…”
“Uầyyyyyyyyy~” Thẩm Chiếu như phát hiện được bí mật khó lường nào đó. Đây là di truyền của nhà Việt Phong, mẹ hắn lắm lông chân, nên sinh con đứa nào cũng bị di truyền đặc tính đó, Việt Phong là đứa út nên đặc điểm này càng được phát huy đến rạng ngời. Ai mà ngờ được tên công tử bột ăn chơi trác táng Việt Phong thực ra lại giấu một cái quần lông trên người?
Thẩm Chiếu bị Việt Phong thẹn quá thành giận xách đi, mà Thẩm Chiếu thì thấp hơn Việt Phong nhiều nên cứ thế bị tha đi. Hai người kia đi cách Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn cả một tầng lầu rồi vẫn còn nghe thấy tiếng Thẩm Chiếu hò hét, Việt quần lông, Việt quần lông.
Cố Vọng buồn cười, sau khi thấy Hạ Thanh Hoàn thì nụ cười hơi khựng lại.
Hạ Thanh Hoàn kéo Cố Vọng: “Cậu ta không biết, chẳng lẽ em lại không biết?”
“Em hẳn là người rõ ràng nhất.”
Hạ Thanh Hoàn khẽ cười nói.
Cố Vọng vùng ra khỏi tay anh, cùng Hạ Thanh Hoàn sóng vai xuống lầu, không quên phản bác: “Việc này cũng không chắc.”
Dù sao đó cũng là chuyện của kiếp trước.
Hạ Thanh Hoàn nghiêng đầu nhìn Cố Vọng, giọng điệu hơi ngừng lại, nét mặt như cười mà không cười: “Không chắc?”
Anh nói, bàn tay đặt lên gáy Cố Vọng không nặng không nhẹ nhéo một cái: “Vậy tìm lúc nào đó, để em xác nhận lại một chút.”
Cố Vọng: “…”
–
Trên bãi tập và đường chạy cao su tập trung tất cả học sinh của khối 12, các em mặc đồng phục xanh trắng đồng đều, phụ huynh ngồi trên khán đài quan sát. Cây ngô đồng bên ngoài đường chạy sum suê như cái ô lớn, xanh tươi cứng cáp, cành lá rậm rạp che phủ, ánh nắng xuyên qua tán cây, rải lên mặt đất những vệt sáng vàng lung linh.
Cố Vọng ngồi dưới đất, cầm trong tay một xấp giấy, quạt quạt: “Không thì anh đi là được rồi, em không muốn lên đâu.”
Hạ Thanh Hoàn hơi kéo khóa áo xuống, đưa tay ấn trán Cố Vọng: “Anh là người chủ trì, không thể đảm nhiệm cả hai được.”
Hai tay Cố Vọng chống ra mặt đất sau lưng, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, híp mắt, còn chưa hưởng thụ được bao nhiêu nắng, đã có một bóng đen phủ lên.
Cố Vọng mở to mắt, nhìn thấy gương mặt của Thẩm Chiếu: “…”
Nhà trường ép học sinh phải mặc áo đồng phục mùa thu dài tay màu xanh trắng, Thẩm Chiếu sợ nóng, tranh thủ lúc buổi lễ còn chưa bắt đầu cởi áo khoác ra, bên trong nó mặc một chiếc áo may ô không tay. Nó đã lớn hơn rồi, trước đó là vẻ đẹp non nớt mềm mại, hiện giờ đã trở nên xinh đẹp đến mức hơi chói mắt.
Cố Vọng ngồi thẳng lại, lười biếng khẽ dựa vào bờ vai của Hạ Thanh Hoàn: “Việt Phong đâu? Một mình ông tới thôi à?”
Thẩm Chiếu cũng ngồi xuống bên cạnh Cố Vọng, nghiêng cổ khẽ ngả lên vai Cố Vọng: “Anh ta đang chơi đánh bài với người trong lớp, tôi có một mình chán quá nên tới tìm ông chơi một lát.”
Cố Vọng liếc Thẩm Chiếu: “Sao Việt Phong không rủ ông chơi cùng?”
Thẩm Chiếu quá mức bình tĩnh: “Bọn này cãi nhau.”
Hạ Thanh Hoàn và Cố Vọng: “…”
Người ta thường nói tiểu biệt thắng tân hôn, quan hệ của hai người này lại không tệ, với cái trình độ dính người này của Thẩm Chiếu, sao hai người bọn họ có thể vừa gặp nhau đã ỏm tỏi rồi?
Nhưng Cố Vọng cũng không tò mò lý do bọn họ cãi nhau. Hai người này không giống với người bình thường, lý do cãi nhau của bọn họ quá dở hơi kì quặc.
Hạ Thanh Hoàn đứng lên: “Anh đi trước đây, lát nữa gặp.” Anh vuốt tóc Cố Vọng.
Thẩm Chiếu nhìn theo bóng lưng Hạ Thanh Hoàn: “Ông có cảm thấy là lớp trưởng lại đẹp trai hơn rồi không, cứ cách một thời gian không gặp là lớp trưởng của ông luôn trở nên đẹp trai đến mức khiến tôi ngu người luôn.”
Cố Vọng thuận theo ánh mắt của nó nhìn về phía Hạ Thanh Hoàn, Hạ Thanh Hoàn đang đi đến đài chủ tịch, Lý Thư Nhã vẫy tay với anh, đưa míc cho anh.
Người con trai rũ mắt, điều chỉnh thử cái míc trong tay, nửa bên gò má được chiếu rọi bởi ánh mặt trời, khí chất lạnh nhạt thanh cao mà kiên định, cho dù là bộ đồng phục không có bất kì đặc trưng nào, khoác lên người anh cũng sẽ tạo nên sự khác biệt.
Hạ Thanh Hoàn quả thực càng lúc càng trở nên giống với Hạ Thanh Hoàn nằm sâu trong kí ức của Cố Vọng. Gương mặt anh không còn là lạnh nhạt đơn thuần, đã có thể thấy được sự sắc bén khiến người không dám nhìn thẳng, thỉnh thoảng một cái nhăn mày một nụ cười cũng là bóng dáng mà Cố Vọng thân thuộc.
Anh ấy, không, anh chưa từng thay đổi, nhưng đã là một người khác từ lâu.
Sự thay đổi lớn nhất của Hạ Thanh Hoàn, đó là anh đã biết cách yêu Cố Vọng.
Cố Vọng chớp mắt, nhướng mày với Thẩm Chiếu: “Đúng là rất đẹp trai.”
Việt Phong cũng không tệ, Cố Vọng nhìn sang đám người đang hò hét ầm ĩ của lớp bên cạnh, Việt Phong đang bị vây quanh ở giữa. Áo đồng phục của hắn mở phanh ra, lỏng lẻo khoác ở trên người, trên trán có một cái băng đô màu đen, chỉ nhìn một chút thôi cũng biết, đây là một người con trai thích ai sẽ thích đến cực kì nồng nhiệt phô trương.
Mà Thẩm Chiếu ở bên cạnh cậu, cổ Cố Vọng bị tóc Thẩm Chiếu cọ cho ngứa ngáy, cậu né ra, Thẩm Chiếu lập tức nhảy dựng lên: “Ông làm gì thế ông ghét bỏ tôi à?”
Cố Vọng: “…”
Tất cả mọi người đều trưởng thành, chỉ có cái tên duy nhất trước mắt mình đây, một chút cũng không thay đổi.
Cậu nhớ rõ đến phút cuối cùng Thẩm Chiếu cũng vẫn không thay đổi. Ngay cả Tống Chi Ngôn cũng đã biết bớt ăn bớt mặc, Thẩm Chiếu vẫn có thể dùng tiền mua một cái bánh gatô đắt đỏ muốn chết, tiêu hết một tháng tiền lương của nó. Tống Chi Ngôn vì thế mà cãi nhau với nó, không chỉ có vợ chồng nghèo trăm chuyện đau mà anh em nghèo cũng trăm chuyện buồn, Thẩm Chiếu ôm cái bánh gatô quý giá muốn chết kia gào khóc.
“Tao mua cho Vọng Vọng, tao mua cho Vọng Vọng mà, đắt một chút thì có làm sao? Mày phiền chết đi được.”
Tống Chi Ngôn muốn mắng nó, nhưng thực chất cậu ta và Thẩm Chiếu không khác gì nhau, khi đối đãi với Cố Vọng, bọn họ chưa từng biết cái gì gọi là tiết kiệm, từ đầu đến cuối, cho dù là hiện tại, bọn họ sẽ luôn cho Cố Vọng những thứ tốt đẹp nhất.
Cố Vọng nâng cái đầu nặng trịch của Thẩm Chiếu, đặt lên vai mình, cho nó dựa vào một lần nữa.
Thẩm Chiếu cọ cọ, cọ đến nỗi khiến Cố Vọng nghiêng ngả: “Vọng Vọng, ông đúng là tốt nhất.”
Lá ngô đồng vang lên những tiếng rì rào, loa trên đài hội nghị vẫn đang bật mấy bài nhạc xưa cũ, bên tai không ngừng có tiếng người nói chuyện, chủ đề đều là cậu muốn thi vào trường đại học nào.
Mặt cỏ dưới tay bị phơi nắng đến mềm rũ, nắm trong lòng bàn tay cảm thấy như đang nắm những sợi tóc.
Mặt trời như đổ lửa, Cố Vọng không khỏi híp mắt, trông thấy Hạ Thanh Hoàn ở trên đài hội nghị đang lơ đãng đối phó qua loa với Lý Thư Nhã. Khi Hạ Thanh Hoàn qua loa với người khác luôn là dáng vẻ hờ hững kia.
Không nhịn được cười.
Đổi đến vị trí trên khán đài.
Hai người đàn ông mặc âu phục đang ngồi song song với nhau, cả hai đều đặt tay lên đầu gối, điểm khác biệt chính là, một người mang nét mặt nghiêm túc, một người có vẻ lười biếng.
Cố Đại Chí trông thấy Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn mắt đi mày lại, hừ một tiếng: “Về thì quản con của ông đi, đừng để thằng bé học hư từ một số người nào đó.”
Hạ Chi Nham trăng hoa có tiếng trong giới của bọn họ.
Hiện giờ mặc dù Cố Đại Chí đã hoàn toàn chấp nhận Hạ Thanh Hoàn, nhưng để ông tận mắt chứng kiến Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn thân mật, lòng ông vẫn chua vô cùng.
Có thể không chua được à? Cố Vọng chưa từng ngoan như thế ở trước mặt ông.
Mặt khác, Cố Đại Chí vẫn tin tưởng chuyện di truyền. Lão chó má Hạ Chi Nham này có quá nhiều thủ đoạn gian trá, thay người tình như thay quần áo, trong nhà còn nuôi hẳn hai bà, cho nên Cố Đại Chí có đủ lý do để hoài nghi, phải chăng trong huyết quản của Hạ Thanh Hoàn cũng chảy loại máu chó chết này.
Hạ Chi Nham tươi cười: “Chuyện của mấy đứa nhỏ, chúng ta là người làm cha mẹ, không nên nhúng tay nhiều thì tốt hơn.”
Hạ Chi Nham thật sự thích Cố Vọng, xinh đẹp, học giỏi, tốt tính, mấy đứa nhỏ trong nhà gã cũng thích Cố Vọng. Gia thế à, không quan trọng, vinh nhục suy hưng của nhà họ Hạ thì liên quan gì đến gã, đó là chuyện của Hạ Thanh Hoàn, suy thì suy đi, dù sao thì đến lúc đó hẳn là gã cũng chết xong rồi.
Cố Đại Chí nghĩ đến sự nho nhã lễ phép biết tiến biết lùi của Hạ Thanh Hoàn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cũng may ông không nhúng tay vào, chứ để ông dạy dỗ, có thể thành được thứ gì tốt à?”
Đây chính là thẳng thừng gây hấn.
Vẻ mặt Hạ Chi Nham vẫn không thay đổi: “Dù có là ai dạy thì tán đổ được người mình thích chính là thứ tốt, giám đốc Cố, ngày thấy nói vậy có đúng không?”
“Năm đó chẳng phải ngài cũng mặt dày mày dạn theo đuổi giám đốc Đỗ nên mới tán đổ được người ta đó thôi?” Hạ Chi Nham giả vờ như không thấy cái mặt già của Cố Đại Chí đỏ ửng: “Còn khoe với tất cả mọi người là giám đốc Đỗ thấy ngài đẹp trai nhất nên chọn ngài mà?”
Mặt Cố Đại Chí đen xì, bên trong còn xen lẫn mấy vệt đỏ kì quái, mặc dù ông đã lớn tuổi, nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện về Đỗ Lệ Bình, ông sẽ vẫn như hồi thanh niên trai tráng.
Cố Đại Chí đứng lên: “Tôi đi nói chuyện với cô Lý, ông đừng có đi theo.”
Hạ Chi Nham đứng dậy: “Tôi cũng đi nói chuyện với cô Lý.”
Cố Đại Chí: “…”
Nhà họ Hạ và nhà Họ Cố gần đây gần gũi hơn cũng là vì mối quan hệ của Hạ Thanh Hoàn và Cố Vọng, hai đứa trẻ có loại quan hệ đó, đương nhiên hai bên gia đình cũng nên tỏ vẻ một chút. Nhà họ Cố chỉ ra vẻ một chút ngoài mặt thôi, sau này bọn nhỏ chia tay thì cũng tiện thu dọn, nhưng biểu hiện của nhà họ Hạ lại cực kì thái quá, thậm chí có một lần Hạ Chi Nham còn nói với ban giám đốc:
“Bên hợp tác nếu không phải là họ hàng của giám đốc Lý thì cũng là họ hàng của giám đốc Lưu, như thế thì tôi thua lỗ quá, lần này hợp với với họ hàng nhà tôi đi.”
Cả phòng họp kinh hãi, tổng giám đốc Hạ máu lạnh vô tình của bọn họ lấy đâu ra họ hàng, họ hàng đều bị gã chơi cho chết hết rồi, có người lớn mật hỏi là ai.
Hạ Chi Nham gõ bàn một cái nói: “Cố thị, thông gia của nhà tôi.”
Phòng họp sôi trào ngay tại trận, không đến một ngày sau khi cuộc họp kết thúc, chuyện nhà họ Hạ và nhà họ Cố kết thông gia như mọc cánh bay khắp nơi, hễ là người hơi liên quan một chút đều biết. Cố Đại Chí phải đến mãi sau mới biết con trai mình sắp kết hôn với Hạ Thanh Hoàn.
Không tốn chút sức nào đã biết là Hạ Chi Nham làm trợ công cho con trai gã, há miệng ngậm miệng đều là lão Cố thông gia với tôi, lão Cố thông gia* nhà tôi, ai không biết còn tưởng là gã liên hôn với Cố Đại Chí.
*Từ gần nghĩa, 亲家 (thông gia) có nghĩa là hai gia đình có mối liên kết với nhau qua hôn nhân, và 联姻 (liên hôn, kết hôn, thông gia) là liên kết với nhau bằng hôn nhân =)) Tóm lại là Hạ Chi Nham cứ nói kiểu “lão Cố liên hôn với nhà tôi” nên người ta tưởng hai bố này cưới nhau=))
“…”
Hôm nay Hạ Chi Nham tìm Cố Đại Chí cũng là muốn nghiêm túc bàn chuyện về hai đứa nhỏ, quyết định sớm một chút thì tốt hơn, gã thấy Cố Vọng có vẻ rất được tranh giành, chưa đến nửa tiếng mà đã có rất nhiều người xung quanh lén lút chụp ảnh thằng bé, đây chỉ là cấp ba nên còn hạn chế thôi đấy, không biết lên đại học sẽ đến mức nào nữa.
Lúc ánh mắt của gã nhìn đến Hạ Thanh Hoàn trên đài hội nghị, trong lòng khẽ xì một tiếng, đến thời điểm then chốt vẫn phải để lão ba mi ra tay thôi.
Lý Thư Nhã nhìn hai người đàn ông đứng trước mặt mình, vừa hay cô cũng định đợi lát nữa họp lớp kết thúc thì nói chuyện với hai người, bọn họ đã chủ động tìm tới thì cô nói luôn cũng được.
“Anh Cố, anh Hạ, hiện giờ đang là lớp mười hai, em nghĩ hai người cũng biết giai đoạn này quan trọng đến mức nào, hai người tới tìm em hẳn cũng hiểu rõ tình hình của hai đứa bé ở trường, hai cháu đều rất ưu tú.” Lý Thư Nhã khen ngợi, rất thật lòng thật dạ, Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn đúng là những đứa trẻ rất ưu tú.
Nét mặt Cố Đại Chí hiện lên sự đắc ý và nụ cười hãnh diện, vẻ mặt Hạ Chi Nham vẫn thản nhiên như không, Hạ Thanh Hoàn từ nhỏ đã ưu tú, chuyện này cũng không có gì đặc biệt.
Lý Thư Nhã dừng một hồi, tiếp tục nói: “Quan hệ của hai cháu em chắc mọi người cũng đã biết, điều em muốn nói chính là mong hai anh về nhà sẽ nói với các cháu một tiếng, hi vọng trong khoảng thời gian tới các cháu có thể khiêm tốn một chút, nên giống như bạn bè bình thường. Mặc dù em cũng cảm thấy yêu cầu này cực kì vô lý, nhưng thật sự, thật sự…”
Lý Thư Nhã buồn cười nói: “Trong trường có không ít cháu nghĩ rằng đây là tình yêu thần tiên, đã bắt đầu mơ mộng. Mặc dù em cảm thấy chuyện này rất hoang đường, nhưng cũng không thể khống chế được, các cháu đều còn nhỏ, không đủ định lực, sẽ hâm mộ sẽ hướng tới là chuyện bình thường. Đương nhiên, nhà trường cũng không đặc biệt bắt ép riêng Cố Vọng và Hạ Thanh Hoàn, mấy hôm nữa sẽ ra thông báo với tất cả, hiện giờ chỉ là nói trước với các anh một tiếng.”
Cố Đại Chí vô cùng tán thành, học tập quan trọng hơn: “Tôi rất tán thành, tôi sẽ ủng hộ vô điều kiện với quyết sách lần này của nhà trường.” Ông nói với giọng điệu mạnh mẽ âm vang vô cùng.
Ông vừa dứt lời, Hạ Chi Nham lập tức nói: “Sao làm như thế được? Cô Lý, cô cho rằng hai đứa bé này mà độc thân thì ảnh hưởng sẽ nhỏ hơn hiện tại ư?”
Lý Thư Nhã: “…”
Cố Đại Chí kinh ngạc, Hạ Chi Nham sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Mặc dù ông cũng cảm thấy Vọng Vọng nhà ông mà độc thân thì sẽ có rất nhiều người theo đuổi, nhưng ông cũng không biết ngượng mà thản nhiên nói đến hùng hồn như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Cố: Cái tính không biết xấu hổ này cũng là di truyền à?
Hạ chó: Không có chuyện đó đâu ba.
Lão Cố:…
_______________________________