Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình

Chương 32: Ngậm mồm và nốc rượu của mình



Tiết trời hôm nay ấm áp hơn một chút, trong không khí thoang thoảng hương hoa man mát, dễ chịu.

Hai cha con Lý Tài Đô ra khỏi nhà từ sáng sớm, trên người vận vest đen trang nghiêm, có tài xế lái xe riêng. Xe chạy một mạch đến nhà cũ nhà họ Lý, đó là một căn Tứ hợp viện với kiểu cách cổ điển, nhà xây quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc.

Nhiều thế hệ nhà họ Lý đều sống ở đây.

Xe đậu trước cổng, vừa xuống xe đã có người ra tiếp đón. Người trước mặt là một ông lão già nua, râu tóc bạc phơ, thường gọi là quản gia Lý.

Lý Tài Đô gật đầu, quản gia Lý hơi nghiêng mình: “Cậu hai đã về.”

“Mời cậu hai và thiếu gia vào, cả nhà đều đang chờ ở bên trong.”

Dọc đường đi vào có đi qua một chiếc cầu nhỏ, hai bên là hồ sen. Mùa này, tuy sen không thể sinh trưởng nhưng mặt nước thì lại xanh biếc. Đứng trên bờ nhìn xuống còn có thể cúi mình soi gương.

Mọi người đang tụ tập trên bàn uống nước nói chuyện với nhau, trông thấy Lý Tài Đô dắt theo con nhỏ, ai nấy đều tỏ ra phấn khởi.

Ông cụ là người đầu tiên lên tiếng, giọng ông hơi khàn do ảnh hưởng của tuổi tác, thế nhưng tràn đầy cảm giác hiền lành, hòa ái. Ông dang cánh tay rồi cười: “Vân Phúc, lại đây với cụ nội nào!”

“Cụ nội!”

Lý Vân Phúc vui vẻ chạy tới, một tiếng giòn tan khiến cho ông cụ vô cùng hãnh diện. Sau đó, cậu bé lần lượt chào ông bà nội, cậu mợ, chú bác xung quanh.

Ai cũng phải khen cậu ngoan ngoãn.

Mẹ của Lý Tài Đô cười đầy trìu mến, bà vẫy tay gọi Vân Phúc. Cậu bé liền nghe lời mà đi qua.

Bà Phương Lan véo má cậu, “Cháu ngoan của bà, dạo này càng ngoan hơn nhỉ? Có nhớ bà với mọi người không?”

“Dạ, Vân Phúc nhớ mọi người ạ.”

Khuôn mặt trắng trẻo, bầu bĩnh, càng nhìn bà Phương Lan càng muốn véo. Lúc này, bà khẽ đưa mắt nhìn con trai.

Lý Tài Đô đã ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một chén trà. Một người đàn ông trung niên cao ráo bước đến, cười khà khà: “Lâu lắm tôi mới được gặp cậu, Thống đốc Lý!”

Nụ cười ông ta có vẻ châm chọc, Lý Tài Đô không buồn liếc mắt.

Uống xong chén trà, anh mới dửng dưng ngẩng đầu: “Tôi rất bận rộn, chú làm sao gặp được tôi.”

Nhìn hai chú cháu lại chuẩn bị châm ngòi chiến tranh, bà Phương Lan kịp thời lên tiếng.

“Con, dẫn Vân Phúc vào thắp nén hương cho mẹ nó cái.”

Lý Tài Đô chỉnh lại quần áo cho Lý Vân Phúc, chậm rãi đưa cậu qua nhà từ đường làm lễ.

Lý Vân Phúc dường như cũng nhận thức ra, cậu nhóc nghiêm túc hơn hẳn, khom lưng, quỳ gối vái lạy. Sau đó đến thủ tục dâng hương, Lý Tài Đô thắp nén hương dâng lên. Vị trí dưới cùng bày hai bức ảnh của một người đàn ông và một người phụ nữ trẻ, nhan sắc chín mười, mỉm cười như hoa.

Trong nhà từ đường luôn mang không khí trầm buồn, trang nhã, chỉ có mùi hương khói phảng phất, lặng lẽ, im ắng không một tiếng động.

“Chị dâu, anh cả, hôm nay em dẫn con trai của hai người về. Anh chị biết gì không? Vân Phúc sắp sửa bước sang tuổi thứ 6 rồi, rất thông minh, lanh lợi.”

“Vân Phúc, con có gì muốn nói với ba mẹ không?”

Nước mắt Lý Vân Phúc trào dâng, cậu nhóc đưa tay lau, nhưng hai mắt cứ mờ mờ. Cậu nín khóc, lời nói nghẹn ngào: “Ba mẹ, hai người đừng lo lắng. Ba nuôi chăm sóc con rất tốt, ba còn kiếm cho con một người bầu bạn. Cô ấy cũng đối xử với con rất tốt, dạy con rất nhiều điều mới lạ.”

Người mà cậu bé nhắc chính là Tư Mẫn Văn, khi nhắc đến cô, ánh mắt cậu sáng lấp lánh, cậu khẽ cúi người lạy.

Thực ra, ba mẹ của Lý Vân Phúc mất trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng vào ba năm trước. Khi đó, cậu bé đang ở nhà với anh, cho nên khi xảy ra tai nạn, cậu bé may mắn không làm sao, nhưng ba mẹ cậu thì không qua khỏi. Đó vẫn luôn là kí ức đau buồn và ám ảnh với không chỉ nhà họ Lý mà còn với cả gia đình nhà ngoại của mẹ cậu bé.

Mỗi năm đến ngày giỗ, mọi người mặc định tập trung tại Tứ hợp viện, cùng nhau ăn uống, cùng nhau tưởng nhớ đến đôi vợ chồng xấu số đã khuất.

Sau khi lễ xong, Lý Tài Đô lại đưa Lý Vân Phúc ra ngoài. Con cháu nhà họ Lý khá đông, đại sảnh bấy giờ đã chật kín người.

Lý Tài Đô vừa đi ra thì đã đụng độ ngay ông chú kia.

Lý Thịnh hếch cằm hung hăng: “Lễ nhanh thế, không ở đó thêm chút nữa à?”

Anh không rảnh đến nỗi tiếp chuyện với Lý Thịnh, bèn nghiêng người tránh qua một bên. Ông ta nghĩ anh đang tỏ vẻ coi thường, có chút tức tối.

“Không thấy tao đang nói chuyện với mày sao?”

Lý Tài Đô dừng bước chân, xích mích giữa gia đình anh với người chú này phải bắt nguồn từ mấy mươi năm về trước. Cha anh trưởng thành, tự lập sớm, dễ dàng giành được sự tin tưởng của ông cụ, làm ăn khấm khá, lại có cơ trong cơ quan nhà nước. Ông cụ vô cùng tán thưởng, nhưng đối với Lý Thịnh, ông lại không hề hài lòng. Bởi lẽ Lý Thịnh lúc ấy ham chơi, bỏ bê gia đình, sau một lần quậy phá ở bên ngoài liền làm con người ta có thai.

Một người truyền thống, bảo thủ như ông cụ đương nhiên không chấp nhận được, do đó càng chán ghét Lý Thịnh hơn. Ông cụ vô thức ưu ái cha anh Lý Tình, sau này Lý Thịnh ghen tỵ, thường xuyên đâm chọc ngầm gia đình anh.

Chỉ là chưa công khai, song hai bên đều đã hiểu rõ lòng nhau.

Trên bàn cơm, vợ của Lý Thịnh ra sức lấy lòng ông cụ, mời cơm, mời rượu ông. Nhưng ông cụ không thèm quan tâm, chỉ chăm chăm gắp món cho Lý Vân Phúc.

Vợ Lý Thịnh bất mãn bĩu môi: “Ba, chắt của ba đâu chỉ có mỗi Vân Phúc. Lý Long còn đang ngồi ở đây mà.”

Lý Long cũng lớn tầm tuổi Lý Vân Phúc, nghe bà ta nói vậy, cậu liền ngọt ngào gọi một tiếng cụ nội.

Ông cụ nhíu mày, dù sao Lý Long cũng là chắt nhà họ Lý, ông nhẹ nhàng gắp cho cậu miếng thịt to. Lý Long cười tít mắt: “Chắt cảm ơn cụ nội.”

Lý Thịnh bỗng nhiên ngứa mồm đá đểu: “Ba chỉ coi trọng đứa chắt do người đã chết sinh ra, làm gì coi trọng Lý Long nhà ta.”

Xung quanh im phăng phắc, Lý Tài Đô lạnh nhạt dừng đũa, híp mắt nhìn ông ta.

Lý Thịnh có cảm giác bị áp đảo, khí thế không chống chọi được Lý Tài Đô, ngược lại còn bị đôi mắt đen thăm thẳm của anh dí lạnh sống lưng.

Nhưng Lý Thịnh vốn mang trong lòng nhiều uất ức, ông ta luôn cho rằng ông cụ thiên vị Lý Tình mà bỏ mặc ông ta. Đến khi Lý Tình thành đạt thì ông ta mới tay trắng khởi nghiệp.

Lý Thịnh gầm gừ trong cuống họng, mặt đỏ gay: “Không muốn nói còn không cho người khác nói sao? Hai vợ chồng con cả nhà Lý Tình… chuyện cũng đã rồi, bày đặt đau buồn khóc lóc gì chứ?”

Ông Lý Tình nhẫn nhịn rất lâu, thật sự không nhịn nổi nữa, quát to: “Cậu có thôi đi không?!”

Lý Thịnh đang làm vết thương trong lòng ông rách toạc ra.

Tuy nhiên, mặt Lý Thịnh vẫn rất trơ tráo, mũi giáo lập tức chỉ về phía Lý Vân Phúc: “Ông bảo con này Vân Phúc, ba mẹ ruột con không còn, con là trẻ mồ côi, sao lại đi nhận Lý Tài Đô làm ba nuôi? Chi bằng về đây ông nuôi, học tập Lý Long còn hơn!”

Một câu nói vừa chạm tới nỗi đau chung vừa hạ thấp, sỉ nhục cậu bé.

“Choang!”

Lý Tài Đô ném ly rượu về phía Lý Thịnh, vành mắt hơi đỏ hàm chứa tức giận. Chất giọng lạnh lẽo vang lên, thâm trầm: “Ngậm mồm và nốc rượu của mình!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.