Edit: Ry
Thẩm Chiếu câm nín cả buổi, hỏi lại: “Ông quên hả?”
“Không phải.” Giọng điệu Cố Vọng hơi ngập ngừng, có chút bực bội, không biết nên nói thế nào.
Hôm nay đúng là sinh nhật của Hạ Thanh Hoàn, nhưng cũng là ngày giỗ của mẹ anh. Cố Vọng đã tổ chức sinh nhật cho Hạ Thanh Hoàn rất nhiều lần, nhưng lần cuối cùng, cũng là ngày trước khi Cố Vọng xảy ra tai nạn xe, cậu đã tổ chức sinh nhật cho anh vào ngày mùng 4.
Vì năm đó cậu cũng mới biết, mẹ của Hạ Thanh Hoàn đã vì anh mà chủ động từ bỏ tính mạng của mình.
Thậm chí ngay từ đầu, trong mắt người nhà của mẹ anh, Hạ Thanh Hoàn vốn không nên có mặt trên thế giới này.
Cố Vọng đã quên giải thích cho Hạ Thanh Hoàn.
Lần trước đã vậy.
Lần này cũng thế.
Thật ra trong xương cốt, Cố Vọng vẫn mang theo chút thói quen của năm xưa, giấu thứ tốt nhất đi, không nói cho ai biết, sau cùng mới lặng lẽ lấy ra.
Nhưng là niềm vui bất ngờ hay là toi công thì cũng khó mà nói.
–
Cố Đại Chí và Đỗ Lệ Bình đang ở dưới lầu tập trung xem giấy tờ, Đỗ Lệ Bình đeo kính, nghe thấy tiếng động trên lầu, quay đầu lại thì thấy Cố Vọng vừa mới đi lên đang chạy xuống, nhíu mày: “Con định đi đâu nữa thế?”
Không thể không nói, trực giác bẩm sinh của phái nữ cực kì chuẩn, với cả đây là con trai mình, Đỗ Lệ Bình gần như chỉ liếc mắt một cái đã thấy được ý định muốn ra ngoài của Cố Vọng.
“Dạ.” Cố Vọng khom người ở trước cửa bắt đầu thay giày: “Đi xem pháo hoa ạ.”
Mỗi đêm thứ Bảy bên hồ Yên Ba sẽ có màn trình diễn pháo hoa, cực kì long trọng rực rỡ, từ tám giờ tối đến mười hai giờ đêm, bắn liên tiếp bốn tiếng, nửa bầu trời sẽ được chiếu sáng như ban ngày.
Cố Đại Chí không nghĩ nhiều, lẩm bẩm: “Mười giờ hơn gần mười một giờ còn xem pháo hoa cái gì nữa? Đợi con đến nơi chắc chỉ còn khói.”
Đỗ Lệ Bình kí tên lên một văn bản, đẩy kính mắt: “Nhớ về trước mười hai giờ.”
Không cho phép phản bác.
Cố Vọng sửng sốt, lập tức rũ mắt: “Chắc không về trước mười hai giờ được đâu ạ.”
Đỗ Lệ Bình ngước lên, ánh mắt trực tiếp đặt lên người Cố Vọng.
Không biết vì sao nhưng Cố Vọng luôn cảm thấy Đỗ Lệ Bình biết tất cả mọi chuyện.
“Chú ý an toàn.” Dường như giằng co rất lâu, Đỗ Lệ Bình mới chịu nhả ra. Mấy chữ đơn giản “Chú ý an toàn” nghe vào lại có vẻ không đơn giản như vậy, hình như còn có hàm ý khác.
Nhưng bây giờ Cố Vọng không có thời gian để đoán xem ý khác của Đỗ Lệ Bình là gì, cậu gọi cho Hạ Thanh Hoàn nhưng không ai nghe máy, xem giờ thì chỉ còn một tiếng nữa là mười hai giờ. Như thế này, chắc vẫn chưa tính là hết sinh nhật đâu nhỉ.
Tài xế của nhà đã ngủ rồi, Cố Vọng bèn đón taxi đến nhà Hạ Thanh Hoàn. Lúc xe đi đến đoạn khu mua sắm gần nhà Hạ Thanh Hoàn, Cố Vọng mới phát hiện ra quà cho anh vẫn để ở trong cặp, cậu vốn định ngày mai lấy lí do đến nhà bạn ngồi học để mang cho Hạ Thanh Hoàn.
Lúc Cố Vọng ra cửa, ngoài điện thoại với bốn cái túi rỗng ra, hai tay cũng trống trơn.
Xe taxi đang chờ đèn xanh đèn đỏ, Cố Vọng trông thấy bên ven đường có một cửa hàng bán pháo hoa, bèn trả tiền, chạy xuống xe, mua lấy một thùng. Lúc chạy ra thì tài xế còn đánh vòng một cái, đỗ ngay trước mặt Cố Vọng.
“Cám ơn.” Cố Vọng thở hổn hển nói.
Thành phố A chuyên sản xuất pháo hoa, hơn nửa nguồn pháo hoa trên cả nước là do thành phố này cung cấp, hiện giờ đang tập trung vào xuất khẩu.
Pháo hoa có đến mười ngàn kiểu, Cố Vọng mua loại giống như gậy tiên nữ, nhưng tốc độ cháy rất chậm, là do trước đó có khách hàng phản ánh loại pháo hoa này đốt nhanh quá nên sau này được cải tiến.
Thiếu niên ngồi ghế sau rất xinh đẹp, khuôn mặt học sinh non nớt, có lẽ là tài xế cảm thấy đi đường quá nhàm chán nên muốn tìm người nói chuyện, chú mở miệng hỏi Cố Vọng: “Muộn thế này rồi cháu còn đến đường Đồng Sinh làm gì vậy? Về nhà à?”
Tài xế đột nhiên mở miệng, trong chốc lát Cố Vọng không kịp phản ứng, lấy lại tinh thần, cậu lắc đầu: “Tìm người ạ.”
“Tìm bạn cùng lớp à?” Tài xế đánh tay lái, giọng điệu thân quen, rất tự nhiên trôi chảy như thể đang hỏi chuyện con của người quen họ hàng.
Cố Vọng gật đầu, rồi lại lắc.
Là bạn cũng lớp, nhưng cũng không phải.
Cố Vọng không trả lời, hết gật rồi lại lắc, tài xế nhìn không hiểu, chú ta thấy pháo hoa trong tay Cố Vọng: “Bây giờ còn được bắn pháo hoa à?”
Ngoài thứ Bảy hàng tuần, chỉ có người trưởng thành được phép bắn pháo hoa ở những thời gian và địa điểm nhất định, tất cả vị thành niên không được phép tự mình bắn pháo hoa. Không phải là vì sợ ô nhiễm không khí hay gì, thành phố A có riêng một hệ thống thanh lọc không khí, chủ yếu là vì tỉ lệ bị thương ở vị thành niên do bắn pháo quá cao.
Đứa bé này, chắc chắn chưa thành niên.
Mặt Cố Vọng không đổi sắc: “Chú yên tâm, cháu trưởng thành rồi ạ.”
“Chẳng qua mặt trông trẻ con thôi.”
Tài xế cười hai tiếng, chỉ thiếu điều viết mấy chữ “Tiếp đi, cứ chém gió tiếp đi” lên mặt.
Trên đường đi, Cố Vọng không ngừng gọi cho Hạ Thanh Hoàn, nhưng bên kia vẫn luôn ở trạng thái không có người nghe, Cố Vọng cho rằng đối phương đang tức giận, yên lặng để di động xuống.
“Yêu sớm hả?” Tài xế lại phá vỡ sự yên tĩnh, mặc dù là câu nghi vấn, nhưng từ ánh mắt và biểu cảm, có thể thấy được là chú ta đã khẳng định rồi.
Cố Vọng: “…”
“Con gái chú cũng yêu sớm, thằng bé kia ở trong đội bóng đá của trường, mỗi lần nó nhắn tin mà thằng bé kia không trả lời, cái nó mặt y đúc cháu. Bây giờ chú có thể dựa vào nét mặt con bé nhà chú để đoán được ranh con kia nói gì luôn.” Tài xế căm hận nói.
Cố Vọng: “…”
Tháng mười một đã là cuối thu, đêm cuối thu ở thành phố A rất lạnh, Cố Vọng lại không mặc thêm áo, đầu ngón tay đông lạnh cứng đờ. Cậu gọi điện cho Hạ Thanh Hoàn nhưng không ai nghe, cả căn biệt thự chìm trong bóng tối, bấm chuông ngoài cửa sắt cũng không kêu.
Cố Vọng xoa tay, không nhịn được run cầm cập, bật lửa mua của tài xế với một thùng pháo hoa, trông cũng không nhiều. Cố Vọng rút ra một cây, ấn bật lửa mấy lần mới châm được.
Hạ Thanh Hoàn ngủ thiếp đi ở trong phòng khách, bị ánh sáng bên ngoài đánh thức.
Ánh sáng không quá chói mắt, nhưng lập lòe nhấp nháy, chiếu vào căn phòng khách mờ mờ ảo ảo.
Giống như những thước phim cũ.
Nhưng Hạ Thanh Hoàn không có tâm tình để thưởng thức, anh đứng lên, chậm rãi đến trước cửa sổ, giơ tay chạm vào rèm cửa chuẩn bị kéo lại, bỗng con ngươi nhìn xuống dưới lầu.
Cậu thiếu niên ăn mặc rất phong phanh, vốn đã gầy rồi, trông càng lộ vẻ mỏng manh.
Bên chân cậu là một đống gậy pháo hoa đã đốt, trên tay còn một cây khác đang cháy, ánh sáng màu vàng nhạt bao trùm lấy sắc trắng ở trung tâm, chiếu sáng cả người cậu.
Dường như Cố Vọng cảm ứng được gì đó, nhìn về phía Hạ Thanh Hoàn, lông mày lập tức giương cao.
Cố Vọng vừa thấy là Hạ Thanh Hoàn đang đứng bên cửa sổ trên lầu, hơi sửng sốt, rồi lập tức nở nụ cười.
Nhưng một giây sau, Cố Vọng trông thấy Hạ Thanh Hoàn không chút do dự kéo rèm lại.
“….”
Thùng pháo hoa đã rỗng.
Cố Vọng rũ mắt, nét mặt lạnh nhạt, dường như trong mắt có tia sáng vừa lóe qua.
Cũng không lâu lắm, cửa sắt trước mặt từ từ mở ra. Cửa vẫn chưa mở hẳn, Hạ Thanh Hoàn đã đi từ trong ra, Cố Vọng ngước lên, lùi về sau hai bước.
Cố Vọng không nhìn ra cảm xúc hiện giờ của Hạ Thanh Hoàn, cậu không biết đối phương đang nghĩ gì, cũng không biết rốt cuộc đối phương có tức giận không.
Thế nên cảm thấy không chắc chắn, có hơi sợ hãi.
Hạ Thanh Hoàn vừa tỉnh, trước khi ngủ còn uống rượu, anh trực tiếp đi đến trước mặt Cố Vọng, hơi cúi người xuống.
“Có lạnh không?” Hạ Thanh Hoàn nhẹ nhàng hỏi.
Cố Vọng sửng sốt, vành mắt chậm rãi đỏ lên, lại gắng gượng nén về: “Đây là cây pháo hoa cuối cùng rồi, anh còn không ra, tôi…”
Cậu còn chưa nói hết, người con trai trước mặt cao hơn cậu nửa cái đầu bỗng cúi xuống, nghiêng đầu cắn một cái lên cằm Cố Vọng. Cố Vọng khẽ rên lên, nhắm mắt lại, hàng mi rung rung như cánh bướm, cậu không giãy dụa, mặc cho Hạ Thanh Hoàn cắn xong lại tiến thêm một bước nhẹ nhàng liếm láp.
Cố Vọng ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người Hạ Thanh Hoàn.
Trước kia mỗi lần uống rượu, Hạ Thanh Hoàn không có ham muốn nào khác ngoài giày vò Cố Vọng, khiến cho cậu nước mắt đầm đìa khóc lóc cầu xin tha thứ cũng không chịu bỏ qua.
Cố Vọng kì diệu nhớ lại và đồng cảm với mình hồi ấy, nên không dám giãy dụa.
Mùi rượu trên người Hạ Thanh Hoàn gần như khiến Cố Vọng cũng cảm thấy mê muội trong chốc lát.
“Em đến muộn.” Hạ Thanh Hoàn hơi đứng dậy, con ngươi nhìn xuống, trong mắt đều là sự u ám.
Cố Vọng nhìn thời gian, chớp chớp mắt: “Mười một giờ năm mươi lăm, cũng không tính là muộn mà.”
Cố Vọng không nói nguyên nhân, cậu không muốn khiến tâm trạng Hạ Thanh Hoàn tệ hơn nữa.
Tâm tình của người con trai trước mắt đã xuống tới đáy, Cố Vọng nhận ra, bởi vì chính cậu đã thả mất bồ câu của anh, dù có là vì nguyên nhân gì.
Hạ Thanh Hoàn nhàn nhạt “ừ” một tiếng, sau đó từ tốn nói: “Còn có năm phút.”
Cố Vọng nghe ra được hàm ý của Hạ Thanh Hoàn:
Còn có năm phút thôi, em nên suy nghĩ cho thật kĩ nên làm gì để khiến anh vui, nếu không thì chính anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Uy hiếp sáng chói!
Cố Vọng cúi đầu xuống, mãi không làm gì, Hạ Thanh Hoàn còn tưởng cậu đang nghĩ thật, giúp cậu tính thời gian. Nửa phút cuối cùng, Cố Vọng nhìn thấy cái tay đang để xuôi bên người của anh, đầu ngón tay đang xoắn lại với nhau.
Hạ Thanh Hoàn hay làm vài động tác nhỏ theo thói quen, xoắn đầu ngón tay là những khi anh đang suy nghĩ nên làm gì hoặc đang lên kế hoạch cho chuyện gì đó.
“…”
Cây pháo bên chân cậu đã đốt từ rất lâu, ngay trước khi nó dập tắt, Cố Vọng vươn cái tay đang giấu trong tay áo ra: “Tay tôi bị bỏng rồi, đau quá.”
Hạ Thanh Hoàn hiểu Cố Vọng sẽ ăn gì nên biết cách để bắt thóp Cố Vọng.
Và ngược lại cũng vậy.
Hạ Thanh Hoàn liếc Cố Vọng một cái, nửa ngày sau, anh kéo tay cậu, nương theo ánh đèn trong sân, miễn cưỡng thấy được trên mu bàn tay Cố Vọng đúng là có vài vết đỏ, hẳn là do đốm lửa của pháo bắn vào.
“Em đúng thật là…” Giọng điệu bất đắc dĩ của Hạ Thanh Hoàn bỗng im bặt.
Cố Vọng tranh thủ lúc Hạ Thanh Hoàn cúi xuống nhìn tay cậu, bỗng hôn lên mặt đối phương.
Có lẽ là vì chưa từng chủ động như vậy, phản ứng của Cố Vọng còn khoa trương hơn Hạ Thanh Hoàn. Tay cậu vẫn còn nằm trong tay Hạ Thanh Hoàn, nhưng người đã hốt hoảng lùi về sau hai bước.
Lập tức đã bị Hạ Thanh Hoàn kéo lại.
Con ngươi Hạ Thanh Hoàn giống mặt biển, dưới mặt biển ấy ẩn giấu một con quái vật và sóng dữ, tròng mắt anh thậm chí có thể so với đêm đen.
“Tôi muốn nói là, tôi…” Cố Vọng ngập ngừng, lại bị Hạ Thanh Hoàn ngắt lời.
“Anh nói.” Hạ Thanh Hoàn nhéo ngón tay út của Cố Vọng, có thể thấy được tâm trạng anh đã tốt hơn: “Để anh nói, lần này hãy để anh nói.”
Cố Vọng ngước mắt nhìn Hạ Thanh Hoàn, mặt nóng hổi, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trước kia Cố Vọng đã nói nhiều lần như vậy, quá đủ rồi, lần này hẳn nên đổi thành anh nói.
“Em có muốn ở bên anh không?” Hạ Thanh Hoàn nở nụ cười, chậm rãi nói: “Những gì anh có, nếu có thể cho em, anh sẽ cho. Chỉ cần em muốn, dù anh không có, anh cũng sẽ nghĩ cách để em có.”
Cố Vọng không dám đối mặt với đối phương, ánh mắt của Hạ Thanh Hoàn gần như có thể đốt cháy cậu.
“Trước kia anh đã đối xử không tốt với em, khiến em không vui, nhưng anh sẽ sửa.” Hạ Thanh Hoàn rũ mắt: “Chỉ cần em vui vẻ, muốn anh làm gì cũng được.”
Hạ Thanh Hoàn nói xong, dừng lại đợi Cố Vọng trả lời.
Dường như đã qua một thế kỉ rất dài, lại như mới chỉ qua vài giây ngắn ngủi.
Thật lâu sau, thiếu niên trước mặt chậm rãi mở miệng.
“Anh để em suy nghĩ đi.” Miệng Cố Vọng nói như vậy, nhưng tay đã dần nắm chặt lấy tay Hạ Thanh Hoàn, tay người kia vừa nóng vừa lạnh, lúc này trong lòng bàn tay còn có một lớp mồ hôi.
Hạ Thanh Hoàn cũng hồi hộp như Cố Vọng.
“Thử một chút, thử một chút xem sao, không được, nếu không được.” Cố Vọng ngẫm nghĩ, mỉm cười: “Nếu không được, chúng ta lại nghĩ cách khác.”
Hạ Thanh Hoàn cười, ngón tay luồn vào kẽ tay Cố Vọng, chậm rãi nắm chặt. Người con trai rũ mắt, ánh mắt rơi trên mặt Cố Vọng, trên đôi mắt, trên hàng mi như quạt nhỏ, và cả trên bờ môi.
Yết hầu Hạ Thanh Hoàn khẽ di chuyển.
Cố Vọng vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần, cậu cũng làm theo anh, ngón tay đan vào tay Hạ Thanh Hoàn.
Giương mắt lên.
Đối phương đã xích lại gần, hàng mi hơi rũ xuống, giọng nói có chút khàn.
“Vậy, bây giờ anh đã có thể hôn em chưa?”
Tác giả có lời muốn nói:
Vọng Vọng: Vậy anh nhẹ thôi nhé